Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 32



Tôi đẩy Lâm Dung ra rồi mở cửa phòng bếp, nhìn màn hình điện thoại hiện chữ “Mẹ” liền đi đến bên cửa sổ phòng khách nghe.

“A lô, đang làm gì đấy con trai?” Giọng mẹ tôi lúc nào cũng oang oang, khả năng xuyên thấu cực kì mạnh.

Tôi để điện thoại cách xa tai một chút rồi mới nói: “Con đang ăn cơm ở nhà bạn ạ.”

“Bạn nam hay bạn nữ thế?”

“Nam…”

“Ầy, thế thì thôi, uống ít rượu rồi về trường sớm đi.”

“Vâng, có việc gì hả mẹ?”

“Ha ha ha, con trai, đáng lẽ mẹ không định nói với con đâu, niềm vui bất ngờ mà bố con bảo ấy, con đoán xem là gì nè? Hai tiếng nữa bố mẹ đến ga tàu cạnh trường con rồi!”

“Dạ???”



Tôi tắt máy, đầu óc hơi mông lung, sao tự nhiên bố mẹ tôi lại tới? Tôi chưa chuẩn bị gì cả. Đồ đạc của tôi hầu như đều ở nhà thuê, chuyện tôi thuê nhà bố mẹ còn chưa biết, vì vậy phải nhanh chóng dọn đồ về ký túc, nhưng nếu tôi về ký túc thì Lâm Dung phải làm sao bây giờ?

Bành Thành Trạch và em gái anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một chiếc bút đang chơi trò gì đó. Tôi bất an đi tới để điện thoại lên bàn trà.

“Rong Biển lại đây, chơi bắn máy bay với bọn tôi.”

“Bắn máy bay?”

“Đúng, bắn máy bay, cậu chưa chơi bao giờ à?” Bành Thành Trạch gọi tôi lại, giờ tôi mới thấy thì ra là vẽ nhiều hình vuông trên một tờ giấy, viết kín số vào các cô, sau đó mỗi người vẽ một chiếc máy bay lên đó.

“Đây là trò máy bay nổ mà…”

“Ôi dào, như nhau cả, mau lại đây chơi cùng đi.”

Tôi thở dài một hơi, nói: “Không chơi được, bố mẹ tôi sắp đến rồi. Lâm Dung ở trong phòng vệ sinh à? Chờ anh ấy ra bọn tôi về luôn đây.”

“Ơ?” Bành Thành Trạch để bút xuống, “Cô chú ở gần đây à?”

“Không, giờ chắc là đang trên tàu, sắp đến rồi.”

Bành Thành Trạch thu mấy tờ giấy trên bàn trà lại: “Tôi cũng không chơi nữa, đi đón cô chú cùng cậu.”

“Không cần, một mình tôi đón là được rồi, bố mẹ tôi vẫn chưa biết tôi thuê nhà bên ngoài, nên là…”

“À à.” Bành Thành Trạch gãi đầu, “Đã có chỗ ở chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng gần trường tôi có nhiều khách sạn, chỗ ở chắc không thành vấn đề.” Mai là thứ hai rồi, các cặp đôi ra ngoài thuê phòng đều về trường hết.

“Được, vậy nếu cần giúp gì thì cứ bảo tôi, đừng khách sáo nhé.”

Mặc dù đôi khi sự nhiệt tình của Bành Thành Trạch làm người ta hơi nhức cái đầu nhưng sau tất cả thì vẫn rất ấm lòng, nhiều khi tôi gần như quên mất anh ta là một tên biến thái.

“Ừm.” Tôi gật đầu, “Cảm ơn.”

Tôi mỉm cười, vừa đứng dậy thì để ý thấy trên tờ giấy anh ta vừa chơi viết rất nhiều chữ.

“Nhà anh có trẻ con à?” Tôi nhìn mấy dòng chữ xiêu vẹo như học sinh tiểu học viết thuận miệng hỏi.

“Nói gì vậy! Đó là tôi viết.”

“Cái gì?” Tôi cầm tờ giấy lên, lẩm bẩm: “Không đúng…”

“Cậu đủ rồi đó.” Bành Thành Trạch cướp tờ giấy lại, “Chẳng qua chỉ là viết hơi xấu thôi mà.”

“Là anh viết thật?” Vì sao chữ viết hoàn toàn khác trong nhật ký?

Bành Thành Nhuế ở bên cạnh che miệng cười khúc khích: “Đúng là anh em viết đấy, từ nhỏ anh ấy đã viết chữ xấu rồi.”

Bành Thành Trạch vứt mấy tờ giấy vào thùng rác: “Mày còn nói anh, làm như mày viết đẹp lắm không bằng.”

“Đẹp hơn anh.”

“Mày cũng chỉ hơn được anh thôi.”

