Lao ra đường, Trịnh Thừa Hạo khẩn trương nói vào điện thoại. "Ba thế nào rồi mẹ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Mở cửa sau của chiếc taxi, Trịnh Thừa Hạo ngồi vào, giục tài xế lái xe đi nhanh rồi nói tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ ở bên kia đầu dây. "Bác sĩ đã đến chưa?"
"Mẹ gọi rồi... người giúp việc đang chờ ở cửa để đón bác. sĩ. Con đang ở đâu?" Giọng nói êm dịu của mẹ anh vang lên qua điện thoại, bình tĩnh và mềm mại như cách bà vẫn thường nói như mọi khi.
"Con đang trên đường về nhà."
Người phụ nữ nhắc nhở. "Con không nên làm vậy, hãy ở
lại lớp học. Ba con sẽ rất khó chịu đấy:
"Con sắp về nhà rồi" Trịnh Thừa Hạo nói sau đó hướng dẫn người lái xe. "Rẽ phải rồi rẽ trái ở đèn đỏ tiếp theo."
"Thừa Hạo." Mẹ anh gọi.
"Con cúp máy đây." Anh nói, tắt điện thoại và nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt anh lướt qua lướt lại giữa những chiếc xe. Trong vòng vài phút, họ đã ở trên con đường yên tĩnh của khu phố tư nhân với những bức tường gạch cao giáp với hai bên đường. Trả tiền cho người lái xe, anh mở cổng, lao lên các bậc thang dẫn đến cánh cửa thép đen, lao qua bãi cỏ tuyệt đẹp có trồng cúc vạn thọ, hoa anh túc sống động cùng với những chú thỏ vào mùa xuân và mùa hè.
Cuối cùng cũng đến được ngôi nhà hiện đại hai tầng, anh kéo cửa ra. Trong khi tháo giày, anh nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhàng, vài giây sau, đứa cháu trai bốn tuổi của anh chạy ùa đến lao vào vòng tay của anh.
"Này nhóc!" Trịnh Thừa Hạo cúi xuống ôm Gia Kỳ.
"Cậu đang làm gì ở nhà vậy?" Cậu bé đặt câu hỏi khi Trịnh Thừa Hạo bế nó đến phòng khách. "Cậu về gặp ông nội sao?"
"Ừ” Anh xoa đầu cậu bé và đặt cậu bé xuống. "Đi chơi đi” Sau khi nhìn Gia Kỳ chạy đi, anh bắt đầu đi về phía phòng ngủ của ba mình, người đàn ông lớn tuổi đang năm trên giường với một chai nước nhỏ giọt gắn vào cánh tay. Trái tim ông trở nên yếu ớt sau một cơn đột quy. Bác sĩ nói rắng ba anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào vì bệnh tình của ông rất nghiêm trọng. Trong vài tuần qua, luật sư của gia đình đã đến để hoàn thiện di chúc của Trịnh Thừa Tuấn.
Trịnh Thừa Hạo biết công ty sẽ thuộc về anh cũng như tài sản trị giá hàng triệu USD. Nhiệm vụ bây giờ của anh với tư cách là chủ gia đình, là chăm sóc cháu trai và người mẹ kế. Trịnh Thừa Hạo không nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần để đảm nhận trách nhiệm. Thành thật mà nói, đó là một gánh nặng đối với anh.
Đẩy cánh cửa ra, Trịnh Thừa Hạo bước vào và thấy vị bác. sĩ già đang ở bên cạnh ba mình - Trịnh Thừa Tuấn. Mẹ kế của anh, Mã Tuệ Đồng, đang ngồi trên ghế, khuôn mặt của bà đầy mệt mỏi và âu lo. Bà là người đầu tiên chú ý đến anh, ngay lập tức đứng dậy. Mười hai năm trước khi anh mười một tuổi, ba anh tái hôn, Mã Tuệ Đồng trở thành mẹ kế của anh. Đó là một khởi đầu khó xử nhưng người phụ nữ tốt bụng và rất kiên nhẫn với anh. Theo thời gian, Trịnh Thừa Hạo nhượng bộ sự chân thành của bà và bắt đầu gọi bà là mẹ. Cho đến bây giờ bà vẫn tốt với anh, nhưng ánh mắt buồn bã đó luôn khiến anh tự hỏi về cuộc sống của bà trước khi kết hôn, điều mà anh hoàn toàn không biết gì.
