Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 622: Lựa chọn



Vào đêm, tòa nhà Huyện ủy Vân Hồ náo nhiệt vô cùng.

Tòa nhà Huyện ủy có một khoảng sân rất rộng. Cây cối, hoa cỏ rất nhiều, hoàn cảnh và không khí rất tốt. Thời tiết nóng, sau khi ăn cơm xong, rất nhiều cán bộ cơ quan và người nhà đều dẫn con ra ngoài chơi đùa. Không ít đứa trẻ đuổi nhau trên bãi cỏ, hihi haha. Tiếng cười trẻ thơ thỉnh thoảng vang lên không ngớt.

Hoàng Vĩ Kiệt và Tạ Tuệ Linh cũng ra khỏi nhà.

Bọn họ cũng ở trong tòa nhà Huyện ủy này.

Lẽ ra, Hoàng Vĩ Kiệt lúc trước công tác tại phòng Tư pháp, Tạ Tuệ Linh ở phòng Tài chính, mỗi đơn vị đều có phân phối nhà ở. Là vợ của Tạ Hậu Minh kiên trì nuốn họ ở đây. Tạ Tuệ Linh là đứa con gái duy nhất của hai người, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều. Vợ của Tạ Hậu Minh không vui khi thấy con gái và con rể đều ở bên ngoài, ngay cả người sai vặt cũng đều không có.

Hoàng Vĩ Kiệt chiều nay từ khu Hòa Bình trở về.

Hai người bình thản bước về phía lầu số một Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Tạ Hậu Minh đang ở đây. Hoàng Vĩ Kiệt vừa mới trở về, tổng cũng nên đi thăm cha mẹ vợ một chút.

Nói thật, Hoàng Vĩ Kiệt bây giờ rất hài lòng, đối với cha vợ Tạ Hậu Minh cõi lòng đầy cảm kích. Y chỉ là một người đến từ nông thôn, hiện giờ chẳng những được làm Chủ tịch quận, mà còn cưới được một người vợ như hoa như ngọc, sinh được một đứa con mập mạp trắng trẻo, được toàn gia coi trọng. Đây hết thảy đều là Tạ Hậu Minh đã mang lại cho y. Không có Tạ Hậu Minh tri ngộ, chỉ dựa vào cố gắng của mình thì làm sao mà đạt được điều này.

Tạ Tuệ Linh cũng rất hài lòng.

Ngay từ đầu, cô đối với Hoàng Vĩ Kiệt có chút kháng cự, không tưởng tượng được mình lại có thể lấy một anh chàng nông dân làm chồng. Tạ Hậu Minh kiên trì muốn Hoàng Vĩ Kiệt làm con rể, Tạ Tuệ Linh rất không vui. Chỉ có điều không qua được sự quyết tâm của ông cụ, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thử một chút nên mới giao tiếp với Hoàng Vĩ Kiệt vài lần.

Ai ngờ, lại dễ dàng bị Hoàng Vĩ Kiệt nắm được.

Không uổng công Tạ Hậu Minh khen Hoàng Vĩ Kiệt không dứt miệng như vậy. Quả nhiên, y là một con người rất tốt, rất chú ý đến sinh hoạt, không giống như những cán bộ nông thông khác. Đồng thời đối với cô cũng rất quan tâm.

Hiện giờ, Hoàng Vĩ Kiệt đã trở thành Chủ tịch quận, ở thị trấn Vân Hồ nho nhỏ này cũng được coi là công thành danh toại.

Ông cụ thực không nhìn lầm người.

Rất nhanh, hai vợ chồng đã đến căn phòng trên lầu ba.

Vợ của Tạ Hậu Minh ra mở cửa, vừa thấy con gái con rể thì thật cao hứng, liên tiếp nói:

- Vĩ Kiệt về rồi à? Hôm nay không phải thứ sáu mà…

Nói như vậy, Hoàng Vĩ Kiệt chiều thứ sáu nào cũng chạy về nhà đoàn tụ với vợ con. Thứ hai lại chạy về quận làm việc. Nếu không có họp ở huyện thì bình thường đều ở lại quận.

Hoàng Vĩ Kiệt thái độ làm việc rất nghiêm túc.

Tạ Tuệ Linh cười nói:

- Không phải thứ sáu, anh ấy trở về báo danh đấy.

- Báo danh? Báo danh gì? Vĩ Kiệt đổi công tác à?

Vợ của Tạ Hậu Minh giật mình kinh hãi, nghi ngờ hỏi.

Đại sự như vậy, bà sao lại không biết?

- Mẹ, không phải. Có một đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện chúng ta, trong huyện cũng phải phái ra một số cán bộ để cùng đi khảo sát và nghiên cứu với đoàn chuyên gia Hongkong đó. Các đơn vị từng khu trấn và huyện đều cử một cán bộ. Hoàng Vĩ Kiệt là một trong số những cán bộ đó.

Tạ Tuệ Linh vội vàng giải thích.