Bành Thành Trạch và Bành Thành Nhuế cãi nhau chí chóe, suy nghĩ của tôi thì rối như tơ vò, trong lòng chỉ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Quyển nhật ký đó không phải là của Bành Thành Trạch…

Nhưng mà rõ ràng nó ở trong ngăn kéo nhà thuê mà, không phải của anh ta thì là của ai đây?

Nếu không phải của anh ta thì sao lại xuất hiện ở đó?

Tôi bỗng cảm thấy lạnh hết cả người, nếu không phải của Bành Thành Trạch, vậy thì rốt cuộc quyển nhật ký bìa đen trong phòng ngủ của tôi xuất hiện ở đó bằng cách nào? Liệu có phải…ai đó cố tình để nó ở đó? Tôi hít thở dồn dập, đầu ngón tay lạnh tê tái.

“Rong Biển?” Tiếng gọi của Bành Thành Trạch kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, “Cậu nghĩ gì thế, tự nhiên mặt mũi trắng bệch ra.”

“Không có gì…” Tôi ngồi xuống ghế sô pha, lòng vẫn hơi loạn, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Lâm Dung gửi.

[Lâm Dung: Phòng vệ sinh có mùi lạ.]

[Lâm Dung: Ăn xong rồi, có phải nên về nhà rồi không?]

Tôi không có tâm trạng để ý đến Lâm Dung, đầu óc vẫn chỉ xoay quanh quyển nhật ký, đến khi anh đi ra từ phòng vệ sinh tôi mới ngẩng lên nhìn. Lâm Dung đang dùng giấy lau tay, khăn giấy màu gỗ thô làm ngón tay anh trông vừa trắng vừa thuôn dài.

Tôi và Lâm Dung chào Bành Thành Trạch ra về, lúc ra khỏi tiểu khu tôi nói với Lâm Dung rằng bố mẹ tôi sắp đến rồi.

“Đến mấy ngày?”

“Không biết.”

Tôi và Lâm Dung về nhà thuê trước, tôi đem những đồ thường dùng bỏ vào hai chiếc ba lô chuẩn bị về ký túc xá. Sau khi tôi nói chuyện này với Lâm Dung, anh vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại.

Tôi đi đến bên cạnh hỏi: “Có phải anh giận không?”

Lâm Dung ngẩng đầu, thở dài giơ điện thoại lên.

“Lịch trình tham quan nội thành một ngày?”

“Bố mẹ em đến, mai thứ hai chắc chắn em phải đi học, vậy ai đưa cô chú đi chơi đây?” Lâm Dung nhìn điện thoại, nói: “Anh tra mấy chỗ rồi, khách sạn này tương đối an toàn, điểm tham quan cũng khá phù hợp với cô chú.”

Tôi cảm thấy lồng ngực ấm áp, cứ tưởng Lâm Dung giận, không ngờ anh lại tra cái này, đến tôi là con trai còn không nghĩ tới.

“Cảm ơn anh…”

“Không cần cảm ơn, việc nên làm.”

Tôi cúi đầu, hai má hơi nóng.

Dọn đồ xong vẫn còn hơn một tiếng nữa bố mẹ tôi mới đến nơi, tôi ngồi trên ghế sô pha, liếc thấy Lâm Dung đang tra khách sạn, trong lòng có một ý tưởng từ từ nảy sinh.

“Lâm Dung, chuyện anh nói lúc trước ấy… Em nghĩ là có thể.”

Lâm Dung ngoảnh sang: “Chuyện nào cơ?”

“Thì là làm…làm cái kia cho anh ấy…”

Lâm Dung sững người một chút rồi vươn tay kéo tôi ôm chầm lấy: “Anh làm thế này không phải là để em làm việc đó cho anh.”

“Em biết…” Tôi dụi đầu vào ngực Lâm Dung, “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy thứ một lần chắc cũng không sao…”

Lâm Dung nâng mặt tôi lên hôn tôi, hôn một lúc thì tôi né ra thở hổn hển nói: “Em nghĩ để bố mẹ em về rồi làm…”

Mắt Lâm Dung đỏ rực: “Em nói với anh rồi, anh không nhịn được nữa đâu.”

Lâm Dung cầm tay tôi, tôi hồi hộp nhìn anh ấy: “Vậy anh nhẹ thôi đấy.”

Lâm Dung hôn tôi, xoa mặt tôi nói: “Được.”

Kogi: Erm… Chắc đọc đến đây ai cũng tò mò làm cái gì mà cứ úp úp mở mở, mình nói luôn coi như cảnh báo nội dung, vì biết đâu có bạn không thích kiểu này lắm thì có thể không đọc hoặc đọc lướt chương 33, dù sao chương sau mình cũng phải đặt pass vì có H. Ấy là Lâm Dung muốn Tô Đống cho anh ta deep throat, đây là một kỹ thuật quan hệ tình dục, cụ thể các bạn tra Google nhe.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.