[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 109: 109





Mặc Yên có chút cạn lời, Bởi vì nóng nên cô mới mở cửa sổ, sao lại dễ dàng thay đổi cốt truyện như thế? Trong nguyên cốt truyện, Phó Phái Nhu không trải qua một chuyện kinh tâm động phách như vậy! Càng không bị người khác lấy súng chĩa vào! Không biết chút nữa còn cái gì kích thích đón chờ cô nữa! Cốt truyện này bị sửa có qua loa quá hay không!
Nghe thấy tiếng hoảng loạn cách mình càng ngày càng gần, Mặc Yên cảm thấy cứ yên lặng như vậy cũng không phải là biện pháp.

Vì thế liền lớn mật ra tay trước.
"Vị tráng sĩ này! Cũng không biết ngài vừa mới làm chuyện kinh thiên động địa gì, bất quá chuyện này cũng không quan trọng, không có quan hệ gì với tôi! Âm thanh này hẳn là hướng đến ngài mà tới! Chúng ta cứ giằng co như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì! Chút nữa có người đến điều tra thấy hai chúng ta ở đây, chỉ cần với công phu của ngài, ngài quay người bay ra khỏi cửa sổ thì cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng một mình ta ở lại thì sẽ biến thành đồng mưu đó!" Mặc Yên chịu đựng giọng nói giống như làm nũng của mình, da gà rớt đầy đất, lạnh căm căm, cũng không cảm thấy nóng một chút nào.
Giọng người đàn ông lạnh lùng truyền đến từ sau lưng, "Có ý gì? Nói thẳng! Đừng giở trò!"
Mặc Yên cười cười nói: "Ý của ta là hiện tại hai chúng ta như châu chấu trên một sợi dây thừng, không thể làm hại nhau được! Không bằng chúng ta làm một giao dịch, thế nào? Tôi biết anh đang bị thương! Tôi biết một chút y thuật, có thể xem giúp anh! Nhưng sau khi xem xong, anh không thể tiếp tục ở lại chỗ của tôi! Tôi chỉ cho anh một nơi tốt để đi, đến toa xe bên phải được không?"
Bên phải toa xe của Mặc Yên chính là toa xe của Phó Thiên Kiều.
"Ta còn đang suy nghĩ, Tiểu Yên Nhi ngươi sao lại đột nhiên hèn nhát như vậy, thì ra là muốn làm chuyện xấu!" Lông xù xù tỏ vẻ, nó đã nhìn thấu dụng ý của Mặc Yên.
Nam nhân hiển nhiên cũng hiểu rõ, cười lạnh một tiếng, "Xem ra cái vị ở cách vách kia đã đắc tội cô! Cô muốn coi tôi như tai họa mà đẩy cho người ta! Cô tính toán rất tốt! Bất quá, vì sao tôi phải tin tưởng cô? Tôi cảm thấy hai người chúng ta cùng bị phát hiện tương đối tốt! Vừa lúc có thể giả bộ làm một đôi nam nữ trẻ tuổi đang hẹn hò, cũng sẽ không bị người khác hoài nghi!"
Sau khi nghe xong lời nói của người đàn ông, Mặc Yên chuyển động cổ tay, có chút đáng tiếc, "Vì sao trên đời lại có nhiều người không nghe khuyên bảo như vậy! Thời điểm tôi muốn nói chuyện thật tốt, cố tình lại có người muốn đến tìm đánh!"
Nói thì chậm, hành động thì nhanh*, Mặc Yên nhanh chóng ra tay khống chế được tay cầm súng của người đàn ông, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với hắn.


Bất quá, người đàn ông cũng không phải dạng vừa, linh hoạt thoát khỏi tay của Mặc Yên.

Mặc Yên lập tức dùng một chân đá khẩu súng lục của người đàn ông ra ngoài cửa sổ.
*tốc độ hành động nhanh tới mức không viết (nói) kịp
Người đàn ông không có súng lục cũng không hoảng loạn, dùng tay không đánh với Mặc Yên.

Trong khoảnh khắc, liền biến hóa mười mấy chiêu thức.

Mặc Yên cũng là lần đầu tiên gặp được cao thủ như vậy, có cảm giác vui vẻ khi gặp được đối thủ xứng tầm.

Tuy rằng thể chất của thân thể này cũng không tệ lắm, nhưng cũng chưa trải qua huấn luyện chính quy.

Đánh một lát, thể lực liền giảm xuống nhanh chóng.

Mặc Yên nhanh chóng quyết định mau chóng kết thúc trận đấu, để tránh nguyên nhân thể lực mà bất đắc dĩ thua trận, chuyện đó không phù hợp với phong cách của cô!
Vì thế, sau khi nghĩ kỹ, Mặc Yên nhanh chóng lấy ra Lãng Nhật từ trong không gian, dùng cán đao đánh người đàn ông bất tỉnh, sau đó ném vào trong không gian.

