Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 307: Anh Hai, em lo lắng gần chết



Trong căn phòng xa hoa ở nhà khách, Phạm Hồng Vũ vừa mới luyện công buổi sáng xong, liền đi tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn tắm xoa tóc cho khô, trông hắn tinh thần mười phần.

Bí thư Phạm hai ngày nay ăn ngon ngủ yên, tâm tình dường như không chút ảnh hưởng gì. Bí thư Phạm tính toán chút nữa sẽ gọi điện cho Cao Khiết, rủ cô đi ăn sáng, sau đó nắm tay đi dạo phố.

Phạm Hồng Vũ quyết định, lúc này nhất định phải nắm tay Cao Khiết cả hành trình, quyết không để cho cô thoát. Suy nghĩ kỹ, Phạm Hồng Vũ cảm thấy kế hoạch này của mình có khả năng thành công rất lớn.

Tâm tư của Cao Khiết, dường như đang nổi lên sự biến hóa nào đó.

Phạm Hồng Vũ có thể cảm giác được.

Ai nói chỉ có phụ nữ mới có “giác quan thứ sáu?

[CHARGE=3]Không ngờ, lúc này chuông điện thoại lại reo lên.

Phạm Hồng Vũ cầm lấy điện thoại, khóe miệng mỉm cười, vỗ nhẹ trán, dường như đã tỉnh ngộ ra điều gì đó.

Là Bành Na gọi cho hắn.

Số điện thoại ở văn phòng của Bành Na, Phạm Hồng Vũ rất quen thuộc.

Đã nhiều ngày, Phạm Hồng Vũ bận công việc của mình nên không liên lạc với Bành Na.

Có lẽ ở phương diện khác Bành Na khờ khạo ngây ngô, nhưng chuyện quan trọng xuất hiện trên báo chí truyền thông thì cô đặc biệt chú ý. Càng không cần nói đến tin tức liên quan đến Phạm Hồng Vũ.

- Na Na.

Điện thoại kết nối, Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi Bành Na. Hắn rất có hảo cảm đối với Bành Na, giống như đối với Đóa Đóa, thậm chí là như Hồng Thái. Bành Na quả thật vô cùng đáng yêu.

- Anh Hai, anh thế nào?

Bành Na nói với vẻ lo lắng, thậm chí cô đã khóc nức nở rồi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cái gì như thế nào? Anh rất khỏe mà.

Bành Na vội vàng nói:

- Không phải, ý em là, bọn họ có xử phạt anh không? Em nghe nói, Bí thư Vinh rất tức giận vì chuyện này…

Phạm Hồng Vũ rất cảm động, Bành Na vừa nghe được tin này đã vội vàng gọi cho hắn. Trong tỉnh, quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy là không thể nghi ngờ, Bí thư Vinh tức giận, hậu quả là rất nghiêm trọng. Đừng nói đến một cán bộ cấp phòng như Phạm Hồng Vũ, mà ngay cả cán bộ cấp giám đốc sở, thậm chí là phó tỉnh cũng khó mà gánh được hậu quả khi mà Bí thư Tỉnh ủy tức giận.

Phạm Hồng Vũ vốn tiền đồ vô lượng, bỗng nhiên lúc này xảy ta kịch biến như vậy, cũng khó trách Bành Na lo âu vạn phần.

- Na Na, em đang ở đâu? Anh mời em ddi ăn cơm.

Phạm Hồng Vũ lập tức quyết định.

Bành Na giật mình:

- Mời em ăn cơm? Anh…anh đang ở đâu?

Cô còn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ đang ở địa khu Ngạn Hoa. Thời khắc mấu chốt như vậy, hắn không ở Ngạn Hoa sao được? Tuyệt đối không nghĩ rằng Phạm Hồng Vũ sẽ chạy lên tỉnh như vậy.

- Anh ở nhà khách Hồng Tinh, chúng ta đi…

Phạm Hồng Vũ còn chưa dứt lời, Bành Na đã kêu lên:

- Anh đang ở nhà khách Hồng Tinh? Nhà khách ở đường Hồng Tinh đó hả? Anh đang ở thành phố Hồng Châu?

- Đúng thế.

- Ở phòng mấy?

- Phòng 606.

- Được, em sẽ qua ngay, anh chờ em một chút.