- Đoàn chuyên gia hongkong? Chính là cái trò gian trá mà Phạm Hồng Vũ muốn làm à? Vĩ Kiệt, ở quận làm sao mà lại cử con đi?

Vợ của Tạ Hậu Minh lập tức không cao hứng, sa sầm nét mặt, rất không hài lòng nói.

Vợ của Tạ Hậu Minh tuổi tác cũng ngang bằng với Tạ Hậu Minh, chỉ nhỏ hơn một hai tuổi, vừa nhắc đến tên Phạm Hồng Vũ thì liền tức giận. Sau khi người đó đến Vân Hồ, ông xã của bà không có được ngày yên ổn. Hiện tại chức Bí thư Đảng ủy công an đã mất, thật vất vả mới bảo vệ được chức Phó bí thư Huyện ủy, thật là mất mặt vô cùng.

Tất cả đều là Phạm Hồng Vũ giở trò quỷ.

Còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc đầy suy nghĩ xấu.

Mấy ngày nay, ông cụ luôn ở trong nhà, đụng một chút là tức giận. Bà cụ cũng vì vậy mà bị không ít uất ức.

- Con là Chủ tịch quận, là lãnh đạo chủ chốt, tại sao lại có thể phái con đi làm loại việc này? Công tác ở quận không cần quan tâm à? Mẹ thấy, chính là cái tên Hoắc Hoa Long đang làm trò quỷ.

Bà cụ rất bất mãn, nói liên miên không ngừng. Cùng Tạ Hậu Minh sống với nhau nhiều năm như vậy, đối với những chuyện trong chính trị, bà cụ cũng rất tin tường.

- Mẹ, vào nhà trước rồi nói sau. Chúng con trở về là muốn thương lượng với ba chuyện này.

Tạ Tuệ Linh hạ giọng nói, giọng điệu hơi oán giận.

Bà cụ cũng thật là, cứ đứng ngoài cửa mà ồn ào. Nếu lan truyền ra ngoài, khiến Phạm Hồng Vũ biết, thì cũng chẳng bị gì, nhưng mấu chốt là mất mặt.

- Được, được, vào nhà, vào nhà đi.

Bà cụ cũng ý thức được có điều không đúng, liền vội vàng dừng lại, bảo con gái và con rể vào nhà.

Từ đầu đến cuối, Hoàng Vĩ Kiệt chỉ chào một tiếng mẹ, rồi không nói gì nữa. Y từ trước đến giờ là tính tình như vậy, nên bà cụ cũng cảm thấy quen.

- Vĩ Kiệt, Hạo Hạo đâu? Còn chưa trở về à?

Vào cửa, bà cụ lại hỏi.

Hạo Hạo là con trai của Hoàng Vĩ Kiệt và Tạ Tuệ Linh, chỉ mới hai tuổi, trước đó không lâu đã về nhà của Hoàng Vĩ Kiệt. Cha mẹ của Hoàng Vĩ Kiệt nhớ cháu nên muốn Hạo Hạo về nhà một thời gian ngắn, nói rằng thời tiết trong thị trấn quá nóng, không mát mẻ bằng nông thông. Chờ qua ba tuần nữa thì sẽ về nhà.

Vợ của Tạ Hậu Minh ở nhà làm nội trợ. Hoàng Vĩ Kiệt và Tạ Tuệ Linh cả ngày đều phải đi làm, trước đó Hạo Hạo là một tay bà chăm sóc nên rất thân thiết. Nhiều ngày rồi không thấy cháu, bà cụ trong lòng cảm thấy rất nhớ.

Hoàng Vĩ Kiệt lúc này mới cười giải thích:

- Mẹ, chờ khi nào trời mát thì con sẽ đón Hạo Hạo về.

- Ừ, mau mà đón về, sang năm đi nhà trẻ được rồi.

Bà cụ liên tục gật đầu, đối với chái trai, bà cụ đã sớm trong lòng vì cậu bé mà dọn đường sẵn. Bất kể thế nào, lớn lên ở thị trấn, cũng có tiền đồ hơn so với nông thôn.

- Lão Tạ, Vĩ Kiệt và Tuệ Linh về rồi đây.

Bà cụ lại cao giọng nhắc nhở ông cụ một câu.

Tạ Hậu Minh đang ngồi trong phòng khách xem TV, nghe vậy chỉ ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, lại càng không đứng lên. Mặc dù ông vô cùng thưởng thức năng lực của Hoàng Vĩ Kiệt, nhưng tính cách như vậy bình thường ở nhà cũng rất uy nghiêm, nên đám con cháu rất sợ ông.

Hoàng Vĩ Kiệt và Tạ Tuệ Linh bước qua ghế sofa. Hoàng Vĩ Kiệt kính cẩn gọi một tiếng cha, rồi quy củ đứng ở nơi đó, không có lập tức ngồi xuống.

Đây cũng là đặc điểm của Hoàng Vĩ Kiệt, rất tuân thủ quy củ, xem cha vợ như cha mình, cũng không tùy ý.

Tạ Hậu Minh rất thích điều này.

