(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 361: Quá đẹp cũng là một cái tội



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Ngươi dám động bọn họ một chút, ta liền hủy dung của ngươi." Vu Hoan uy hiếp một câu, phất tay đuổi Tư Hoàng ra khỏi giường.


Tư Hoàng bĩu môi, lắc mông đi đến bên cạnh, gặm trái cây vang răng rắc răng rắc, tựa như đang phát tiết.


Quý Bạch bế Nam Chi nằm xuống giường, khuôn mặt luôn luôn trấn định có chút thất thần nhìn Vu Hoan.


Khi một người bị buộc bức vào tuyệt cảnh, đối mặt với một cọng rơm có thể cứu mình, hắn nào dám làm càn.


"Răng rắc răng rắc... Tiểu Hoan Nhi, trong cơ thể mỹ nhân này chính là Trường Sinh Tiêu á! Răng rắc... răng rắc răng rắc..." Tư Hoàng gặm trái cây vui sướng như cũ.


"Ừ." Vu Hoan nhàn nhạt lên tiếng.


Tư Hoàng dịch dịch về phía Vu Hoan, giọng nói mê hoặc vang lên: "Tiểu Hoan Nhi, đây chính là Trường Sinh Tiêu đó, nàng không cướp nó sao?"


Vu Hoan liếc trắng Tư Hoàng một cái: "Cướp lấy làm gì? Ngươi muốn lấy về trang trí?"


"Để trang trí cũng khá xinh đẹp nha, răng rắc... nghe nói toàn thân Trường Sinh Tiêu đỏ như máu tươi, vô cùng xinh đẹp, răng rắc răng rắc..."


Vu Hoan đau đầu, trên người con hàng này rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu tinh quả?


"Nhưng mà đáng tiếc..." Tư Hoàng ném hột xuống, một bên sờ soạng móc thêm trái cây một bên tiếc hận lắc đầu.


"Đáng tiếc cài gì?"


"Răng rắc..." Tư Hoàng nhai hai cái: "Trường Sinh Tiêu dung hợp với mỹ nhân này rồi, răng rắc... nếu lấy ra chỉ sợ vị mỹ nhân này cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn*, đáng tiếc... răng rắc răng rắc..."


(Hương tiêu ngọc vẫn (香消玉殒): chỉ người con gái đẹp nhân yểu mệnh.)


"Cái gì!" Quý Bạch kinh hô, trên mặt vốn đã không có máu càng thêm tái nhợt, lấy Thần Khí ra Nam Chi sẽ chết?


"Đang yên đang lành rống làm gì? Làm ta sợ muốn chết." Tư Hoàng bình tĩnh ném hột xuống, làm gì có dáng vẻ bị dọa đến?


"Lời hắn nói chính là sự thật?" Quý Bạch đỏ mắt nhìn Vu Hoan, nếu ánh mắt mà có lực tấn công thì trên người Vu Hoan sớm đã bị vỡ nát.


Nếu không phải người nam nhân này nói ra, Nam Chi liền sẽ chết...


Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Quý Bạch liền vô cùng phẫn nộ.


Vu Hoan nhún vai: "Ta không biết."


Trong mắt Quý Bạch hiện lên hồ nghi, nàng biểu hiện quá mức trấn định, chẳng lẽ nàng thật sự không biết?


"Tiểu Hoan Nhi muốn biết? Cầu ta đi, cầu ta ta liền nói cho nàng." Tư Hoàng ác liệt cười.


Cầu ông nội ngươi chứ cầu!


"Nói."


Tư Hoàng ủy khuất: "Thật hung dữ, Tiểu Hoan Nhi như vậy người ta sẽ quên mất."


Vu Hoan quay đầu lại, trong mắt có tia u quang lập lòe, nhếch miệng lộ ra nụ cười âm trầm: "Muốn ta giúp ngươi một chút không?"


Tư Hoàng bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta nhớ rồi. Thần Khí lựa chọn loài người làm ký chủ, có hai nguyên nhân, một là Thần Khí đang sinh ra Kiếm Linh, đoạn thời gian đó Thần Khí là yếu nhất, Thần Khí vì bảo vệ bản thân sẽ lựa chọn ký chủ cho bản thân, có khả năng là linh thú cũng có khả năng là loài người. Nguyên nhân thứ hai là tự thân Thần Khí cảm nhận được uy hiếp đến từ ngoại giới, lựa chọn loài người làm ký chủ, có thể che dấu hơi thở của Thần Khí. Nhưng mặc kệ loại nguyên nhân nào thì người bị lựa chọn làm ký chủ kia, đều sẽ bị xui xẻo, tỷ như vị mỹ nhân này..."


Vu Hoan trừng mắt liếc Tư Hoàng một cái, Tư Hoàng nhanh chóng câm miệng, rụt đến bên cạnh tiếp tục gặm trái cây.


Quá vô nhân tính, mới vừa lợi dụng xong liền giết người bằng ánh mắt.


Tư Hoàng đem oán khi phát tiết trên trái cây, cắn một cái thật to nhai rất mạnh.


Âm thanh răng rắc răng rắc giống như chuột đang ăn cái gì đó không ngừng vang lên trong phòng, làm người ta nghe thấy mà bực bội.


Tầm mắt của Quý Bạch dạo vòng quanh Vu Hoan và Tư Hoàng, trong mắt kịch liệt đau đớn.


Rốt cuộc Nam Chi làm sai cái gì mà phải chịu đựng thống khổ như vậy?


"Cái kia... bây giờ không có cách nào lấy ra được." Lúc trước nàng cũng không biết ký chủ của Thần Khí sau khi bị lấy Thần Khí ra liền tử vong.