Không đợi Phạm Hồng Vũ nói, Bành Na lập tức cúp điện thoại.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp.

Tòa soạn Thanh Sơn nhật báo cách đường Hồng Tinh không xa, khoảng mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng giày dồn dập, Phạm Hồng Vũ vừa mới đứng dậy mở cửa, một bóng người màu đen đi vào.

Đúng là Bành Na, cô mặc một bộ cánh dơi màu đen, kết hợp với chiếc quần đen bó sát.

- Na Na.

- Anh Hai.

Bành Na kêu một tiếng, trước mắt Phạm Hồng Vũ tối sầm lại, một thân hình ấm áp mềm mại nhào vào lòng hắn, Bành Na ôm hắn rất chặt, miệng khóc hu hu.

Lần này do “không kịp chuẩn bị”, Bí thư Phạm lập tức trở nên luống cuống tay chân, ôm lấy vòng eo thon gọn của Bành Na như một phản xạ có điều kiện. Thời tiết chưa quá rét, Bành Na mặc đồ cũng không dày, lúc này gần như hai người dính chặt rồi. Tuy nhiên chỉ sau đó, Phạm Hồng Vũ cảm thấy không đúng, liền bỏ tay ra, đưa tay lên vai Bành Na, luôn miệng nói:

- Na Na, Na Na, đừng khóc nữa, không có chuyện gì cả, đừng khóc nữa…

Đừng nhìn Bí thư Phạm gợi đục khơi trong, chỉ trích lãnh đạo…nhưng đối mặt với tình hình này thì hắn rất thiếu kinh nghiệm, không biết làm thế nào cho phải.

Bành Na lập tức cũng cám thấy không ổn, vội vàng buông tay ra, lùi lại một bước, giơ tay lau nước mắt, điều này cho thấy cô đã lo lắng như thế nào.

Trong suy nghĩ của Bành Na, Phạm Hồng Vũ có tiền đồ vô lượng, cho dù sau này hắn lên là Bí thư Tỉnh ủy, thậm chí là lãnh đạo trung ương thì Bành Na cũng chẳng có chút nghi ngờ.

Nhưng hiện tại…

Bành Na rất rõ ràng, việc này, sẽ mang lại hậu quả như thế nào.

Tiền đồ của Phạm Hồng Vũ, không kết thúc thì ít nhất thời gian tới sẽ trở nên gian nan vô cùng.

Phạm Hồng Vũ vừa buồn cười vừa cảm động, giơ tay day day mái tóc mềm mại của cô, nói:

- Cô bé ngốc, khóc cái gì nào? Không phải anh rất tốt hay sao? Nào, ngồi xuống, uống miếng nước, nghỉ ngơi chút đi…

Bành Na ngồi xuống ghế sô pha, Phạm Hồng Vũ đưa khăn tay cho cô, rồi vội vàng rót cho cô một chén nước.

- Nào, uống nước đi, đừng khóc nữa, không có chuyện gì đâu.

Giọng nói Phạm Hồng Vũ trìu mến như đang dỗ một đứa trẻ.

- Đúng là không có chuyện gì chứ?

Bành Na ngẩng đầu lên hỏi.

- Thật mà!

Phạm Hồng Vũ gật đầu khẳng định.

- Bọn họ không phạt anh?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Phạt cái gì chứ? Đăng bài trên tạp chí của Đảng là quyền lợi của mỗi Đảng viên, họ dựa vào cái gì mà phạt anh?

Lời này rõ ràng là dùng để dỗ Bành Na, coi cô như trẻ con vậy.

Văn bản quy định rõ ràng quyền lợi và nghĩa vụ, nhiều lúc cũng chỉ cho có, quan trọng là người có quyền lực cao hơn mình có thái độ như thế nào.

Nhìn thấy Bành Na lo lắng cho mình như vậy, Phạm Hồng Vũ tự nhiên có nghĩa vụ phải làm cho cô hết lo lắng, vui vẻ trở lại.

Nhưng rõ ràng Bí thư Phạm đã đánh giá thấp khả năng vận dụng quy chế của Bành Na.

Một lúc sau cô lập tức hỏi:

- Vậy anh lên tỉnh làm gì?

