Bây giờ, Lăng Hiểu sinh ra ở một gia đình công nhân cực kì bình thường.
Cha là Lăng Thần, mẹ là Hứa Hi Nguyệt, hai người làm công nhân trong xưởng giấy.
Từ nhỏ đến lớn Lăng Hiểu sinh sống ở kí túc xá của công nhân xưởng giấy.
Trước khi Lăng Hiểu bảy tuổi, một nhà ba người không tính là giàu có gì, nhưng có thể coi là cơm áo không cần lo, cha mẹ hòa thuận, gia đình êm ấm.
Nhưng mà, bão tố tới cũng nhanh, thời điểm Lăng Hiểu bảy tuổi, Lăng Thần và Hứa Hi Nguyệt trên đường đi làm ca đêm gặp tai nạn giao thông.
Lăng Thần chết tại chỗ, mà Hứa Hi Nguyệt được đưa vào bệnh viện, không chịu được bao lâu cũng qua đời.
Cũng là một năm kia, Lăng Hiểu không chỉ mất đi người thân của mình, mà cuộc sống của cô cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Sau này, con về Hứa gia với cậu đi."
Trả tiền thuốc men cho Hứa Hi Nguyệt, còn lo hậu sự cho hai vợ chồng bọn họ, là Hứa Hi Đình, là Hứa thiếu gia của Y thành, cũng là em trai của Hứa Hi Nguyệt.
Lúc này Lăng Hiểu mới biết rằng, xuất thân của mẹ cô không đơn giản chút nào.
"Ngài thật sự là cậu con?"
Ngồi trên xe trở về Y thành, Lăng Hiểu nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn người trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh: "Ngài với mẹ con không giống nhau chút nào."
Hứa Hi Nguyệt thanh tú, tính tình dịu dàng.
Mà vị Hứa Hi Đình trước mặt vẻ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng, một bộ dáng khó gần.
Mấy ngày nay, Hứa Hi Đình vẫn luôn bận rộn lo cho hậu sự của cha mẹ Lăng Hiểu, Lăng Hiểu đối với hắn cũng coi như quen thuộc, nhưng mà người này, thật sự rất lạnh lùng.
Nghe câu hỏi của Lăng Hiểu, Hứa Hi Đình hơi cúi xuống, thâm sâu liếc nhìn Lăng Hiểu một cái.
Sau đó...
Hắn lại quay đầu đi, không nói lời nào.
Lăng Hiểu:...
Cậu trẻ không thú vị chút nào.
Từ thành phố tới Y thành, có chút xa, mặc dù bộ dạng của Hứa Hi Đình lạnh lùng, nhưng Lăng Hiểu cũng không ngại, không ngừng hỏi thăm.
"Vì sao nhà ông bà ngoại con lại ở Y thành? Mẹ con chưa từng dẫn con tới đó!"
"Có phải quan hệ của bọn họ không tốt không?"
"Cậu, có phải cậu không thích con hay không? Sao cậu lại không trả lời vậy?"
"Thật ra, nếu cậu không thích con, có thể đưa con đến cô nhi viện, con không để ý đâu."
Nghe Lăng Hiểu nói tới cô nhi viện, lúc này Hứa Hi Đình mới phản ứng, quay đầu, liếc nhìn Lăng Hiểu một cái: "Chúng ta là người nhà, sẽ không đưa con đến cô nhi viện."
Người nhà...
Lần đầu tiên Lăng Hiểu gặp được người lạnh lùng như vậy quả thực không quen.
Nhưng mà...
Con người Hứa Hi Đình chính là như vậy sao?
Xe chậm rãi lăn bánh.
Cuối cùng Lăng Hiểu mệt mỏi, ở một bên yên lặng ngủ.
Rốt cuộc trong xe cũng yên tĩnh rồi.
Hứa Hi Đình nhẹ nhõm thở dài một hôi, quay đầu, nhìn Lăng Hiểu đang ngủ say.
Đứa nhỏ này mới bảy tuổi, bộ dạng gầy yếu, còn có chút giống bộ dáng của chị gái.
Chị...
Nghĩ tới người chị mất liên lạc nhiều năm, ánh mắt của Hứa Hi Đình cuối cùng cũng hiện ra chút đau lòng.
Hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng gặp lại.
Trong tưởng tượng của hắn, hai chị em gặp lại, cảnh tượng nào cũng ấm áp cảm động.
Bọn họ có thể ôm đầu khóc, ôm lấy nhau khóc, vui mừng mà khóc.
Mấy năm qua, hắn tưởng tượng vô số lần, nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh này.
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, khoảng cách của hắn với chị gái, là sinh và tử!
Hứa Hi Đình nặng nề thở dài một hơi.
Lúc này, màn hình điện thoại của hắn sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.
"Đón được đứa trẻ kia chưa?"
Là cha của hắn Hứa Văn Thành gửi tin nhắn.
Nhìn tin nhắn này, sắc mặt Hứa Hi Đình càng lạnh lùng hơn, nắm chặt điện thoại di động, chậm rãi gõ xuống hai chữ.