Trưa hôm đó, anh lại đi siêu thị về nấu cơm cho em dâu ăn, còn được nàng khen nấu món măng xào và món canh Atiso hầm rất ngon, nàng nói: "Lâu rồi em mới được ăn ngon vậy, ăn được thấy cũng đỡ phần nào rồi." Ăn trưa xong, Phong lại lục đục vào rửa chén cho nàng, nàng cứ dành nhưng anh nói: "Em cứ vào nghỉ đi, em rửa cho." Rửa chén xong ra thì thấy em dâu vào phòng nằm ngủ rồi, anh cũng chẳng biết làm gì bèn ra salon ngồi xem SmartTV chút rồi ngủ thiếp đi. Mới chợp mắt được chút, chợt thấy có vẻ có ai đứng trước mặt mình, mở mắt ra thấy Ngọc Huyền đứng ngay trước mặt, mặt nàng xanh lét làm anh iật mình suýt té, tưởng gặp ma. Nàng nói: "Anh Phong ơi, em trúng gió rồi, chắc tại chưa khỏe mà đi ra ngoài nhiều, em mệt quá, nhờ anh vào cạo gió cho em với, giờ cũng chẳng biết nhờ ai nữa." Mặt nàng xanh thiệt, như không có chút máu nào, giọng nói có vẻ mệt lắm, chẳng kịp nghĩ gì Phong vội dìu nàng vào phòng, lấy chai dầu trên bàn xoa hai bên thái dương nàng, hai tay nắn bóp bắt gió trên trán, kinh nghiệm sống sinh viên một mình bao nhiêu năm giờ phát huy kết quả. Bắt gió trên trán Ngọc Huyền một hồi thấy nàng cũng chưa đỡ lắm, anh nói: "Em ơi, để anh cạo gió ở lưng cho em chứ vầy không đỡ đâu." Em dâu lúc này có vẻ mệt lắm rồi, ừ ừ nói: "Có cái đồng tiền trong hộp trên bàn trang điểm của em đó, anh lấy cạo gió cho em đi." nói. Phong nói: "Để anh lấy, em nằm úp xuống kéo áo lên cho anh cạo nhé." Ôi! Chưa bao giờ Chấn Phong được gần da thịt em dâu đến vậy, lúc lấy cái đồng tiền xong quay lại thấy nàng đã kéo cái áo ngủ lên, khóa áo ngực cũng được mở ra, nàng nằm úp xuống, nhịp thở đều đều, lấp ló bên dưới là bộ ngực căng mà Phong đã từng thấy, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ là có cơ hội tiếp xúc gần đến thế. Tay run run, anh xoa dầu và bắt đầu cạo gió cho nàng, bàn tay thì vẫn đều đặt cạo, nhưng mắt thì tranh thủ quét hết chỗ này đến chỗ kia trên người nàng, Ngọc Huyền thì có vẻ mệt, mắt nhắm nghiền. Cạo gió một hồi, da nàng đỏ hết cả lên, thấy nàng thở đều, có vẻ ổn rồi, Piong chớp lấy cơ hội luôn nói: "Em ơi, để anh tranh thủ bóp vai và đầu em luôn để cho em thoải mái, chắc em mệt lắm." Ngọc Huyền khẽ nói đồng ý. Nãy giờ chỉ tiếp xúc sơ với da nàng, giờ thì tay anh được sờ lâu hơn rồi. Vội vận hết công lực đã test trên người mấy cô bạn gái cũ nhiều lần, Phong hết bóp đầu, day day, đến bóp vai rồi bóp hông cho nàng, thấy nàng lâu lâu rên nhẹ có vẻ thích, nhất là chiêu dùng mười ngón của hai bàn tay như hai ngũ trảo bấm vào đầu nàng, làm nàng đỡ nhức đầu, vừa xoa mà trong đầu cứ muốn bàn tay đi thấp một chút, để chạm vào hai bầu ngực của nàng nhưng không dám tiến tới. Xoa bóp một hồi thấy Huyền thở nhẹ đều đều, hình như nàng ngủ mất rồi, chắc là mệt quá. Phong ngưng lại sợ nàng thức giấc, đứng ra khỏi giường ngắm nàng một lúc lâu, ôi, người con gái mà anh mơ ước bấy lâu, giờ đang nằm úp mặt khoe cả tấm lưng trần trước mặt mình. Anh chỉ dám ngắm thôi mà ngất ngây cả người, được một lúc thì anh kéo cái mền đắp lên cho nàng, khe khẽ ra mở cửa cho em dâu ngủ ngon. Vừa bước tới cửa, giọng chị chợt cất lên: "Anh Phong ơi, em cảm ơn anh. Không có anh không biết hôm nay em sẽ thế nào, có khi em trúng gió mất rồi. Mai lại nhờ anh nhé." Chấn Phong chợt nhớ là tối nay nhà em dâu đâu có ai, bà giúp việc về rồi, anh nói: "À em ơi, thôi để tối nay anh ở lại đây, chứ em đang bệnh thế này, mà nhà chỉ có mình em, để anh đi chợ nấu cơm cho hai đứa mình ăn luôn, em đừng ngại, anh cũng ở nhà thuê nên thoải mái, đi hay về đều ok hết.: Ngọc Huyềncũng uể oải gật đầu: "Vậy lại nhờ anh luôn vậy, vậy chút về ăn uống tắm rửa xong anh lấy quần áo của chồng em mặc nhé, có mấy bộ đồ ngủ để trong tủ, chút về anh cứ tự nhiên vào lấy." "Cơ hội của mình đây rồi, được ở lại nhà em dâu ban đêm đúng là một cơ hội trời cho, phải chi em ấy khỏe nhỉ?" Phong nghĩ trong đầu. Chạy vội ra siêu thị mua đồ nấu ăn, phải nấu món gì cho em dâu khỏe lại nhanh thôi, chẳng biết món gì làm người bệnh khỏe lại ngoài cháo, thôi thì cứ bò bít tết cộng với khoai tây chiên vậy, món tủ của Phong, rồi lấy thịt bò nấu cháo tiếp cho em dâu vậy.