Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 842: Tự làm bậy, không đáng sống



- Những người này, đều điên cả rồi. Một lúc lâu sau, Lục Cửu khẽ lắc đầu, thở dài nói. - Tiền đúng là có ma lực thật lớn.

Phạm Hồng Vũ nói: - Làm chuyện gì cũng đều có quán tính cả. Một khi đã đi theo đường tà đạo, muốn dừng lại cũng không được. Huống hồ bọn họ không chỉ có một người, quán tính lại càng lớn hơn. Cho dù Tề Chính Hồng muốn thu tay lại thì cũng không thu được. Tất cả mọi người cùng ở trên thuyền, thì phải đồng tâm hiệp lực. Ai muốn xuống thuyền thì đều bị mọi người chỉ trích.

- Là như vậy, Chủ tịch huyện nói rất có triết lý. Lục Cửu cảm thán nói.

- Vốn chuyện này tôi định cứ để lại đã rồi xử lý sau. Nhưng bọn họ thiếu kiên nhẫn, giữ không được đầu trận tuyến, muốn hạ thủ trước, tôi cũng chỉ có thể cùng họ đánh một trận thôi. Lục Cửu hai hàng lông mày dựng lên.

Những lời này của Phạm Hồng Vũ, bên trong là có huyền cơ. Theo lý, Phạm Hồng Vũ sẽ không đứng sau gây chiến. Lập tức sẽ mời dự họp đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố, ổn định chính là nhiệm vụ chính trị để áp đảo tất cả. Với trí tuệ của Phạm Hồng Vũ, hắn không thể không nhìn ra được.

- Bọn họ đặt một cái bẫy, muốn để tôi chui vào, muốn bắt vấn đề tác phong của tôi đây mà... Phạm Hồng Vũ cười, đem sự tình ra nói qua một lần.

Lục Cửu nhất thời choáng váng, miệng há hốc, nhìn Phạm Hồng Vũ như nhìn quái vật, như thể tất cả đều do Phạm Hồng Vũ bịa đặt ra vậy, không ngờ lại có người có thể làm ra chuyện như vậy.

- Điên rồi, đều điên cả rồi....những kẻ điên này. Thật vất vả, Lục Cửu mới miễn cưỡng tiêu hóa được "câu chuyện" kinh người này.

- Đồ điên

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói - Thượng đế muốn bắt một người diệt vong, đầu tiên phải làm cho hắn điên cuồng.

- Nói như vậy, chuyện lần trước ở khách sạn Dương Quang, cũng là do bọn họ giở trò? Trong lúc này, Lục Cửu cũng suy nghĩ linh hoạt, đặc biệt tỉnh táo.

Phạm Hồng Vũ nói: - Đây là giải thích duy nhất, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy. Chị dâu và Dương Hòa An cùng đi rồi.

Chuyện này, trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu đã không có gì ngượng ngùng nữa cả. Ở khách sạn Dương Quang lúc nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Bí thư Lục đã xấu hổ xong rồi.

Tuy nhiên, Bí thư Lục vẫn muốn tỏ vẻ cảm tạ của mình: - Chuyện này, còn may mà có Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn Chủ tịch.

Ngữ khí và thần thái đều rất thành khẩn, không có vẻ là giả bộ.

Phạm Hồng Vũ tươi cười nói: - Bí thư khách khí rồi. Không khí trong phòng làm việc trở nên trầm mặc xuống, Lục Cửu nâng chén trà lên chậm rãi uống, hỏi dò: - Chủ tịch huyện tính xử lý chuyện này như thế nào?

Lời này thật sự rất có trình độ, Lục Cửu đem “vị trí” nói rất đoan chính, trực tiếp đem quyền xử trí giao cho Phạm Hồng Vũ. Vốn cũng chính là Phạm Hồng Vũ một tay vẽ kế hoạch, người cũng là hắn cho bắt. Nếu như không phải vì đám người Quan Tú Lệ và Chu Tử kỳ thì có khả năng cũng bị liên lụy vào, từ đó tiến thêm một bước liên lụy đến bản thân Lục Cửu. Lục Cửu cũng không hỏi qua chuyện này.

Nhưng Lục Cửu cảm thấy được, bản thân mình cần có một thái độ rõ ràng. Trong lúc này, tranh quyền xử trí vụ án với Phạm Hồng Vũ thì thật sự là không sáng suốt. Lục Cửu hiện tại có một mục tiêu lớn nhất chính là sau đại hội đại biểu, được bầu vào ghế Phó Chủ tịch thành phố một cách thuận lợi. Huyện Vân Hồ trời long đất lở thì cũng chẳng có liên quan gì đến ông ta nữa. Thậm chí nếu cần thiết thì đám người Quan Tú Lệ và Chu Tử Kỳ cũng có thể mặc kệ.

