Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 542: Phích Lịch Hỏa đối đầu Phích Lịch Hỏa



Thị trấn Triều Dương, trong trụ sở làm việc của nông trường Triều Dương, không khí rất khẩn trương.

Từ lúc Đỗ San San chạy về báo tin, nói Đỗ Song Ngư bị đồn công an Thập Nguyên bắt đi, không khí lập tức liền trở nên khẩn trương dị thường. Theo sau chính là Hoàng Tử Hiên suất lĩnh một xe, mang theo hai gã cán bộ phòng Bảo vệ tới thị trấn Thập Nguyên "cướp người", không khí lúc này trở nên càng thêm khẩn trương.

Hoàng Tử Hiên đây là bằng bất cứ giá nào rồi!

Trước đó không lâu bị khu Thập Nguyên bên kia đả thương ba công nhân viên chức nông trường, cho tới nay cũng chưa xuất viện. Tuy rằng một số công nhân viên chức nông trường bị bắt đã được thả về, nhưng đã ở trong trại tạm giam chịu không ít khổ đau. Nghe nói phòng Công an huyện Vân Hồ cũng đã bắt vài thôn dân đánh nhau gây rối nhốt hai tuần, nhưng chân chính gã lưu manh đầu lĩnh chém người bị thương của thị trấn Thập Nguyên vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hoàng Tử Hiên vốn là nghẹn giận trong bụng.

Đỗ San San nói, đầu lĩnh lưu manh chính là Cát Nhị Tráng, là thân thích của Đồn trưởng đồn công an Cát, sau đó đem tình huống trong tiệm ăn nhỏ từ đầu chí cuối nói cho y biết.

Hoàng Tử Hiên lửa giận ngút trời, không quan tâm liền dẫn người xuất phát, ai khuyên cũng không được. Duy nhất có thể ngăn được chính là lão Bí thư, nhưng hiện tại ông đang ở bệnh viện huyện, không có ở nhà.

Hiện tại, Đỗ Song Ngư không tổn hao gì trở về, lại nghe nói Bí thư Đảng ủy nông trường vừa mới nhậm chức đem Chủ tịch Hoàng giáo huấn một chút, hơn nữa lập tức sẽ đến nông trường, mọi người làm sao có thể không khẩn trương?

Nghe Đỗ San San nói, vị Bí thư mới này so với Chủ tịch Hoàng còn mạnh hơn!

Ở quán ăn nhỏ thiếu chút nữa đã đem Cát Nhị Tráng ngay tại chỗ đánh chết!

Đỗ San San tuy rằng năng lực thuyết minh không giỏi, ăn nói lắp bắp, không diễn đạt được ý tưởng, không đủ để hình dung cảnh tượng kịch liệt lúc ấy. Nhưng Bí thư mới đem Cát Nhị Tráng đánh ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, hôn mê, cũng là sự thật không tranh cãi.

Nghe được, mọi người một đám trợn mắt há hốc mồm.

Cũng phải là một nhân vật mạnh mẽ mới có thể trấn được Hoàng Tử Hiên!

Hoàng Tử Hiên vừa về tới trụ sở làm việc, an vị phòng làm việc của mình, mặt đen lại, hút một điếu thuốc, cửa văn phòng mở rộng ra, nhưng cũng không ai dám đi vào.

Nông trường mỗi người đều biết rằng, "Hoàng điên" khi tức giận, tốt nhất đừng chọc y.

Hoàng Tử Hiên ở nông trường Triều Dương uy phong hiển hách như thế nào, không ai dám không tuân theo mệnh lệnh của y. Nhưng ở khu Thập Nguyên bị một Bí thư mới tới trẻ hơn y ngay trước mặt mọi người quở mắng một trận, chẳng khác nào đang giáo huấn một đứa cháu, quả thực vô cùng nhục nhã.

Lấy tính cách của Hoàng Tử Hiên, làm sao mà chịu được?

