Lăng Hiểu ngạc nhiên, Âu Dương Túy lại có thể nghe thấy lời mình nói.
Âu Dương Túy bên kia đã sợ chết khiếp ——
Con mẹ nó!
Vừa nãy hắn đã nghe thấy cái gì?
Một giọng nữ rất mơ hồ vang lên ngay bên tai hắn, rất gần, rất lạnh.
Giọng nói quỷ dị đột ngột vang lên khiến Âu Dương Túy dựng tóc gáy.
""Nghe nhầm, nhất định là bản thiếu gia nghe nhầm."
Âu Dương Túy tự an ủi bản thân, sợ sệt lui về phía sau mấy bước.
Lúc này, cái giọng nữ mơ hồ đó lại vang lên bên tai Âu Dương Túy: ""Không, ngươi không nghe nhầm đâu, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta! Nếu ngươi không trả lời, kết cục... Sẽ rất thảm nha!""
""Ôi mẹ ơi!""
Hai chân Âu Dương Túy mềm nhũn, cả người quỳ rạp trên mặt đất: ""Đại tiên, đại tiên tha mạng a!""
Lăng Hiểu:...
Tên này quá nhát gan.
""Ta không phải là đại tiên, ta là... Tổ tông của ngươi!""
Lăng Hiểu có chút bất đắc dĩ, nhân cơ hội nói nhỏ một câu.
Tổ tông?
Âu Dương Túy sửng sốt, sau đó càng ra sức dập đầu: ""Tổ tông thứ tội! Tổ tông thứ tội! Con cháu Âu Dương Túy không phải cố ý quấy rầy lão tổ tông yên nghỉ, ta... Ta tới tảo mộ và tế bái các vị a!""
Giọng Âu Dương Túy run rẩy, bị dọa sợ tới mức sắp khóc.
""Được rồi, ngươi cũng thật vô dụng, mau nói cho ta biết chuyện của Lăng gia.""
Lăng Hiểu ngắt lời Âu Dương Túy, lại hỏi về chuyện của Lăng gia.
Lúc này, Âu Dương Túy mới hoàn hồn lại được một chút, thấy giọng nữ kia cũng không làm gì mình, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: ""Ba mươi lăm năm trước, Lăng gia vì đắc tội với gia đình quyền quý mà cả nhà bị chém, tịch thu toàn bộ tài sản, khi đó bà ngoại ta đang mang thai sáu tháng...""
Âu Dương Túy chậm rãi kể lại chuyện xưa của Lăng gia.
Năm đó, bà ngoại Âu Dương Túy ở trong nhà giam lén lút sinh ra mẫu thân của hắn - Lăng Nguyệt Xu, mà người cai ngục phụ trách trông coi phòng giam nữ khi đó, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Lăng gia, đã nói dối rằng bé gái vừa sinh ra đã chết, sau đó len lén mang đứa trẻ ra ngoài, giao cho một gia đình không có con cái nuôi dưỡng.
Hơn mười năm sau, Lăng Nguyệt Xu trưởng thành, gặp đại công tử của Âu Dương phủ, hai người vừa gặp đã yêu, duyên trời tác hợp.
Chưa đầy năm năm sau, con trai của họ, Âu Dương Túy ra đời!
""Thân thế của nương, ta cũng mới được biết vài ngày trước, mà sự tình của Lăng gia, án xử sai năm đó sớm đã được sửa lại, kẻ thù của chúng ta đều đã chết hết rồi.""
Có lẽ sợ lão tổ tông thần bí tức giận gây khó dễ với hắn, Âu Dương Túy vội vàng kể lại diễn biễn câu chuyện: ""Đoạn thời gian gần đây, thân thể nương ta không tốt, Vương bán tiên ở đầu phố đã từng xem qua cho bà, nói rằng tổ tiên Lăng gia đang trách tội nương ta, trách bà nhiều năm như vậy không tới tế bái, không, hôm nay ta đặc biệt tới đây để tế bái tổ tông! Ta rất thành tâm! Mọi người ở kinh thành đều biết Âu Dương Túy ta là đứa con hiếu thảo!""
Lúc này Âu Dương Túy không ngừng dát vàng lên mặt.
Lăng Hiểu vẫn bay lơ lửng bên cạnh.
Nàng không ngờ, Lăng gia cuối cùng lại có kết cục như vậy.
Cho nên...
Lăng Nguyệt Xu là huyết mạch duy nhất của Lăng gia.
Chả trách nội dung công việc của Lăng Hiểu là trợ giúp Âu Dương Túy thành tài.
Mặc dù Âu Dương Túy không phải họ Lăng, nhưng hắn đích thực là người nối dõi cuối cùng của Lăng gia.
""Haizz.""
Lăng Hiểu thở dài một tiếng.
Lúc này, mấy kiệu phu mà Âu Dương Túy sai đi làm việc đã quay trở về, có người cầm dụng cụ làm cỏ, có người cầm đồ cúng.
""Âu Dương thiếu gia!""
Kiệu phu cầm đồ cúng đi tới chỗ Âu Dương Túy, nhìn thấy Âu Dương Túy đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kiệu phu ngây ra: ""Thiếu gia, người đây là...""
""Đừng phiền ta, không thấy ta đang quỳ lạy lão tổ tông hay sao!""