Thời khắc mấu chốt, bảo vệ vị trí của mình mới là việc chính.

Lục Cửu muốn làm rõ ràng, Phạm Hồng Vũ muốn thông qua chuyện này để đạt được mục đích gì, chỉ cần Phạm Hồng Vũ không nhằm vào mình mà ra tay thì Lục Cửu đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ Phạm Hồng Vũ đạt được mục đích đó.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói: - Tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra, xem bên Lý Văn Hàn, sơ thẩm như thế nào đã rồi tính sau. Bất kể như thế nào, chuyện này phải báo lên thành phố mới được, Tề Chính Hồng liên lụy rất sâu.

Tề Chính Hồng là Phó Bí thư Huyện ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện, Phạm Hồng Vũ tạm thời không để Lý Văn Hàn áp dụng biện pháp cương chế đối với ông ta, nhưng cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai…

Lục Cửu nói: - Ngày mai tôi phải đi thành phố…không, đi luôn từ tối nay. Ngày mai sẽ báo cáo sớm với Bí thư Đàm và Bí thư Tiêu Hàn Nguyệt. Thái độ rất rõ ràng.

Lục Cửu biết Phạm Hồng Vũ không mấy mặn mà việc đi lên thành phố báo cáo, dù sao hiện tại hắn vẫn chỉ là Chủ tịch huyện, không phải Bí thư Huyện ủy.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Chỉ cần Lục Cửu toàn lực phối hợp, ảnh hưởng của chuyện này có thể khống chế trong phạm vi nhỏ nhất. Giống như lời hắn nói ban nay, hiện tại không phải là cơ hội để động thủ, đám người Vương Nghiên Phong chó cùng rứt giậu, để cho y động thủ trước. Trước đại hội đại biểu được tổ chức, bất luận như thế nào đều phải khống chế ảnh hưởng của chuyện này ở mức độ nhỏ nhất.

Phạm Hồng Vũ lại đưa cho Lục Cửu một điếu thuốc, rồi tự tay châm lửa cho ông ta, nói: - Bí thư, liên quan đến việc sắp xếp cho một số cán bộ ở huyện, tôi vẫn muốn cùng ông thương lượng một chút, bây giờ cũng đúng lúc rồi. Lục Cửu cảm thấy có chút kỳ quái.

Hiện tại, Phạm Hồng Vũ nói với ông ta việc bố trí cán bộ gì chứ? Cứ để đại hội đi qua bình yên, Chủ tịch huyện Phạm ngồi lên ghế Bí thư Huyện ủy, quyền lực nắm trong tay rồi thì không phải muốn làm thế nào cũng được sao? Lục Cửu không ngờ Phạm Hồng Vũ lại để thể diện cho mình lớn như vậy.

- Chủ tịch huyện mời nói.

Mặc dù có chút không rõ ý đồ thực sự của Phạm Hồng Vũ nhưng Lục Cửu vẫn khách khí nói. Hạ quyết tâm, tất cả đều lấy ý kiến của Phạm Hồng Vũ làm chính, bản thân mình không nói điều kiện. Phạm Hồng Vũ nếu như thật sự có hảo ý thì là chuyện tốt, bằng không cũng không bắt buộc.

- Bí thư, công ty Nông Lâm tôi đã kiêm quản hơn một năm nay rồi, ơ bản đều đã đi lên quỹ đạo, tiếp tục kiêm quản nữa thì sẽ bất lợi cho việc bồi dưỡng cán bộ, tôi định dừng lại để đồng chí khác tiếp nhận vị trí này.

Lục Cửu nhất thời giật mình, không ngờ Phạm Hồng Vũ lại quyết định như vậy.

Phạm Hồng Vũ đây là hy vọng Lục Cửu có thể hiệp lực, giới thiệu cán bộ mà hắn đã nhìn trúng lên.

- Ừm, công tác của chủ tịch huyện sau này sẽ càng ngày càng nặng, tiếp tục kiêm quản công ty Nông Lâm thì đúng là vất vả quá. Tôi goàn toàn đồng ý đề nghị này của Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện thấy ai thích hợp?

Cũng có chút tò mò, thật muốn nhìn xem là ai mà lại có phân lượng nặng như vậy trong lòng Phạm Hồng Vũ. Công ty Nông Lâm này là độc chiếm của Phạm Hồng Vũ, ai cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.

- Hoàng Vĩ Kiệt.

