[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 412: + 413



Edit by Thanh tỷ

Chương 412: Thực vật biến dị kỳ lạ

Bản thân Thanh Thanh khi trông thấy cũng có phần dại ra, sao lại là côn trùng? Nó rõ ràng đã nói với cô ta, chỉ cần ăn hạt châu đó, cô ta sẽ đạt được lực lượng, có thể gϊếŧ Tần Nhất.

Đầu ngón tay Tần Nhất bấm một cái, con côn trùng bên trong vòng bảo hộ nháy mắt bạo thể, sau đó bên trong có lít nha lít nhít côn trùng nhỏ màu đen, nhìn thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại, tóc gáy dựng đứng.

Trùng mập màu trắng chẳng qua là mồi nhử, thứ bên trong mới là thật.

Tần Nhất cũng không ngờ tới bên trong lại là thứ buồn nôn như vậy, tuy cô không biết những con trùng nhỏ màu đen là cái gì, nhưng nó mang đến cho cô cảm giác không tốt.

Thanh Thanh kinh ngạc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy, vì sao nó lại gạt tôi?"

Tần Nhất cười lạnh, Thanh Thanh lúc này không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, Tần Nhất cũng có thể lý giải. Cô ta sợ là không chỉ muốn báo thù cho Quang ca, hoặc là nói, một khắc khi thực vật biến dị đến tìm cô ta, mục đích chủ yếu cô ta muốn gϊếŧ cô không phải bởi vì Quang ca, mà là bởi vì muốn có được sức mạnh.

Muốn có được sức mạnh thực vật biến dị cho cô ta, cho nên mặt ngoài cô ta mượn cớ báo thù cho Quang ca để ngụy trang, trên thực tế lại là muốn có được lực lượng.

Tần Nhất không rảnh đi quản Thanh Thanh, trên thực tế cô chỉ muốn biết thực vật biến dị này đang giở trò quỷ quái gì. Đưa vòng bảo hộ chứa những con trùng màu đen cho Vân Hoán, đầu ngón tay Vân Hoán lóe lên một ngọn lửa đỏ, côn trùng màu đen bên trong bị đốt sạch sẽ, một cỗ mùi hôi thối lại truyền tới.

"Chúng ta đi thôi." Tần Nhất nói với mấy người Đặng Bảo Bình, mọi người lách qua hố đất, tiếp tục đi về phía trước. Đối với thực vật biến dị này, Tần Nhất càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Thực vật biến dị có tư tưởng, thậm chí biết dùng một chút thủ đoạn nhỏ giống con người, thật là khiến người ta chờ mong.

Lâm Bình nhìn đám người Tần Nhất càng ngày càng đi xa, anh ta thở dài, nhìn lướt qua ánh mắt có chút đờ đẫn của Thanh Thanh, trong giọng nói có chút thương tiếc: "Thanh Thanh, tự cô xem rồi xử lý đi."

Nói xong, anh ta mang theo hai người khác vội đuổi theo sau nhóm Tần Nhất. Lần này, Lâm Bình đã hoàn toàn không còn tâm tư muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, nhưng anh ta vẫn muốn đi xem thứ thực vật biến dị kia rốt cuộc là như thế nào.

Một mình Thanh Thanh lưu lại nơi này, sau một đêm, thứ gì cô ta cũng không có, hiện tại ngay cả đám người Lâm Bình cũng bỏ cô ta. Thế nhưng, cô ta có lỗi gì, cô ta chỉ là muốn bản thân mạnh lên mà thôi, cô ta có lỗi gì?

Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, từng sợi dây leo thô to chậm rãi bò về phía Thanh Thanh. Cô ta nghe tiếng nhìn sang thì phát hiện, vừa định lên tiếng, tay chân lập tức bị trói chặt lấy, miệng cũng bị dây leo bịt chặt, cô ta muốn xin giúp đỡ, nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo đi.

Nhóm người Tần Nhất tiếp tục đi về phía trước, ba người Lâm Bình theo ở phía sau. Tần Nhất cũng không nói gì, bọn hắn muốn theo tới là tự do của bọn hắn, cô không xen vào, cũng không muốn quản.

"Vân Hoán, anh nói xem thực vật biến dị này đang nghĩ cái gì?" Lông mày Tần Nhất nhíu lại.

Thực vật biến dị nếu như chỉ giật dây Thanh Thanh gϊếŧ bọn họ, cô sẽ cảm thấy rất bình thường. Nhưng mà bây giờ, cô rõ ràng cảm giác được, thực vật biến dị không phải muốn gϊếŧ bọn họ, mà dường như đang sai bảo Thanh Thanh dẫn bọn họ đi tới nơi nào đó.

Vân Hoán cũng có chút không hiểu, hoặc là nói anh cũng không biết thực vật biến dị đang có ý đồ gì.

"Anh không biết, nhưng chúng ta phải cẩn thận." Bàn tay to của Vân Hoán nắm chặt lấy tay Tần Nhất, không muốn buông ra, hận không thể khảm người bên cạnh vào trong xương tủy của mình, cùng mình hòa làm một thể.

"Vâng." Tần Nhất gật đầu đồng ý

Mộc Hiên Nhiên có chút không vui, anh ta rất không thích toàn bộ ánh mắt của tiểu gia hỏa đều chỉ dành cho Vân Hoán.

