Trong phòng bệnh, một cô gái sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên giường.
Đôi mắt màu trà rũ xuống, chỉ để lại hàng mi cong cùng nốt ruồi lệ bên khóe mắt.
Cô gái mặt đồ bệnh nhân, vật trang trí trong phòng cũng cho thấy rõ cô đang ở bệnh viện.
Tô Đình đã tỉnh dậy được một lúc, bên tai cô là cuộc hội thoại có phần quen thuộc.
"Nam sinh lúc nãy ngầu thật đấy, là ngầu thật sự, không giống tỏ vẻ đâu."
"Này này, đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta đáng tuổi em cô đấy, mơ mộng cái gì?"
"Khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp như vậy, không buôn chút chuyện, không phải rất phí sao?"
"Thôi thôi, hai người quên mất cảnh tượng lúc nam sinh đó vào đây à? Cậu ta đang ôm cô bé kia! Vừa nhìn là biết một đôi rồi, ở đó mà vọng tưởng." Q
"..."
Là giọng nói của hai y tá.
Chính xác hơn, cô đã nghe hai người trò chuyện như vậy một lần rồi, từng câu từng chữ đều không khác gì lần trước đó.
Trái tim Tô Đình chậm lại một nhịp, cô đứng bật dậy, rút kim truyền nước ra khỏi tay, chân trần chạy ra ngoài.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, cô quay ngược thời gian sao? Tại sao lại quay trở về ngay lúc này? Tại sao cô ngồi đợi lâu như thế cũng không thấy Niệm Ức xuất hiện?
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn vọt lên cổ họng, sự đau nhói quen thuộc lại xuất hiện. Nhưng Tô Đình lúc này một chút cũng không đề ý đền.
Người cô muốn thấy nhất bây giờ là Niệm Ức, hắn... sao còn chưa trở lại?
Cốt truyện bây giờ đã chệch quỹ đạo, rất rất nhiều chuyện có thể xảy ra....
"Niệm..." Tô Đình không thốt lên được chữ cuối cùng.
Người trước mặt cô... không phải Niệm Ức.
Không phải hắn...
"Cậu không sao chứ? Sao lại hớt hải như vậy? Còn đi chân không nữa."
Tô Đình im lặng nhìn thiếu niên, trái tim triệt để lạnh xuống.
Cô khó khăn mở miệng: "Thịnh.. Triết?" 2
Thịnh Triết cười tươi, nhẹ nhàng gõ vào chán cô một cái: "'Sao vậy? Nằm viện đến ngốc rồi sao?"
Trong mắt thiếu niên, tất cả đều là sự chiều chuộng, dịu dàng, còn có một chút nóng bỏng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy nó, trước đây... đã từng có người nhìn cô như vậy, không, còn nóng bỏng hơn vậy nữa.
Cô như người vô hồn, được hắn đỡ về giường, động tác nhẹ nhàng, xem cô như thủy tinh mà đối xử.
Có lẽ nghĩ rằng cô mệt, nên Thịnh Triết tự động nói nhiều hơn.
"Chú dì ở bên cạnh cậu cả đêm, bây giờ đang về nhà nghỉ ngơi rồi, cậu đó, dù việc học rất quan trọng, nhưng cũng không thể lơ là cơ thể như vậy."
"Tại sao tớ lại vào viện?" Cuối cùng, Tô Đình cũng mở miệng nói chuyện.
Thịnh Triết dùng ánh mắt quả nhiên là thế nhìn cô: "Xem kìa, đúng là nằm đến ngốc, sáng hôm qua, vừa ra khỏi phòng thi là cậu liền ngất, may là lúc đó đông người, xe cứu thương đến kịp lúc, không thì bây giờ cậu có thể tỉnh sao?"
"Ra khỏi phòng thi? Ngất?" Tô Đình lẩm bẩm lại những từ này, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Nếu chỉ là quay ngược thời gian, thì mọi chuyện không nên như vậy.
Cô... là ngất đi khi ở cùng Niệm Ức kia mà?
Người đưa cô đến bệnh viện cũng là Niệm Ức mới đúng.
Còn cha mẹ Tô, lúc đó... họ chỉ gọi điện cho cô, không hề xuất hiện, còn trông chừng cô cả đêm như lời Thịnh Triết nói được.
Quan trọng nhất là, Thịnh Triết tại sao lại xuất hiện ở đây?