Hóa ra chiếc dây lưng màu trắng trong lòng bàn tay cô xuất hiện như vậy...
Nghĩ đến việc mình kéo thắt lưng đối phương ra, loại chuyện này...
Mảnh nhỏ vậy mà không tức giận?
Phong Thiển len lén nhìn đối phương một cái.
Thiếu niên trước mặt vẫn như thường, mặt không chút thay đổi nói rằng thắt lưng bị kéo rời.
"Vậy à... ta... rất xin lỗi?"
Phong Thiển không biết nên trả lời đối phương như thế nào.
Liệu mảnh nhỏ nhỏ bé dễ thương có thể nói ra những lời như kiểu phải chịu trách nhiệm không nhỉ?
Có điều, theo lý thì đối phương nhất định sẽ không nói ra.
Nghe được lời nói của Nữ Vương, Khuynh Dạ cụp mắt xuống.
Đối cũng lo lắng đến mức quên dùng "Trẫm" để gọi mình...
Hắn từ tốn nói: "Bệ hạ không sai, là vi thần quá phận."
"Bệ hạ chỉ là... say rượu không tự chủ được hành vi mà thôi."
Phong Thiển khẽ mở mắt, suýt nữa ho khan một tiếng.
Không phải...
Cô có cảm giác hình như mạnh nhỏ đang trêu đùa cô thì phải.
Có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không?
Nhìn thấy dáng vẻ của Bệ hạ, Khuynh Dạ vụиɠ ŧяộʍ cong khóe môi, đổi chủ đề: "Bệ hạ nên về sớm một chút để khởi hành đi Hi quốc, đến sớm còn có thể được chơi thêm mấy ngày."
"Nếu không thì, trưa nay đi luôn nhé?"
Khuynh Dạ đề nghị.
Phong Thiển nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Ừm vậy thì Thừa tướng có muốn trở về thu dọn đồ đạc không?"
Thừa tướng nhướng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Không. Vi thần chỉ cần mang người tới là được."