Thiệu Trạch Hiên đối với tâm lý học có chút nghiên cứu, loại tiểu gia hỏa giống như nàng xuống tay tuy rằng độc, nhưng tính tình cùng rắn cũng không khác mấy. Chỉ cần không phải chọc trúng vảy ngược của nàng, nàng sẽ không chủ động động thủ.
Hơn nữa trước khi động thủ, cũng sẽ cùng rắn giống nhau, phát ra dấu hiệu cảnh cáo.
Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới ——
Nàng mẹ nó chậm rì rì móc ra đồ ăn vặt tới ăn.
Thuận tay còn có thể cho hắn một cục đá!
Thảo!
Đột nhiên cảm thấy tiểu gia hỏa này càng có ý tứ.
Thiệu Trạch Hiên ở trước khi hoàn toàn hôn mê nghĩ như thế đấy.
Sưu Thần Hào nguyên bản cho rằng, lấy trình độ hung tàn vốn có của đại lão, nếu đã đối với người nào xuống tay, vậy hẳn là liền không tính toán còn để người nam nhân này tồn tại.
Chụp ngất xong còn tiếp tục nhìn một lát, sau đó vui vẻ thoải mái về nhà, đem Thiệu Trạch Hiên vứt ra sau đầu.
【 cô sao không gϊếŧ hắn? 】 Sưu Thần Hào hỏi.
Phồn Tinh có chút buồn rầu mà nhíu nhíu mày, "Không thể gϊếŧ."
Không có quá phận, cũng không có khi dễ nàng, cho nên không thể gϊếŧ. Tiểu Tinh Tinh lại không phải người nào đều gϊếŧ nha, nàng rất có nguyên tắc!
【 hắn biết cô gϊếŧ người, lại còn tới uy hiếp cô. Nếu không gϊếŧ hắn mà nói, vạn nhất hắn nói cho người khác thì phải làm sao bây giờ? 】
"Nhị Cẩu, ngươi nói, rất đúng nga." Phồn Tinh nghiêm trang mà khích lệ, "Chính là, hắn không có chứng cứ, nhân gia sẽ không tin hắn."
【 Thế hắn nếu báo nguy thì sao? Đến lúc đó sẽ có chú cảnh sát thúc thúc tới bắt cô nha! 】 Sưu Thần Hào phòng ngừa chu đáo, không phải không có đạo lý.
Sưu Thần hào: 【...】
Thành tinh! Quả nhiên đã thành tinh!
Mạch não lọt chọt như vậy, quả thực làm nó nghẹn đến nỗi không còn lời gì để nói!
*
Thiệu Trạch Hiên khi tỉnh lại trời đã hơi chạng vạng.
Sờ sờ cái ót, chỗ bị đánh đã sưng như một cái bánh bao to, Thiệu Trạch Hiên thiếu chút nữa tức giận tới nỗi cười ra tiếng.
Có chút tà khí sờ sờ đầu, hắn thật ra trước nay không nghĩ tới, có ngày chính mình thế nhưng xuất sư thất bại, ở dưới tay tiểu gia hỏa này bị quất ngã!
Hơn nữa cái té ngã này còn muốn rất to lớn, tiểu gia hỏa kia xuống tay độc ác như vậy, nếu thật sự muốn mệnh của hắn, thế hắn lần này chỉ sợ thật sự phải chết ở nơi đây đi!
Bất quá cũng do nguyên nhân vì như thế, cho nên mới càng cảm thấy thú vị, chẳng lẽ không phải sao?
Kết quả đâu, đánh ngất hắn xong, liền trắng trợn đem hắn ném tại đây, toàn bộ nên nói nàng không đầu óc, hay nên nói nàng to gan lớn mật, không có sợ hãi đây?
Thiệu Trạch Hiên từ trước đến nay đều không phải người sẽ tự ủy khuất chính mình, một khi đối với thứ gì cảm thấy hứng thú, vậy hắn tất muốn bắt ở trong tay, hảo hảo nghiên cứu một phen!
Ban đêm.
Thiệu Trạch Hiên lấy tác phong cực kỳ tao, bò lên trên đầu tường nhà Phồn Tinh.
Sau đó lấy tư thế đặc biệt soái khí , từ đầu tường nhảy xuống dưới.
Kết quả, ở thời điểm mấu chốt nhất, trong nháy mắt rơi xuống đất kia, dưới lòng bàn chân giống như dẫm tới cái thứ gì đó đang không ngừng ngo ngoe ——
Vì thế ở thời điểm hắn không có một chút phòng bị nào, ngã một cái một thấy sao bay đầy đầu!
Một cái quăng ngã khiến hắn rơi không nhẹ, Thiệu Trạch Hiên thật lâu cũng chưa thể bò dậy.
Phồn Tinh chậm rì rì từ nhà bếp ra tới, ghé trên cửa yên lặng nhìn Thiệu Trạch Hiên.
Hai người liền cứ như vậy đối diện, không khí một lần nữa thập phần xấu hổ.
"Ngươi dẫm đến Lục Tái rồi." Tiểu gấu con ấm áp nhắc nhở, "Nó tính toán muốn cắn ngươi."
Vừa dứt lời, Thiệu Trạch Hiên cảm thấy trên đùi tê rần, nhanh chóng ngồi dậy, một tay moi cái con rắn độc đang cắn trên cẳng chân mình ra...
Thiệu Trạch Hiên cảm thấy, chính mình của đời này khả năng đều sẽ không muốn lại ăn mệt lớn như vậy.
Rõ ràng gặp cái tiểu gia hỏa rất có ý tứ, cho nên tính toán tìm chút việc vui.