Không thể nghi ngờ, Bành Na nhận định Phạm Hồng Vũ lên tỉnh nhờ quan hệ đi cửa sau. Đây là lối mòn phổ biến của cán bộ cấp dưới, vận rủi trước mắt, bất cứ ai cũng không “khoanh tay chịu chết” mà phải toàn lực ngăn cản một phen.

- Anh đi gặp Chủ tịch thành phố Cao và Chủ tịch tỉnh Vưu.

Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp, không giấu diếm Bành Na.

- Vậy Chủ tịch thành phố Cao và Chủ tịch tỉnh Vưu như thế nào? Bọn họ có giúp anh không?

Bành Na hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

Hai vị này, đều là đại nhân vật. Mặc dù Cao Hưng Hán là Chủ tịch thành phố Hồng Châu, trên danh nghĩa không quản được chuyện của địa khu Ngạn Hoa, nhưng quan hệ trong chốn quan trường cho tới bây giờ đều không dễ dàng phân tích như vậy. Năng lượng của Chủ tịch thành phố Hồng Châu không phải ai cũng có thể xem nhẹ được.

Còn Vưu Lợi Dân là chủ tịch một tỉnh, dù là Bí thư Vinh Khải Cao cũng phải nể mặt ông. Nếu Vưu Lợi Dân chịu giúp Phạm Hồng Vũ, chỉ cần Vinh Khải Cao không truyền đạt mệnh lệnh xử lý Phạm Hồng Vũ, thì chuyện này còn có khả năng xoay chuyển.

- Bọn họ đương nhiên là giúp anh rồi, nếu không em bảo anh ở đây làm cái gì?

Phạm Hồng Vũ tiếp tục “lừa dối” Bành Na, nội dung nói chuyện giữa hắn và Cao Hưng Hán, Vưu Lợi Dân, cũng không thể tiết lộ ra ngoài được. Không phải sợ Bành Na sẽ làm lộ bí mật, nhưng tạm thời không nhất thiết phải nói mấy chuyện này với cô.

Bành Na lập tức vui vẻ trở lại, nín khóc mỉm cười.

- Nhìn kìa, vừa khóc vừa cười, cứ như trẻ con ấy.

Phạm Hồng Vũ cũng cười, nói đùa một câu.

- Ai bảo người ta là trẻ con…

Bành Na chu miệng, ưỡn ngực theo bản năng, bộ ngực cao ngất lại phập phồng sau chiếc áo cánh.

Đúng là không phải trẻ con thật.

Phạm Hồng Vũ liền chếch mắt đi một chút, không dám nhìn chằm chằm.

- Đi thôi, đi ăn điểm tâm đi!

Phạm Hồng Vũ kéo tay Bành Na nói.

- Em ăn sáng rồi, anh chưa ăn à?

Bành Na thuận thế đứng dậy, nói.

- Anh mới đi tập thể dục về, vừa tắm xong, giờ dạ dày đang biểu tình đây này. Lúc này ấy à, có thể ăn hết một cái đầu bò đấy.

Bành Na hé miệng cười, đôi má lúm đồng tiền hiện ra, khiến cô càng trở nên duyên dáng hơn.

Vừa ra đến cửa, Bành Na bỗng nhiên kêu lên:

- Ối, em còn chưa xin phép sếp mà!

Vừa rồi cô có rất nóng vội, chưa kịp báo gì với đồng sự cả.

- Vậy em gọi điện thoại đi…tổ trưởng của bọn em là Triệu Hâm nhỉ, nếu không thì mời anh ấy cùng đi ăn đi, lâu lắm rồi không gặp.

- Em không gọi.

Bành Na lập tức lắc đầu, sau đó chạy ra gọi điện. Quả nhiên, không hề mời Triệu Hâm như Phạm Hồng Vũ nói.

- Anh Hai, anh có biết Thanh Sơn Vương bắt đầu đưa ra thị trường rồi không?

Trên xe, Bành Na nói với Phạm Hồng Vũ.

“Thanh Sơn Vương” là loại thuốc lá xa hoa của Nhà máy thuốc lá Hồng Châu mới sản xuất, giá bán lẻ là 20 tệ. Ý tưởng của đồng chí Phạm Hồng Vũ, cuối cùng cũng được đưa ra thị trường.

- Tình hình tiêu thị cũng khá tốt, cha em rất mừng.

Bành Na cườ, vẻ mặt rạng rỡ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.