(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 263: Một trăm loại phương thức hiến máu(30)



Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh thuận tay cởi nút áo ra, xốc chăn lên đi xuống.

Mới vừa đứng lên, cô lập tức ngã xuống giường, đầu óc choáng váng, thấy tất cả mọi thứ đều là quay cuồng.

Cảm giác trời đất quay cuồng khiến cho cô giống như bị nhét vào trong vòng tròn.

"Ca ca!!"

Linh Quỳnh gọi về phía bên ngoài.

Hạ Di Dạ bước vào từ bên ngoài, thấy cô nằm sấp trên giường, nhanh chóng nâng cô dậy: "Choáng sao?"

"Ừ...."

Hạ Di Dạ cho cô dựa vào đầu giường: "Trừ choáng thì có cảm giác gì nữa không?"

Sắc mặt Linh Quỳnh có chút trắng bệch, đôi môi hơi động, nhỏ giọng nói: "Còn có chút chóng mặt...."

"Thật xin lỗi...."

"Vậy ca ca hôn nhẹ đi, nếu không tôi sẽ không có sức lực."

"....."

Cô cũng không mất quá nhiều máu, hôn cô thì có thể tiếp thêm sức lực cho cô sao?


Hạ Di Dạ dùng hành động từ chối yêu cầu này, ra ngoài bưng một chén cháo bổ máu vào.

Linh Quỳnh thất vọng cầm chén cháo, than thở: "Tối hôm qua vất vả cả đêm, buổi sáng dậy ngay cả nụ hôn chúc vui vẻ cũng không có."

Lời này sao nghe có chút kỳ lạ?

"Uống nhanh lên." Hạ Di Dạ thúc giục cô.

"Nóng!"

Hạ Di Dạ lấy tay thử: "Không nóng, tôi thấy lạnh."

"....."

Lạnh lạnh lạnh, anh nói lạnh!

Linh Quỳnh thở phì phò uống một hơi liền xong chén cháo.

Hạ Di Dạ lấy tay cài nút áo cô vừa tháo ra, vuốt thẳng áo.

Linh Quỳnh cởi ra: "Cài thế tôi không thoải mái."

Hạ Di Dạ giống như đã cố kìm chế, cuối cùng buông tha việc giúp cô cài lại, tầm mắt chuyển sang chỗ khác

Đôi mắt Linh Quỳnh chuyển một vòng: "Về sau ca ca giúp tôi cài lại đi."

Hạ Di Dạ: "???"

"Về sau anh giúp tôi cởi ra, đương nhiên phải giúp tôi cài lại."


"...."

Hạ Di Dạ cầm chén đi ra ngoài.

....

Linh Quỳnh nằm một lúc, cảm giác thoải mái hơn, thay quần áo đi ra ngoài.

Phong ca nhanh chóng ngồi ngay ngắn trên sô pha, giống một hung thần.

Phong ca thấy cô đi ra, nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt.

Giây tiếp theo Phong ca quay lại, ngón tay kéo kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào cổ Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh nâng tay che cổ lại, ngây thơ vô tôi cười với Phong ca.

"Cô...."

Phong ca thấy Hạ Di Dạ đi ra, nuốt lời đang định nói trở về.

Ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người, thậm chí là xuất sắc.

Cuối cùng Phong ca thô bạo đeo kính râm lại, ôm ngực ngồi trên sô pha chậm rãi tiêu hóa.

"Chú tỉnh rồi sao?"

"Vẫn chưa." Hạ Di Dạ nói: "Cô có thể đi lại không?"

"Tôi cũng không có bị liệt nửa người, sao nghiêm trọng như vậy." Linh Quỳnh không nói gì.

Một lỗ tai của Phong ca khi nghe xong: "!!!"


Linh Quỳnh để lộ cổ ra, đưa cho Hạ Di Dạ xem: "Ca ca, nghiêm trọng lắm sao?"

Tuy Hạ Di Dạ lập tức cầm máu, nhưng không thể làm cho vết cắn biến mất trong khoảng thời gian ngắn.

Làn da của tiểu cô nương vốn trắng, dấu cắn lúc này càng rõ ràng hơn.

Hạ Di Dạ có chút hối hận, không nên cắn sâu như vậy: "Có chút...."

Linh Quỳnh che cổ đi về phía phòng ngủ: "Tôi đi thay quần áo."

Linh Quỳnh thay một chiếc áo có cổ đứng, vừa vặn che được vết cắn.

Linh Quỳnh vuốt cổ đi ra, chỗ cắn vẫn có chút hơi đau.

Cô oán giận Hạ Di Dạ: "Lần sau ca ca làm nhẹ một chút...."

"Phốc—"

Toàn bộ ngụm nước Phong ca vừa uống xong đều phun hết ra ngoài.

Linh Quỳnh không hiểu gì liếc hắn một cái: "Phong ca, anh không sao chứ?"

Phong ca xoa xoa vết nước: "Phất Tẫn tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?"

"Tôi có thể xảy ra chuyện gì?"
"Tôi có thể nói riêng với cô hai câu không?"

"Tôi đi xem ông ấy." Hạ Di Dạ hiểu chuyện đi đến phòng Hạ Phổ.

Phong ca chờ ở cửa phòng đóng cửa lại, sải bước nhanh vọt tới trước mặt Linh Quỳnh: "Phất Tẫn tiểu thư, cô.... cô cho hắn uống máu à?"

"Không được sao?"

"Cô tự nguyện, chứ không phải do hắn bắt buộc cô?"