Đợi Bí thư mới tới rồi, còn không biết hai người sẽ đánh nhau như thế nào!

Toàn bộ tòa lầu yên tĩnh, mỗi người đều thật cẩn thận, ngay cả bước đi cũng không dám lớn tiếng, chứ đừng nói chi là ba hoa khoác lác.

Buổi tối, một chiếc xe Santana không mới không cũ lái đến trước trụ sở làm việc của nông trường Triều Dương. Cửa xe mở ra, một chàng thanh niên mặc áo phông, đầu đội mũ lưỡi trai, bộ dạng cao lớn bước xuống, đi theo còn có hai vị cán bộ trung niên.

Tất nhiên là Phạm Hồng Vũ tới.

Lục Cửu rất khách khí, lưu Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Thập Nguyên ăn xong cơm tối rồi đến nông trường. Phạm Hồng Vũ cười khéo léo từ chối. Lục Cửu muốn bảo tài xế của mình dùng chiếc Toyota đưa Phạm Hồng Vũ đến nông trường, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là xin miễn.

Điều này là đi quá giới hạn, xe số 1 nên là Bí thư ngồi.

Cuối cùng vẫn là dựa vào ý tứ của Phạm Hồng Vũ, khiến khu Thập Nguyên phái xe, đưa Chủ tịch huyện Phạm đến nông trường Triều Dương. Dựa theo Bí thư Lục chỉ thị, Cố Vân Phong và Chủ tịch quận tự mình cùng đi.

Phạm Hồng Vũ rất khách khí cùng hai người Cố Vân Phong bắt tay nói đừng.

Nhìn theo Chủ tịch huyện Phạm đi vào trụ sở làm việc của nông trường, Cố Vân Phong và Chủ tịch quận mới lên xe Santana, trở về thị trấn Thập Nguyên.

Trụ sở làm việc của nông trường được xây dựng theo kiểu năm 1970. Kiểu nhà ngang cũ, kết cấu ngói, trên tường màu vôi đều biến thành màu nâu xanh, không ít chỗ vôi bị bóc ra, lộ ra mảng xi măng, cũ nát không chịu nổi.

Trụ sở làm việc tổng cộng có bốn tầng, bên trong âm u ẩm ướt, không khí đầy áp lực.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi vào một gian phòng làm việc khép cửa, đẩy cửa ra. Bên trong đang ngồi hai nhân viên công tác cả kinh đứng lên, khẩn trương nhìn Phạm Hồng Vũ.

Khi chiếc Santana chạy đến cửa trụ sở làm việc, gần như tất cả nhân viên công tác đều sau cửa sổ "nhìn trộm". Phạm Hồng Vũ khí định thần nhàn bước xuống xe. Chiếu theo Đỗ San San miêu tả, chàng thanh niên tuổi trẻ cao lớn này chính là nhân vật số một nông trường Triều Dương mới nhậm chức, Bí thư Phạm.

Cũng là Chủ tịch huyện Vân Hồ!

Văn kiện bổ nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy vài ngày trước đã đến trụ sở. Có người hiểu chuyện từng hỏi thăm qua, nói Bí thư mới tới còn rất trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc trẻ như thế nào cũng chưa kết luận được.

Dù sao đầu thập niên 90, tin tức truyền bá không mau lẹ bằng đời sau. Cũng không phải là người nào cũng đều có thể tra được sơ yếu lý lịch của cán bộ cấp cục, chứ đừng nói chi là cán bộ ở UBND tỉnh. Nông trường Triều Dương cũng không phải nằm trong danh sách "quan trường chính thống", tin tức càng thêm lạc hậu.

Cho tới hôm nay tận mắt nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, mới biết được "phi thường trẻ tuổi", rốt cuộc là khái niệm gì.