Chương 413: Thực nhân hoa (hoa ăn thịt người)

Tính anh ta tùy tâm sở dục, cho nên bản thân không vui vẻ trực tiếp hiện ra trên mặt: "Tiểu Nhất Nhất, dù sao tôi cũng là bạn của cậu, sao cậu cứ xem nhẹ tôi như vậy, chỉ cùng khối băng lớn ở chung một chỗ."

Tần Hàn Vũ liếc nhìn Mộc Hiên Nhiên một cái, anh đây là anh trai ruột còn bị quăng sang một bên, người ngoài như cậu thì tính là cái rắm gì.

Tần Nhất tiếp tục phớt lờ, không để ý tới Mộc Hiên Nhiên. Trong mắt cô, cậu ta chính là người không có gì làm thì thích đi gây sự, với lại cô vẫn có vài tia đề phòng với cậu ta.

Lần đầu tiên Mộc Hiên Nhiên gặp phải loại tình huống này, đầy mình lửa giận vô cùng khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không thể phát tiết ra ngoài.

Vân Hoán liếc nhìn vẻ mặt buồn bực của Mộc Hiên Nhiên, đôi mắt đào hoa liễm diễm, môi mỏng hơi cong lên, tiểu gia hỏa không đếm xỉa đến cậu ta, khiến tâm tình của anh rất tốt.

Nhóm người Tần Nhất đi vào sâu bên trong, trên đường đi chuyện gì cũng đều không xảy ra, quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho Tần Nhất càng thêm cảnh giác.

Ba người Lâm Bình phía sau vẫn không nhanh không chậm đi theo, bỗng nhiên một người hét thảm lên. Tần Nhất quay đầu, liền thấy người kia bị một đóa hoa màu đỏ nuốt chửng.

Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén đang nhai nuốt lấy cơ thể người kia, máu tươi tràn ra, đóa hoa khổng lồ tựa hồ rất vui vẻ, chỉ chốc lát đã phun ra một cái đầu đẫm máu.

Hai người Lâm Bình sững sờ đứng tại chỗ, bọn hắn nhìn thấy đóa hoa khổng lồ cách bọn hắn ngày càng gần, bọn hắn đều có thể ngửi được mùi hôi thối trong miệng nó. Bọn hắn muốn chạy, thế nhưng lại phát hiện chân của mình không thể động, đã sớm mềm nhũn.

Lâm Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi sự tử vong đến với mình, lỗ tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng: "Hai người còn đang chờ cái gì, còn không nhanh qua đây."

Lâm Bình mở mắt ra, chỉ thấy đóa hoa khổng lồ bị một tấm lưới điện bao quanh, dòng điện lưu chuyển phía trên khiến đóa hoa kêu lên thảm thiết.

Lâm Bình khẽ giật mình, anh ta không ngờ Tần Nhất sẽ cứu mình, vội vàng lôi kéo tay đồng bạn chạy đến bên người Tần Nhất.

Lưới điện của Tần Nhất không chống được bao lâu, lưới điện vừa biến mất, đóa hoa màu đỏ phát ra một tiếng hét thảm thiết, nó dùng dây leo vuốt ve chỗ bị điện giật trên đóa hoa của mình, sau đó phẫn nộ vung vẩy dây leo về phía mấy người Tần Nhất.

"Đây là hoa ăn thịt người?" Đặng Bảo Bình vừa né tránh dây leo, vừa nói.

"Không, chắc là một loại thực vật biến dị." Tần Nhất nhìn dáng vẻ nó nổi giận, không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ đến tiểu Mai hoa. Lúc trước, khi cô và tiểu Mai hoa gặp nhau cũng là tình cảnh này, tiểu gia hỏa kia một lời không hợp liền thích dùng dây leo đánh cô.

Tần Nhất nhìn thoáng qua Vân Hoán, trong mắt phượng tràn đầy chiến ý, sáng chói giống như sao kim trên bầu trời đêm, vô cùng rực rỡ.

"Để em."

Vân Hoán dừng tay, cùng Tần Hàn Vũ và mấy người Đặng Bảo Bình cách xa một chút, nhường lại sân khấu cho Tần Nhất.

Tần Nhất ngưng tụ ra hai thanh băng đao, linh hoạt nhạy bén giống như mèo tới gần đóa hoa. Tuy dây leo của thực vật biến dị linh hoạt, nhưng chúng nó phần lớn đều có một điểm giống nhau, đó chính là thân thể vụng về.

Tần Nhất bắt lấy điểm này, né tránh dây leo nhích tới gần đóa hoa. Đóa hoa màu đỏ phát hiện mình làm thế nào cũng đánh không trúng nhân loại nhảy nhót tưng tưng (né đòn) xung quanh nó, tức giận trực tiếp phun ra một ngụm nọc độc, Tần Nhất phản ứng nhanh, linh hoạt né tránh. Cô kết băng mặt đất, đóa hoa phát hiện mình không động được, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn đem nhân loại trước mặt một ngụm nuốt chửng vào bụng.

Tần Nhất cười khẽ, áp sát tới gần đóa hoa, đao màu băng lam xinh đẹp trong suốt mạnh mẽ đâm vào phần bụng của đóa hoa, một đao hạ xuống, thân thể thô to của đóa hoa trong nháy mắt bị rạch mở một đường.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.