Kết quả không nghĩ tới, xuất sư thất bại chưa tính. Lần thứ hai, thế nhưng cũng thiếu chút nữa đem mệnh bồi cho nàng!
Kia chính là rắn độc thật sự trăm phần trăm nha, nếu không phải bởi vì hắn động tác mau, nhanh chóng dùng con dao nhỏ luôn mang theo bên người đem miệng vết thương cắt ra, đem máu độc bài trừ ra tới, sợ hắn muốn xong!
Mà trong thời điểm hắn làm hết thảy việc này, tiểu gấu con Phồn Tinh còn xoay người từ nhà bếp mang ra một chén mì, sau đó dọn cái ghế gấp nho nhỏ ra.
Đoan đoan chính chính ngồi ở cửa nhà bếp, nghiêm túc đối với hắn tiến hành xem xét.
Thiệu Trạch Hiên:... Hắn có một câu MMP, cần thiết muốn nói!
Phồn Tinh ăn chén mì, rửa mặt xong liền trở về phòng ngủ, lần thứ hai đem Thiệu Trạch Hiên vứt ra sau đầu.
Thiệu Trạch Hiên khập khiễng, chính mình tìm một gian phòng nằm xuống, mẹ nó, hắn ở trong tay thuộc hạ của người cha già kia cũng chưa từng bị thương bao giờ, hôm nay thật là bị chịu tội!
*
【 hắn ở nhà cô ngủ kìa! 】 Sưu Thần Hào lúc kinh lúc rống nói.
"Nga." Phồn Tinh chậm rì rì trở mình.
【 Cô như thế nào có thể để nam nhân xa lạ ở lại nhà mình chứ? Cô biết hắn là ai sao? Cô nhìn nhìn bộ dáng vỏ dưa kia của hắn xem, liền biết không phải cái thứ tốt. Vạn nhất hắn nếu không có hảo ý, muốn đối với ngươi làm những chuyện gì thì sao hả? 】
Sưu Thần hào đều cảm thấy thực ngạc nhiên.
Không nên a!
Lấy tính tình nhiều cái thế giới đã qua, cho tới hiện tại như vậy mà xem xét, tiểu gấu con không nên dễ nói chuyện như vậy a!
Người khác hẳn không thể dễ dàng tiếp cận nàng như vậy mới đúng!
"Nhị Cẩu nha, mùa đông sắp tới rồi." Phồn Tinh đột nhiên liền chuyển qua cái đề tài.
Sưu Thần Hào:??? Nói thực ra, đề tài này thay đổi thật sự đông cứng!
"Tiểu Tinh Tinh, không nghĩ muốn giặt quần áo, không nghĩ phải rửa rau."
Giữa đại biếи ŧɦái cùng tiểu biếи ŧɦái, luôn tồn tại sự ăn ý mà người khác vô pháp lãnh hội.
Phồn Tinh mơ hồ cảm thấy, người này, đầu khả năng có vấn đề nga.
Đuổi không đi, hơn nữa hắn cũng sẽ không đem chuyện nàng gϊếŧ người nói ra đi.
Chính là một loại... Trực giác!
【 sao, cô không nghĩ muốn giặt quần áo, không nghĩ phải rửa rau, chẳng lẽ còn muốn để ta làm a? 】 Sưu Thần Hào hoàn toàn không lĩnh ngộ đến ý tứ sâu xa trong lới nói của Phồn Tinh.
Phồn Tinh: "..."
Trầm mặc một hồi lâu, lúc sau, không thèm để ý tới Sưu Thần Hào, dứt khoát đi ngủ.
Từ sau khi chỉ số thông minh của nàng tăng lên, liền phát hiện Nhị Cẩu thật sự càng ngày càng ngu ngốc.
Ngốc tử cẩu, không nghĩ lại cùng nó nói chuyện.
Mà giờ này khắc này, người đang đứng ở trên bờ ngủ mơ- Thiệu Trạch Hiên, hoàn toàn không ý thức được, chính mình sắp gặp phải cái hố to lớn thế nào. Chỉ ở thời điểm nằm trên giường, cảm thấy phía sau lưng có chút phát lạnh cả người, theo bản năng đánh cái rùng mình ——
Thiệu Trạch Hiên từ khi ở chỗ này cả đêm, lúc sau, thật đúng liền muốn trú ngụ tại đây.
Hắn vốn dĩ chính là người phóng túng không kềm chế được, dù sao ở chỗ nào hắn đều cảm thấy không thú vị, còn không bằng cứ ở chỗ này.
Nhưng mà ở lại đây, không trả giá đại giới, là không có khả năng.
Gần như chỉ trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, Thiệu Trạch Hiên phát hiện, con mẹ nó...
Trên tay hắn như thế nào lại nhiều việc như vậy nha?
Giặt quần áo, rửa chén, rửa rau, nấu cơm, quét rác...
Trừ bỏ không cần đi ra ngoài chăn vịt ra, cơ hồ mọi chuyện trong nhà này, ở trong thời điểm nào đó, bất tri bất giác tất cả đều dừng ở trên tay hắn.
Thời điểm mới đầu, chỉ là giặt quần áo mà thôi.
Hắn muốn Phồn Tinh làm nhiều thêm một phần đồ ăn cho mình, thiếu nữ chớp chớp mắt to xem hắn, "Không làm việc, còn muốn ăn cơm, thúc thúc, mặt của thúc, không cần sao?"
Vì thế hắn hỏi, "Vậy ngươi muốn để ta làm chuyện gì? Còn có, đừng kêu lão tử thúc thúc, ta mẹ nó mới hai mươi tuổi đầu thôi đó."
1626 words.