Nông trường Triều Dương là đơn vị cấp huyện đoàn, cái gọi là tuổi trẻ, chiếu theo lối suy nghĩ bình thường, ít nhất cũng phải từ ba mươi tuổi trở lên. Dưới ba mươi tuổi, gần như là không thể tưởng tượng được. Hoàng Tử Hiên là Chủ tịch nông trường trẻ tuổi nhất trong lịch sử, năm nay cũng đã ba mươi bốn tuổi. Đây là bởi vì nông trường là đơn vị không "đáng giá", nếu đặt tại đơn vị hành chính cấp huyện Cục, làm sao có thể đạt được điều này?

Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương cho dù tuổi trẻ, nhưng cũng không phải là một "sinh viên".

- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ, Bí thư Đảng ủy mới tới, xin hỏi văn phòng đồng chí Hoàng Tử Hiên ở nơi nào?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi.

- A, văn phòng của Chủ tịch Hoàng ở lầu ba, lên lầu ba quẹo trái...

Một gã nhân viên công tác chừng ba mươi tuổi liền lắp bắp mà đáp.

- Cảm ơn!

Phạm Hồng Vũ nho nhã lễ độ gật đầu, rồi xoay người rời đi.

- Bí thư Phạm, Bí thư Phạm, hay là tôi dẫn anh đi đi...

Khi Phạm Hồng Vũ bước lên bậc thang, vị nhân viên công tác kia rốt cục phục hồi lại tinh thần, ý thức được chính mình quá thất lễ, liên tục đuổi tới, vội vội vàng vàng kêu lên, thanh âm bởi vì khẩn trương mà trở nên hơi khô chát khàn khàn.

- Vâng, vậy làm phiền anh.

Bí thư Phạm vẫn rất lịch sự, có phần giống như quân tử nho nhã, chút cũng không thấy khí thế hung bạo.

- Không, không phiền, tôi…tôi xin dẫn đường cho Bí thư…

Nhân viên công tác khẩn trương lau mồ hôi trán, vội vã đi đằng trước Phạm Hồng Vũ.

Bí thư Phạm không khỏi hơi buồn cười, nông trường "quy củ" quả nhiên khác với cơ quan. Nhân viên công tác lại có thể đi trước Bí thư. Phỏng chừng hẳn là rất khẩn trương.

Nhân viên công tác bước chân rất gấp, nhưng Phạm Hồng Vũ lại thủy chung không nhanh không chậm, vẫn ung dung. Nhân viên công tác chạy hai bước, cảm thấy không ổn, lại không ngừng dừng lại chờ. Cũng may ba tầng lầu không cao, rất nhanh liền đi tới cửa phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên, thở hổn hển nói:

- Chủ tịch Hoàng, Bí thư mới… A không, Bí thư Phạm tới rồi ạ!

Đứng ở cửa, không dám đi vào.

Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng rồi đứng lên, nghiêm mặt, trong mắt ngọn lửa tán loạn.

Cái dạng này lập tức khiến người nhân viên công tác sợ tới mức lui về sau một bước, sắc mặt đại biến.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi đến trước cửa phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Hoàng!

- Bí thư Phạm, đến rồi à? Mời vào!

Hoàng Tử Hiên cứng rắn nói, trên mặt không có chút ý cười.

Bí thư mới đến nhận chức, được "lễ ngộ" như thế, chỉ sợ là chưa từng có. Biết rõ nhân vật số một tiến đến nhậm chức, nói như thế nào cũng nên tổ chức cái nghi thức hoan nghênh, khách khí một chút.

Ai sẽ giống như Hoàng Tử Hiên chứ?

Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, chậm rãi bước vào cửa, nhiều hứng thú đánh giá một chút văn phòng Hoàng Tử Hiên, cảm giác từ thập niên 90 lập tức trở về năm 1970. Kiểu bàn làm việc cũ, kiểu ghế cũ, sơn loang lổ, rách tung toé, còn dùng viết đỏ đánh số. Chỉ sợ toàn bộ tỉnh Thanh Sơn cũng tìm không được cái thứ hai trong văn phòng cán bộ cấp Cục trưởng.

- Bí thư Phạm thật là uy phong!