Lục Cửu khẽ gật đầu, ngẫm lại, Hoàng Vĩ Kiệt đúng là một nhân tài. Nếu gã không phải là con rể của Tạ Hậu Minh thì Lục Cửu đã trọng dụng gã. Vừa nghĩ đến đây, Lục Cửu có chút cảm khái. Đây chính là sự khác biệt giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ hung hăng giáng cho Tạ Hậu Minh một cái tát, nhưng lại trọng dụng con rể của Tạ Hậu Minh…

Còn Lục Cửu đến Vân Hồ đã sáu năm, đấu với Tạ Hậu Minh đã sáu năm, cũng không làm gì được Tạ Hậu Minh.

- Bí thư, Tề Chính Hồng lúc này nhất định sẽ ra vấn đề rồi. Tôi nghĩ để Phó chủ tịch thường trực huyện kiêm công ty Nông Lâm, có thể thể hiện sự coi trọng của huyện đối với công tác này, đây là đầu rồng để chấn hưng kinh tế của huyện, không thể phớt lờ được. Phạm Hồng Vũ thành thật nói.

Lục Cửu nhịn không được, lắp bắp kinh hãi: - Phó chủ tịch thường trực huyện?

Không phải chứ, đồng chí tiểu Phạm?

Cậu muốn để Hoàng Vĩ Kiệt tiến thêm một bước nữa, lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện, điều này có thể, có thể nghĩ ra biện pháp. Hoàng Vĩ Kiệt hiện tại đã là Bí thư khu ủy, cấp trưởng phòng đã ba năm rồi, thăng một cấp nữa cũng là bình thường. Nhưng bước một bước lên vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, chỗ đứng vững chắc trong bộ máy huyện ủy, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng bị cho là một hơi bước lên hai cấp.

Phó chủ tịch huyện bình thường và Phó chủ tịch thường trực huyện, khác biệt vẫn rất lớn.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Tề Chính Hồng nhất định ra vào lúc này, cũng ta cũng không nên khách khí quá.

Lời nói mang ý trêu chọc. Gặp đại sự như vậy, người này vẫn nói nói cười cười, không có chút gì là căng thẳng cả.

Lục Cửu bỗng nhiên cảm thấy, chênh lệch giữa mình và Phạm Hồng Vũ thật không nhỏ chút nào.

- Hoàng Vĩ Kiệt là người ít nói, nhưng công tác rất kiên định, biết tiếp nhận cái mới. Chủ tịch huyện để cậu ta tiếp nhận công ty Nông Lâm, là một đề nghị rất hay…Tề Chính Hồng muốn làm bậy, thì không thể sống được.

Lục Cửu lập tức nói.

Đã đến giờ khắc quan trọng, ám thủ Phạm Hồng Vũ cũng dùng, với tính cách của Phạm Hồng Vũ, Tề Chính Hồng nếu như còn có thể bình yên vô sự thì quả thực chính là không còn thiên lý.

Tuy nhiên Lục Cửu vẫn để lại đường sống, chỉ nói đến việc Hoàng Vĩ Kiệt tiếp nhận công ty Nông Lâm, với thân phận là Chủ tịch huyện bình thường, chứ không nói chữ “ Chủ tịch thường trực huyện” ra.

Độ khó dễ không ở trên một đẳng cấp, Lục Cửu không tùy tiện đáp ứng. Nếu chẳng may không như ý muốn thì khó mà nói chuyện rồi. Đương nhiên, trong suy nghĩ của Lục Cửu, quả thật cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Vĩ Kiệt ngồi trên tên lửa mà phóng như vậy. Thành kiến của ông với Tạ Hậu Minh, không hề bớt đi chút nào.

Con rể của lão già này, dựa vào cái gì mà lại may mắn như vậy?

Cho dù Lục Cửu, cũng cũng không được từ bí thư khu ủy trực tiếp lên Phó chủ tịch thường trực huyện.

Đối với tâm tư này của Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ không nói là rõ như lòng bàn tay thì cũng có thể đoán được đại khái. Bất kể tình thế như thế nào, Lục Cửu đều có tiềm thức “mặc cả”, tóm lại khó có thể thay đổi ngay lập tức được.

Phạm Hồng Vũ chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.

Nói chuyện một lúc nữa, Lục Cửu nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ, Phạm Hồng Vũ tiễn tới cửa, nhẹ giọng nói: - Bí thư, ở đây có một bản tài liệu, nếu rảnh thì Bí thư xem nhé.

Tin rằng khi Lục Cửu coi bản tài liệu này, nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ. ----------oOo------.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.