"Sao hắn bắt buộc được tôi."

Trong lúc nhất thời Phong ca không biết nên nói gì.

"Phất Tẫn tiểu thư, hắn là huyết tộc, cô... cô tự hiểu chuyện đi."

Con người ở bên huyết tộc, bình thường sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

...

Bởi vì chỗ ở của Hạ Di Dạ lúc trước không an toàn, cho nên tạm thời Hạ Phổ ở chỗ của Linh Quỳnh.

Hạ Phổ giấu thánh khí đi, Hạ Di Dạ hỏi vị trí, lấy thánh khí trở về.

Nhưng xử lý thánh khí này như nào lại thành một vấn đề khó khăn.
Linh Quỳnh nằm lên mặt bàn, nhìn vương miện chính giữa bàn nói: "Nếu không chúng ta chuẩn bị đưa cho hắn đồ giả?"

Hạ Di Dạ: "???"

Linh Quỳnh siết chặt ngón tay, nói với Hạ Di Dạ: "Bọn họ sẽ cảm thấy mình tìm được thánh khí rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng tiến hành kế hoạch cuối cùng, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện thánh khí là giả, kế hoạch sẽ trực tiếp thất bại mà không phải sao?"

Hạ Di Dạ: "???"

Loại chuyện làm giả thánh khí.... Sao mà có thể lừa được?

Bọn họ sẽ không, nhưng Hạ Phổ và Lạc Lê lại biết làm giả như nào, thánh khí chắc là có một sức mạnh nào đó.

Sau khi Lạc Lê nghe xong kế hoạch của Linh Quỳnh, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.

Lạc Lê cũng không biết nên giao việc cho ai làm, rất nhanh đã đưa thánh khí giả cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh quay về tìm cơ hội, khiến cho Tân Khắc Lai vô tình phát hiện thánh khí ở trong tay cô, biểu hiện của cô cũng không phải rất để ý đến đồ vật đó, chỉ coi nó là một bảo bối xinh đẹp mà cô sưu tầm được.
Linh Quỳnh chỉ chờ Tân Khắc Lai đến tìm cô, danh chính ngôn thuận bán đi.

Thiết lập "phá sản" đã khắc sâu vào tận đáy lòng Tân Khắc Lai, cho nên Linh Quỳnh đòi tiền vô cùng thuận lợi.

Cũng bởi vì thánh khí mà Linh Quỳnh thành công thu hút càng nhiều người.

Linh Quỳnh làm việc rất quyết đoán dứt khoát, nhìn giống em gái nhà bên ngây thơ lương thiện, lại lạnh nhạt khiến cho người khác kinh hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Linh Quỳnh lừa được một vài người ở trên, khiến nhiều người càng thêm kính trọng với cô- bị lừa tiền còn cảm thấy cô tốt.

Hiện tại Linh Quỳnh cũng có thể nhận được thư mời của các yến hội khác nhau phía trên.

Số lần tham dự nhiều hơn, người nhận ra cô đương nhiên cũng tăng lên.

Càng tiếp xúc với nhiều người, Linh Quỳnh càng hiểu biết bọn họ sâu hơn, cuốn sổ nhỏ trong tay càng vui vẻ ghi nhớ.
Cô chỉ cần điều tra ra người nào có khả năng, sau đó cũng không còn chuyện của cô nữa.

"Hứa quản sự."

Linh Quỳnh quay người chỉ thấy một cái đầu màu đỏ Ngải Lợi Thụy- anh trai của Áo Nhĩ Đức Tư, cũng chính là vị lần trước bán lâu đài cho cô.

"Có việc?" Linh Quỳnh nhướng mày.

Ngải Lợi Thụy cười một cái: "Nghe nói cô đã sửa chữa lâu đài kia?"

"Đúng vậy."

"Hứa quản sự đang định ở đó à?"

"Tặng cho người khác."

"Hả?' Ngải Lợi Thụy có hơi ngoài ý muốn: "Hứa quản sự tính đưa cho ai?"

"Chúng ta thân nhau như vậy sao?" Linh Quỳnh gạt bỏ nụ cười mỉm: "Không cần thiết phải nói cho anh chứ?"

Ngải Lợi Thụy: "Là tôi mạo phạm, tôi sẽ bồi thường cho Hứa quản sự."

Linh Quỳnh không có tâm trạng nói mò cùng hắn: "Không có chuyện gì thì xin lỗi tôi không tiếp được."

"Hứa quản sự." Ngải Lợi Thụy gọi cô lại: "Tôi còn một chuyện, muốn tâm sự cùng với cô."
Ý Ngải Lợi Thụy gọi cô đến phòng nghỉ nói chuyện.

Linh Quỳnh suy nghĩ, đi theo Ngải Lợi Thụy đến phòng nghỉ.

"Hứa quản sự, tôi cũng không quanh co lòng vòng, nghe nói Hạ Di Dạ là trợ lý của cô phải không?"

Linh Quỳnh cầm ly nước, chớp chớp mắt, vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chắc Hứa quản sự cũng đến thành phố huyết tộc một thời gian rồi nhỉ."

Linh Quỳnh cũng không rõ lắm, nhìn hắn, không nói tiếp.

Ngải Lợi Thụy tiếp tục nói: "Chuyện trong huyết tộc, Hứa quản sự cũng biết một chút. Hạ Di Dạ là huyết tộc thuần huyết, điểm này, chắc Hứa quản sự rõ ràng chứ?"

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.