Người trẻ tuổi tài hoa tuân thủ quy củ hiện tại không còn thấy nhiều. Thật vất vả mới gặp được người như vậy, tất nhiên là phải tìm cách đem về làm con rể cho mình, khiến cho Tạ gia phát dương quang đại.

- Ừ, ngồi đi!

Tạ Hậu Minh lúc này mới khẽ gật đầu nói.

Nhìn qua, hai hàng lông mày của ông cụ cau lại, tâm sự nặng nề.

Lý Văn Hàn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an, đối với Tạ Hậu Minh là một sự đả kích thật lớn. Uy phong cả đời, gần đến thời điểm về hưu lại bị người ta tát vào mặt một cái. Dù là ai cũng không cảm thấy thoải mái. Mấy ngày nay, ngoại trừ đi làm bình thường. Tạ Hậu Minh gần như không bước chân ra khỏi cửa.

Không còn mặt mũi gặp ai!

Hoàng Vĩ Kiệt ngồi xuống ghế sofa, lấy Thanh Sơn Vương từ trong túi ra, mời cha vợ một điếu, rồi lại đốt thuốc cho cha. Y không hút thuốc lá, nhưng thân trong quan trường, thuốc lá chính là thứ lúc nào cũng có.

Nhất là ở cơ sở.

Tạ Hậu Minh hút thuốc, hai hàng lông mày thoáng giãn ra một chút.

Tạ Tuệ Linh trước rót cho chồng và cho mình một tách trà, sau đó ngồi xuống ghế sofa, nói:

- Ba, văn kiện mà chính quyền gửi ngày hôm qua, có liên quan đến đoàn chuyên gia Hongkong, ba có xem qua không?

Tạ Hậu Minh hừ lạnh một tiếng:

- Lập dị, tự tìm phiền toái!

Văn kiện này sớm đã trở thành tiêu điểm nghị luận của toàn huyện, Tạ Hậu Minh làm ssao mà không đọc qua.

Bắt đầu cũng biết, ông cụ nhất định là có thái độ như vậy.

Tạ Tuệ Linh liền ngưng trệ một chút, vẻ mặt xấu hổ, không kìm lòng nổi nhìn Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ Kiệt khẽ mỉm cười không lên tiếng. Tạ Tuệ Linh liền kiên trì nói:

- Ba, phòng tụi con cũng đã báo danh cho con rồi, để con cùng đi với đoàn chuyên gia khảo sát.

- Sao?

Tạ Hậu Minh cau mày.

Tạ Tuệ Linh vội vàng nói:

- Ba, là như vầy, trong văn kiện quy định, cán bộ cùng đi với đoàn khảo sát phải có chức vụ nhất định, tuổi dưới bốn mươi, bằng cấp chính quy. Con lại vừa vặn phù hợp với điều kiện này.

Vừa nói vừa có chút bất an quan sát nét mặt của Tạ Hậu Minh.

Tạ Hậu Minh lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Phòng Tài chính thiếu gì cán bộ phù hợp với điều kiện này.

Tạ Tuệ Linh liền ấp úng, không thể giải thích.

Mắt thấy vợ hoảng sợ, Hoàng Vĩ Kiệt cười đáp:

- Ba, là con bảo Tuệ Linh báo danh đấy, con cũng đã báo danh rồi. Hôm nay chính là đến huyện để báo đấy. Ngày mai sẽ gặp mặt đoàn chuyên gia Hongkong.

- Con có ý gì vậy?

Tạ Hậu Minh liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói.

Rất rõ ràng, ông cụ đang mất hứng. Từ lúc Hoàng Vĩ Kiệt trở thành con rể ông, ông rất ít khi dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với Hoàng Vĩ Kiệt.

Hoàng Vĩ Kiệt cũng không chút quan tâm ông cụ tức giận, chỉ nhỏ nhẹ giải thích:

- Ba, con đã cẩn thận nghiên cứu qua rồi. Phạm Hồng Vũ vì sao lại có thể nhanh chóng thăng chức như vậy. Anh ta làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, đó chính là mấu chốt, nhưng Chủ tịch tỉnh Vưu vì sao lại nhìn trúng anh ta? Hơn một năm trước, Phạm Hồng Vũ vẫn chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn, con cho rằng, mấu chốt của vấn đề chính là nằm ở hình thức Phong Lâm. Kinh tế của thị trấn Phong Lâm phát triển, Chủ tịch tỉnh Vưu liền nhìn thấy anh ta.

Tạ Hậu Minh lại cau mày, hút thuốc, không lên tiếng, nhưng thần sắc có chút dịu đi.

Đối với lời nói của Hoàng Vĩ Kiệt, ông luôn luôn nghe lọt.

- Ba, Bí thư Lục sẽ không chào đón chúng ta.

Hoàng Vĩ Kiệt không vội vàng, không hấp tấp, lại tăng thêm một câu như vậy.

Tạ Hậu Minh vẫn không lên tiếng, không ngừng hút thuốc, hai hàng lông mày cũng vô tình giãn ra rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.