Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 293: Sao lại như vậy?



Ước chừng nửa giờ sau, cửa văn phòng mới được mở ra, Lục Nguyệt từ trong đi ra, thần sắc bình tĩnh, mặc một bộ Tây trang chính tề.

Đã đến tháng 10, trời đã hơi lạnh. Người trẻ tuổi thân thể cường tráng còn mặc quần áo mỏng, Lục Nguyệt đã mặc một bộ tây trang, giày da bóng loáng, phong độ mười phần.

Thư ký liền đứng dậy, chờ lãnh đạo dặn dò.

- Đi văn phòng Bí thư Tống.

Lục Nguyệt thản nhiên phân phó một câu, hai tay dấu ra sau lưng, chậm rãi mà đi.

Thư ký vội cầm lấy cặp công văn, bước nhanh đi theo.

Tống Mân cũng rất không bình tĩnh.

Lục Nguyệt gọi điện thoại cho ông ta, Tống Mân vừa đạp bàn gọi điện cho trưởng phòng Tuyên giáo, lớn tiếng chất vấn hỏi sao lại như này, rồi yêu cầu ông ta đến phòng mình ngay lập tức.

[CHARGE=3]Sau đó Lục Nguyệt lại gọi điện thoại đến.

Đối với Lục Nguyệt, thái độ của Tống Mân đương nhiên là khác, mặc dù trong người lửa giận đùng đùng, Lục Nguyệt nói muốn đến báo cáo mấy việc, tống mân cũng không từ chối.

Lục Nguyệt chậm rãi đi vào phòng của Tống Mân, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

- Trưởng phòng Tuyên giáo Trần đến…

Thư ký đi theo Lục Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở Lục Nguyệt một câu. Chỉ có anh ta mới hiểu nhất tính cách bên ngoài khiêm tốn bên trong cao ngạo của Lục Nguyệt.

Quả nhiên, nghe thấy câu nhắc nhở như vậy, Lục Nguyệt mới dừng chân lại, hơi nghiêng thân mình, nhìn sang phía đầu cầu thang.

Từ đầu cầu thang bên kia có một người đàn ông trung niên chừng hơn 40 tuổi, người hơi mập đang đi đến. E rằng phải nặng đến 85-90 cân, thở hồng hộc chạy đến, đây chính là Trưởng phòng Tuyên giáo Thị ủy Ngạn Hoa.

Trưởng phòng Trần không nghĩ đến việc sẽ đụng phải Lục Nguyệt ở đây, không khỏi ngơ ngác một chút, sau đó đi chậm bước chân, liên thanh chào hỏi:

- Xin chào Chủ tịch thị xã Lục.

Vẻ mặt ông ta vô cùng trịnh trọng.

- Trưởng phòng Trần.

Lục Nguyệt thản nhiên trả lời một tiếng, đợi tay của Trưởng phòng Trần đến gần người mình rồi mới giơ tay ra bắt.

Đừng nhìn Lục Nguyệt bình dị gần gũi, nhưng phương thức đối đãi với đồng chí thì gã đặc biệt chú ý. Đối với Trưởng phòng Trần, gã tự cho mình là cấp trên. Nếu xét về cấp bậc và chức vụ thì Trưởng phòng Trần không được tính là cấp dưới của Lục Nguyệt. Lục Nguyệt sở dĩ lạnh nhạt với ông ta, không phải vì vụ bài viết của Phạm Hồng Vũ trên Quần Chúng nhật báo sao?

Mọi người đều biết là, Trưởng phòng Trần có quan hệ thân thiết với Tống Mân. Nghe nói năng lực của người này cũng chẳng có gì xuất chúng, có thể lên được vị trí hôm nay tất cả đều là do Bí thư Tống “ban ân”. Năng lực của Trưởng phòng Trần bình thường, chủ yếu là “biết nghe lời”. Đối với từng chỉ thị của Tống Mân, đều chấp hành nghiêm túc.

Lục Nguyệt rất rõ ràng, thân trong chốn quan trường, mình cũng rất cần một cấp dưới như Trưởng phòng Trần. Nhưng cần là một chuyện, nhưng có nhìn trúng người đó không lại là chuyện khác.