Cô còn không quên dặn dò lông xù xù, "Mau rửa sạch sẽ vết máu, còn có trên ghế nữa! À, đúng rồi, chút nữa ngươi tìm một cơ hội, chuyển dời mấy vết này sang toa xe sát vách đi!" Mặc Yên lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Lông xù xù nhận nhiệm vụ, vui sướng đi làm, nó rất thích làm mấy sự tình xấu này!
Có thể là tiếng đánh nhau vừa rồi quá lớn, kinh động cách vách.

Mặc Yên vừa mới phân phó lông xù xù xong, ngoài cửa liền lập tức truyền đến tiếng đập cửa, còn có tiếng la nôn nóng của Phó Thiên Kiều.
"Chị cả! Chị cả! Chị không sao chứ? Em nghe thấy bên toa xe của chị có tiếng vang rất lớn, chị thế nào rồi? Chị đáp lại em một tiếng được không! Chị cả?"
Bởi vì cửa toa xe đã bị đóng lại, cho nên Phó Thiên Kiều ở bên ngoài không thể nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên trong toa xe, trong lòng cô ta còn đang nói thầm, Phó Phái Nhu làm cái gì vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Thôn cô* này còn có tác dụng lớn, cũng không thể để cô xảy ra chuyện ở ngay lúc này.


Cô chết cũng không sao, nhưng không thể làm hỏng chuyện của cha!
*cô gái ở nông thôn
Vì thế, Phó Thiên Kiều bắt đầu dùng thêm sức mà gõ cửa.

Tiếng gõ cửa và tiếng la cũng càng lúc càng lớn, người ở trong và ngoài toa xe đều bị tiếng la làm cho giật mình mà nhìn ra.

Vài người nóng tính đã mở miệng mắng chửi.
Phó Thiên Kiều bày ra bộ dáng muốn khóc, vẻ mặt ngượng ngùng bồi tội với mọi người: "Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý muốn quấy rầy mọi người! Nhưng tôi thực sự lo lắng cho chị của tôi.

Chị ấy chưa bao giờ xa nhà, hôm nay lại ngồi một mình một toa xe, tôi gọi như thế nào cũng không mở cửa! Vừa rồi tôi còn nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng vang rất lớn, không biết có phải xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không! Thực xin lỗi! Quấy rầy mọi người nghỉ ngơi!" Nói xong, Phó Thiên Kiều còn lễ phép cúi người.
Một cô gái lớn lên xinh đẹp như hoa, cử chỉ lại hào phóng thiện lương, mọi người đều không đành lòng trách cứ cô ta, vì thế sôi nổi mở miệng an ủi, thậm chí còn có người hảo tâm, vội vàng gọi nhân viên trên xe lửa đến hỗ trợ.
Thời điểm nhân viên xe lửa đi tới, đằng sau có một đám người mặc đồ đen đi theo, vẻ mặt đầy sát khí, vừa nhìn liền biết không phải người dễ chọc.
Phó Thiên Kiều vừa thấy nhân viên xe lửa đi đến, cô ta lập tức đi tới, tuy rằng ngữ khí nôn nóng nhưng vẫn vô cùng khách khí, "Phiền toái anh! Toa xe của chị tôi vẫn luôn không có ai mở cửa, tôi thực sự lo lắng cho chị ấy!"
Mặc Yên nghe âm thanh bên ngoài, cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, liền đóng cửa sổ lại, giả vờ thành một người đang ngủ say mới bị đánh thức.

Không đợi nhân viên xe lửa đi tới, cô đã mở cửa ra trước, mở to một đôi mắt mê mang hỏi, "Sao lại ồn ào như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Mọi người thấy cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong, đều bị hấp dẫn nhìn qua.

Mọi người vừa nhìn thấy cô gái có dung mạo xuất sắc đều cảm thấy sửng sốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia bởi vì vừa mới thức dậy nên vẫn còn mơ hồ, dáng vẻ ngốc manh đáng yêu, có vẻ tuổi còn nhỏ, ngay cả giọng nói cũng nhu nhu nhược nhược, hết sức dễ nghe.
Phó Thiên Kiều thấy vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Bất quá chỉ là một thôn cô chưa hiểu việc đời mà thôi, có cái gì đẹp chứ, mắt đều mù hết rồi sao?
Giọng nói sắc nhọn của cô ta vang lên, "Chị cả! Chị không sao chứ? Vì sao lúc nãy chị không mở cửa? Chị có biết em lo lắng thế nào không? Chị làm cái gì ở bên trong vậy? Em kêu lớn tiếng như vậy, mọi người cũng bị em gọi ra ngoài!" Hàm ý của cô ta chính là, cô cố ý giả vờ như không nghe thấy!
Quả nhiên, mọi người vừa nghe được lời này đều tỉnh táo lại, trong ánh mắt mang theo vẻ không vui nhìn về phía Mặc Yên.

Lớn lên có diện mạo tốt cũng không thể muốn làm cái gì liền làm cái đó! Không chỉ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, còn làm hại muội muội của chính mình lo lắng như thế!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.