Hoàng Tử Hiên thình lình toát ra một câu như vậy, ý châm chọc tương đương rõ ràng.

Vốn đang muốn vào cửa rót chén trà cho Bí thư mới, nhân viên công tác lập tức ngẩn người, tiến thoái không được.

Đây là Chủ tịch Hoàng hoan nghênh Bí thư Phạm?

- Đây vốn chính là tác phong của tôi, trước sau như một, chưa nói tới uy phong hay không uy phong. Anh cũng không giống như vậy sao? Từ nay về sau, hai ta chính là hợp tác, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng thích ứng thói quen công tác của tôi.

Phạm Hồng Vũ hai tay chắp sau lưng, nói không vội vàng không hấp tấp, cũng không lên giọng, không có gì đặc biệt, nhưng loại giọng điệu chắc chắn này lại làm cho người ta cảm thấy, hắn nói mỗi một câu, mỗi một lời đều là mệnh lệnh.

- Rất xin lỗi, loại tác phong này tôi khả năng rất khó quen. Tôi không giống với cậu. Tôi chưa bao giờ tùy tiện giáo huấn người.

Hoàng Tử Hiên lạnh như băng nói.

Mẹ của ta ơi, cái này là cái gì?

Nhân viên công tác trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, lòng tràn đầy muốn lập tức rời khỏi "nơi thị phi" này, trốn xa chừng nào tốt chừng đó, nhưng dưới chân cũng không dám di động mảy may, tựa như bị nhựa cao su dính chặt.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Nói như vậy, quả thật có điểm không giống với. Tôi chưa bao giờ giống như anh kích động như vậy.

- Vậy sao? Bí thư Phạm, chỉ sợ sự thật không hợp nhau? Huyện Vũ Dương 'Nhất thất đại án" nếu tôi nhớ không lầm, xông vào phòng Công an bắt cóc con tin chính là Bí thư Phạm.

Nhân viên công tác gần như phải ngất đi thôi.

Chủ tịch Hoàng đây là vạch trần gốc gác Bí thư Phạm.

Phạm Hồng Vũ vẫn không tức giận, chậm rãi nói:

- Chủ tịch Hoàng, không cần lẫn lộn khái niệm. Tôi xông vào phòng Công an, là ngăn cản tội phạm. Đây là đã có quyền uy kết luận. Anh hôm nay đến thị trấn Thập Nguyên, chính là rõ ràng tụ chúng gây rối. Anh thân là cán bộ Đảng viên cấp Cục trưởng đã lâu, đáng lý phải làm gương chứ? Chiếu theo cách giải quyết của anh hôm nay, tôi nếu không ở nơi đó, anh nên bị mất chức rồi!

- Hừ, Bí thư Phạm, cậu cũng không nên dùng mất chức để làm tôi sợ, tôi không cần quan tâm. Mất chức thì mất chức, có cái gì mà không được?

Hoàng Tử Hiên cứng rắn quát, vẻ mặt đỏ bừng.

Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, nói:

- Anh mất chức, đáng đời anh! Nhưng anh có quyền gì mà liên lụy những đồng chí khác? Hôm nay việc này nếu động tĩnh quá lớn, anh có vì bọn họ nghĩ tới sao? Anh không muốn làm Chủ tịch nông trường, anh có thể đánh báo cáo thỉnh cầu từ chức, đây là quyền và tự do của anh. Nhưng, làm lãnh đạo, anh không nên mang theo những đồng chí ở dưới cùng anh đi phạm sai lầm. Hoàng Tử Hiên, làm lãnh đạo không phải giống như anh làm. Anh ở vị trí này, nên có trách nhiệm đối với tất cả cán bộ công nhân viên chức, mà không phải làm anh hùng hảo hán, khoe khoang cái nhất thời, khiến mọi người cùng anh chịu xui xẻo!

- Tôi phê bình anh, chẳng lẽ là phê bình sai lầm?

----------oOo----------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.