"Thần Khí dựa vào cái gì cướp đoạt một thiếu nữ bình thường chứ! Dựa vào cái gì!" Quý Bạch nổi gân xanh, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận.


"Đó cũng không có gì không tốt, Thần Khí tước đoạt quyền lựa chọn của nàng ta, nhưng bù lại cho nàng ta năng lực khác với người khác."


"Đó gọi là năng lực gì?" Quý Bạch rống to, lúc trước Nam Chi trải qua những ngày kia là gì đây?


Tư Hoàng dựa vào tường, cười lạnh lùng: "Năng lực Trường Sinh Tiêu báo đáp nàng ta cơ hồ là nghịch thiên, đáng tiếc nàng ta quá mức yếu đuối, không biết lợi dụng tài nguyên của bản thân. Nếu năng lực này đặt ở trên người của Tiêu Hoan Nhi, Tiểu Hoan Nhi tuyệt đối sẽ không chật vật giống nàng ta. Đừng đổ lỗi cho số phận, người... là có thể thay đổi vận mệnh."


Vu Hoan vuốt cằm, con hàng này có thể nói những lời nói có tính triết lý sao?


Ăn quá nhiều linh quả rồi hả?


"Răng rắc răng rắc... răng rắc..."


Vu Hoan: "..." Quả nhiên ăn rất nhiều.


Sắc mặt Quý Bạch khó coi, trong đầu không ngừng nghĩ đến câu cuối cùng của Tư Hoàng.


Người là có thể thay đổi vận mệnh.


Nhưng mà hắn chỉ muốn Nam Chi có cuộc sống bình thường, vì sao... vì sao lại muốn nàng chịu đựng cực khổ lớn như vậy?


Hắn hy vọng cô nương mà hắn thích, một đời an ổn.


"Quý Bạch..."


Cả người Quý Bạch cứng đờ, thu liễm lại biểu cảm trên mặt khiến người ta sợ hãi lại mới xoay người ngồi xổm bên cạnh Nam Chi.


"Nàng tỉnh rồi." Quý Bạch không chạm vào Nam Chi, Nam Chi chán ghét hắn chạm vào nàng.


Nhưng Nam Chi lại chủ động kéo tay Quý Bạch lại, đôi mắt to ngập nước không có kinh hoảng, cũng không có sợ hãi, mà là một mảnh kiên định.


Nam Chi cũng không phải yếu đuối, chỉ là chuyện cả thôn bị đồ sát lúc trước, cảnh tượng người thân của mình ngã xuống trước mặt, giống như biến lòng nàng thành nhà giam, nhốt những kiên cường, dũng cảm của Nam Chi vào trong đó.


Nàng tự trách, nàng áy náy.


Nhưng điều đó đều vô dụng, người thân của nàng đã chết, không bao giờ sống lại nữa.


Người kia nói đúng không sai, người là có thể thay đổi vận mệnh.


Nàng không muốn làm Nam Chi yếu đuối nữa.


Nàng phải quay lại Nam Chi lúc ban đầu kia.


"Quý Bạch, ngươi có thể dạy ta tu luyện không?"


Quý Bạch ngơ ngác nhìn Nam Chi, thật lâu sau cũng không nói một lời.


Tư Hoàng giải quyết xong trái cây, từ từ nói: "Ngươi là người mang Thần Khí, tu luyện đối với ngươi mà nói đơn giản như ăn cơm, cần gì muốn người dạy?"


Tầm mắt Nam Chi chầm chậm dừng ở trên người Tư Hoàng, chỗ sâu trong mắt có kinh diễm.


Người nam nhân này, là người sao?


Đẹp đến nỗi không quá chân thật rồi đi?


Tư Hoàng chính là cái loại này, có thể làm người kinh diễm lại không có cách nào làm người yêu.


Giống như yêu hắn là một loại khinh nhờn hắn.


"Nhìn ta như vậy, ta cũng sẽ không yêu ngươi, ta có người yêu thích rồi, đúng không Tiểu Hoan Nhi?" Tư Hoàng nháy mắt với Vu Hoan.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, trong lịch sử không có ai thiếu đánh như tên nam nhân này cả.


Nam Chi rũ xuống mi mắt, tay nắm tay Quý Bạch dùng sức thêm vài phần: "Quý Bạch, ngươi giúp ta được không?"


Ánh mắt Quý Bạch nhanh chóng thay đổi, hắn một mực bảo vệ chỉ có thể khiến Nam Chi càng ngày càng nhát gan, có lẽ... hắn nên để nàng trưởng thành.


Ở thế giới này, người yếu đuối chỉ có một con đường chết.


"Được, ta đồng ý với nàng."


Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, hơi hơi nhún vai.


Đây là muốn mở ra cốt truyện nghịch tập gì nữa sao?


"Tiểu Hoan Nhi, còn có đồ ăn không?" Tư Hoàng cọ đến bên canh Vu Hoan, vẻ mặt chờ mong.


"Vừa rồi ngươi ăn nhiều như vậy còn chưa ăn no? Ngươi là heo sao?"


"Người ta cần phải ăn nhiều một chút, mới có thể duy trì mỹ mạo hoàn mỹ, Tiểu Hoan Nhi, ta rất đói... Dung Chiêu, ngươi véo ta làm gì... ngươi còn chưa có xong đâu, Tiểu Hoan Nhi, ta muốn chém chết hắn!"


Nam Chi nhìn người bên kia quậy thành một nhúm, trên mặt không tự giác được lộ ra một tia cười nhạt, quan hệ của bọn họ, cũng thật tốt.


Lực đạo trên tay tăng thêm, tầm mắt Nam Chi vừa chuyển nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Quý Bạch làm tươi cười trên mặt Nam Chi nháy mắt thu xuống.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.