Bà có vóc dáng thấp bé, dần trở nên nhợt nhạt và mỏng manh theo năm tháng. Sau một thời gian trầm cảm, xương gò má của người phụ nữ giờ đây đã rõ ràng hơn bao giờ hết, mái tóc của bà đã bạc quá mức so với người dì cùng tuổi của anh.
"Con đến rồi à?" Bà nhẹ nhàng hỏi, đi về phía anh.
Gật đầu, anh đặt ba lô xuống, hỏi. "Ba con thế nào rồi mẹ?"
"Cách đây vài phút, ba con bị đột quy, nhưng mọi thứ đã ổn may mà phát hiện kịp thời. Con nên quay lại trường." Người phụ nữ nói.
"Không sao đâu. Con sẽ ở đây một lát rồi sẽ quay lại sau." Anh nói rồi nhìn ba mình một lần nữa trước khi lấy ba lô và bước ra khỏi phòng.
Lý Diệu Linh đang rất đói, cô ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì kẹp phô mai đồng thời liếʍ miếng phô mai tan chảy trên ngón tay. Hôm nay cô đói hơn bao giờ hết và sẽ ăn cho đến khi bụng no căng.
"Ăn từ từ thôi." Đoàn Tố Mẫn nói từ ghế bên kia. "Thức ăn
còn đó chứ nó có chạy mất đâu mà nay mình đãi nên cậu cứ ăn thoải mái."
vội vàng vậy. Hôm
Lý Diệu Linh cười vui vẻ, nhét khoai tây chiên vào miệng trước khi nhấp một ngụm cola. "Lớp học thế nào?"
"Nhàm chán." Cô bĩu môi nói. "Này, khi nào cậu sẽ rời khỏi nơi đó? Cậu đi sớm về muộn mà có được tăng lương đâu. Hơn một năm rồi đấy."
"Mình không biết." Lý Diệu Linh nói. "Cho đến khi nào mình tìm được một công việc tốt hơn."
"Nếu mình tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, cậu có muốn làm chung với mình không? Mình có thể giới thiệu cậu." Đoàn Tố Mẫn đề nghị.
"Nếu điều đó thành công." Lý Diệu Linh nói.
Đoàn Tố Mẫn chống cäm. "Mình cần nâng cấp trạng thái” sống của mình. Sẽ thật cô đơn nếu mình chuyển ra ngoài và bỏ lại cậu một mình."
"Mình không ngại sống ở đó."
"Mình biết cậu rất mạnh mẽ." Đoàn Tố Mẫn bắt đầu sau một lúc trầm ngâm. "Vẫn đang đợi mẹ cậu à?"
Đột nhiên ngước lên, Lý Diệu Linh thả chiếc bánh mì kẹp thịt xuống, lau ngón tay vào chiếc khăn ăn bên cạnh. "Cậu đang nói gì vậy? Mẹ nào? Mình là mẹ ruột của mình, mình là mẹ của em trai mình. Mình không có mẹ ngoài bản thân mình"
"Được rồi, mình xin lỗi vì đã nhäc đến vấn đề này." Đoàn 'Tố Mẫn nói. "Đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Tối nay, câu lạc bộ kinh tế sẽ tổ chức một sự kiện. Muốn đi cùng không?"
"Sự kiện nào?" Lý Diệu Linh hỏi.
"Mình không biết, hình như là một buổi gây quỹ nhưng sẽ có ca nhạc. Nghỉ ngơi và đi nhé. Cậu đã làm việc rất chăm chỉ rồi, nên thư giãn đi chứ." Đoàn Tố Mẫn hào hứng thuyết phục.
"Vào buổi tối? Mấy cậu không ngủ à?" Lý Diệu Linh cau mày.
Cô bạn nhún vai. "Sinh viên đại học không có giờ đi ngủ. Quyết định vậy nhé."