Chương 46. Không bằng chúng ta một lần nữa...
Một tiếng này dội vào tai, Kỷ Ninh lập tức sững sờ. So với Bạch Thanh Nhan, hắn dường như còn thất hồn loạn phách hơn. Cánh tay bị Bạch Thanh Nhan túm đến đầy vệt xanh tím, hắn lại chẳng hề cảm nhận được. Đến khi lấy lại tinh thần, cả hai tay hắn đều run rẩy, ôm lấy gương mặt Bạch Thanh Nhan, vội vàng ép hỏi:
"Ngươi, ngươi gọi ta là gì?"
"Kỷ lang cứu ta! Kỷ lang! Cứu ta!"
"Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi gọi ta là gì?"
"Kỷ lang..."
Kỷ Ninh dùng sức ấn Bạch Thanh Nhan lên cửa, tàn bạo hôn y. Hắn như phát điên, hô hấp dồn dập, tựa như muốn khảm cả người Bạch Thanh Nhan vào máu thịt. Bạch Thanh Nhan đã là nỏ mạnh hết đà, nào có nửa phần sức lực chống cự? Y để mặc Kỷ Ninh muốn giày vò chiếm đoạt thế nào cũng được. Trong đầu Kỷ Ninh trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ còn một tiếng "Kỷ lang" không ngừng vang vọng bên tai...
Mười năm trước, một đoạn tình nồng. Mặc dù tình thâm ý trọng, Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ chỉ gọi hắn là Kỷ Ninh. Bất luận Kỷ Ninh đùa giỡn lừa gạt thế nào cũng không cầu được ái xưng khác. Chỉ giữa lúc hoan ái mới có thể nghe y kêu một tiếng "Kỷ lang". Dựa vào tính tình Bạch Thanh Nhan, vậy mà chịu nằm dưới thân hầu hạ người khác, lại gọi hắn một tiếng "Kỷ lang" xuất phát từ tận đáy lòng...
Đây là minh chứng rõ nhất cho tấm chân tình mà Bạch Thanh Nhan dành cho hắn.
Chỉ là khi đó Bạch Thanh Nhan gọi hắn, âm cuối luôn run run phảng phất ý mị cùng hoan tình, nào có thê thảm như bây giờ? Giờ phút này nghe được một tiếng "Kỷ lang" đối với Kỷ Ninh mà nói còn mềm lòng hơn mọi lời thống khổ cầu xin.
Bạch Thanh Nhan lại không biết một tiếng bật ra theo bản năng lại châm lên trong lòng Kỷ Ninh sóng gió thế nào. Y chỉ biết người này hung hăng ấn y lên cửa, bất chấp tất cả những suy nghĩ cuộn trào trong đầu mà tiếp tục hôn y.
Bạch Thanh Nhan sớm không còn sức lực, nếu một cơn mây mưa nữa ập đến, y chẳng biết mình có chịu nổi không. Nhưng y cũng chẳng có cách nào trốn tránh. Ngay cả tiếng kêu đau đớn khổ sở cũng bị nụ hôn mãnh liệt của Kỷ Ninh chặn lại, một lần nữa áp xuống cổ họng.
Ý thức của Kỷ Ninh gần như bay biến hết, chỉ còn bản năng lên ngôi, cuồng bạo như dã thú. Sau một trận điên long đảo phượng, hắn mới thở hổn hển mà tỉnh táo lại đôi chút. Lúc này hắn mới nhận ra đây là lần duy nhất Bạch Thanh Nhan không phát ra bất cứ thanh âm gì.
"Bạch Thanh Nhan, Ngọc Dao không còn nữa. Ngươi không còn chỗ để đi, cũng không còn cái gì có thể để ngươi vì nó, bỏ rơi ta."
"Vậy ở lại bên ta đi, chỉ có hai chúng ta... Đừng một lần nữa bỏ rơi ta..."
"Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"
Hắn thì thào những câu không đầu không cuối bên tai Bạch Thanh Nhan, không biết là nói cho người đang mất ý thức trong lòng nghe hay là nói cho chính mình nghe.
Bạch Thanh Nhan cả người chồng chất vết thương, một chữ cũng không trả lời. Trong phòng chỉ nghe thanh âm nức nở, từng tiếng từng tiếng, tự như tiếng lòng của ai cất lên, mang theo đau thương cùng nước mắt.