Lục Nguyệt tinh thông đạo lý chỉ huy cấp dưới, biết rõ đối với người như Trưởng phòng Trần thì không được khách khí. Mình càng khách khí với ông ta, thì ông ta sẽ càng leo lên cổ mình, tự cho là đúng, không còn biết phương hướng là gì.

Lục Nguyệt không nhiều lời với Trưởng phòng Trần, bắt tay một chút rồi tiếp tục đi vào văn phòng của Tống Mân.

Trưởng phòng Trần có chút ngây người.

Coi tư thế này, Chủ tịch thị xã Lục chắc cũng đến tìm Bí thư Tống, nhưng Bí thư Tống triệu tập mình gấp như vậy, nên không dám đợi Bí thư Tống và Lục Nguyệt nói chuyện xong mới vào được. Nhưng nếu là bắt ông ta nói với Lục Nguyệt để cho mình đi gặp Bí thư Tống trước thì quả thật ông ta lại không dám.

Quả nhiên là thế khó xử.

Lục Nguyệt dường như rất rõ tâm tư của Trưởng phòng Trần, đi đến cửa liền thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Trần, cùng nhau vào đi, Bí thư Tống tìm chúng ta nói chuyện, về cùng một việc.

Trưởng phòng Trần lúc này mới bừng tỉnh.

Còn không phải nữa sao?

Đều là tại tên Phạm Hồng Vũ khốn khiếp lại gây ra chuyện gì rồi!

Trước đó Lục Nguyệt phát biểu trên Thanh Sơn nhật báo, không lâu sau thì Phạm Hồng Vũ lại đăng bài trên Quần Chúng nhật báo để bác bỏ.

Như vậy thì làm sao Bí thư Tống và Chủ tịch thị xã Lục chấp nhận được.

Phạm Hồng Vũ đúng là đồ khốn khiếp.

Tống Mân không ngồi chờ ở ghế sô pha, mà ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, mặt đen xì, hung tợn nhìn Trưởng phòng Trần một cái, thần sắc cực kỳ không tốt.

Trưởng phòng Trần rùng mình một cái, không kìm nổi cúi đầu, mồ hôi lạnh lại tuôn ra, làm cho chiếc áo trắng càng dính chặt vào thân hình phì nhiêu của mình.

- Bí thư Tống.

Lục Nguyệt vừa vào liền lên tiếng chào hỏi.

- Chủ tịch thị xã Lục.

Tống Mân gật đầu với Lục Nguyệt, cố gắng gượng cười, cũng không mời ngồi, mà đứng thẳng người lên, hai tay chống vào bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mập ú của Trưởng phòng Trần.

- Lão Trần, sao lại như thế?

Một lúc sau, Tống Mân mở miệng, giọng nói lạnh như băng, không chút lo lắng nào.

- Bí thư Tống, tôi…tôi không biết…

Trưởng phòng Trần lo sợ ngẩng đầu lên, bắp bắp nói.

Hai hàng lông mày của Lục Nguyệt dựng lên.

Lời này của Trưởng phòng Trần thật khó mà chấp nhận được.

- Ông không biết?

Tống Mân giọng vẫn trầm thấp như trước, nhưng bất cứ ai cũng đều cảm nhận được sự tức giận của ông ta. Nếu không phải là ngại Lục Nguyệt ở đây thì không chừng Trưởng phòng Trần đã bị mắng cho không còn ngẩng đầu lên được.

Tống Mân bộ dạng khá hòa khí, đó cũng là tương đối mà nói. Đối với cán bộ bình thường, ông ta không dễ phát hỏa, nhưng với cấp dưới thân tín của mình thì lại chẳng hề e dè chút nào.

- Bí thư Tống, tôi…tôi thật sự không biết, bài viết này của Phạm Hồng Vũ không thông qua phòng Tuyên giáo chúng tôi, tôi vừa gọi cho Ban Tuyên giáo Địa ủy, Trưởng ban Vương nói cũng không rõ…

Trưởng phòng Trần cố găng giải thích với Tống Mân, gân xanh đều đã hiện lên cổ, mồ hôi lạnh lấm tấm, nhưng cũng không dám lau.

- Ông đang nói lung tung cái gì vậy?

Tống Mân rốt cuộc không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, vỗ bàn mạnh một cái, rống lên, coi bộ dạng của ông ta như thể sắp nuốt chửng Trưởng phòng Trần đến nơi.

Điều này không thể.

Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ đến cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không hiểu sao?

- Bí thư Tống, đúng, đúng vậy…chúng tôi không biết, Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ không thông qua chúng tôi, tôi cũng chỉ mới đọc được bài viết này thôi.

Qua phút ban đầu bối rối, Trưởng phòng Trần rốt cuộc cũng trấn định được vài phần, nói chuyện cũng khá lưu loạt, hơn nữa đã “dũng cảm” đối diện với Tống Mân, không hề né tránh ánh mắt của ông ta.

Tống Mân quát:

- Điều này sao có thể được.

Tống Mân cũng ngắt lời, nói:

- Trưởng phòng Trần, cái này không phải chứ? Bài viết của cán bộ cơ sở, không được Phòng tuyên giáo Thị ủy đồng ý thì đâ thể đăng được? Quần Chúng nhật báo sẽ không dùng bài viết đó đâu.

Lục Nguyệt xuất thân từ trung ương xuống, cho nên rất hiểu quy trình gửi bản thảo của Quần Chúng nhật báo.

Trưởng phòng Trần ủy khuất, vẻ mặt cầu xin, kêu oan nói:

- Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Lục, cái này là sự thật đấy. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tôi chưa kịp gọi, nhưng cũng đã hỏi Ban tuyên giáo Địa ủy, quả thật không rõ chuyện này…Bí thư Tống, con người tôi ngài cũng biết mà, công tác bên lãnh đạo hai mấy năm rồi, cho dù tôi có to gan đến đâu thì cũng không dám lừa ngài mà.

Câu cuối này, nói rất thành khẩn, chỉ thiếu nước mắt tuôn trào nữa thôi.

Những lời này rất hữu hiệu.

Thần sắc của Tống Mân hơi dịu xuống.

Lão Trần nói không sai, ông ta tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy. Nếu là người khác thì Tống Mân có lẽ còn nghi ngờ, nhưng với lão Trần thì không. Không có mình nâng đỡ thì lão Trần đâu thể ngồi lên vị trí hôm nay?

Tống Mân tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình.

Nếu nói như vậy, là Phạm Hồng Vũ tự chủ trương đưa bản thảo đến Quần Chúng nhật báo, lão Trần không hay biết gì.

Nghiêm chỉnh mà nói, lão Trần cũng là “người bị hại”

Tống Mân dù sao không giống bình thường, lập tức tỉnh táo lại, đi vòng qua bàn làm việc, ra ghế sô pha nói với Lục Nguyệt và lão Trần:

- Chủ tịch thị xã Lục, lão Trần, ngồi đi.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Tống Mân đều đặc biệt chú ý Lục Nguyệt, đối với Lục Nguyệt rất khách khí, nhưng trong phòng làm việc của mình, trước mắt lão Trần và thư ký không thể để phá thể thống được.

Lục Nguyệt chậm rãi đi qua, thản nhiên ngồi xuống, còn lão Trần thì hơi cúi người xuống gật đầu với Tống Mân rồi mới dám ngồi xuống.

Mặc dù Bí thư Tống tin mình “oan uổng” nhưng nhưng khó đảm bảo sẽ không bị vạ lây, rồi hoàn toàn có khả năng vô cớ phát hỏa với mình.

Từng giây từng phút làm nơi trút giận cho lãnh đạo, cũng là một trong những điều kiện cơ bản của một cấp dưới tốt.

Thư ký vội rót nước cho các lãnh đạo.

- Lão Trần, chuyện này, ông thấy thế nào?

Tống Mân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói.

- Bí thư Tống, tôi cho rằng đây là điển hình của thói vô tổ chức vô kỷ luật. Phạm Hồng Vũ to gan như vậy, nhất định phải nghiêm túc xử lý, thật là càn quấy, nếu không xử lý nghiêm thì không làm gương cho quần chúng được.

Trưởng phòng Trần ưỡn ngực, vẻ mặt chính nghĩa nói.

Xem ra Bí thư Tống lần này đều đã muốn ăn thịt Phạm Hồng Vũ rồi
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.