"Mi hỏi vì sao ta không chấp nhận anh họ, là vì ta thù dai."
"Thống à, mi đi cùng ta qua nhiều thế giới thế rồi, chẳng lẽ mi còn không biết ta thù rất dai hay sao? Ta kế thừa cảm tình của nguyên chủ, không thể tẩy trắng được những gì hắn đã làm. Huống hồ, mỗi người phạm sai lầm ta đều cho họ một cơ hội để sửa lại, nhưng mà họ không cần."
Hệ thống không thể phản bác. Tuy Đường Quả vô lại, nhưng cô nói là sự thật.
"Hối hận vì chuyện mình đã làm, xin lỗi là có thể vãn hồi, đạt được thứ mình muốn, thế giới sao có thể nhiều tiếc nuối như vậy?"
Đường Quả ôm ngực, "Một kiếp, nguyên chủ truy đuổi Dạ Chu mấy trăm năm, cuối cùng vì Dạ Chu mà chết, không có được tình cảm của Dạ Chu, đây là tiếc nuối."
"Một kiếp khác, Đường Hoan trọng sinh, vận mệnh của nàng càng sa sút, cuối cùng mặt của Dạ Chu cũng không thấy được, ôm hận mà chết. Những chuyện nàng trải qua khiến ta tức giận."
"Ngay từ đầu ta đã hỏi hắn, nhưng hắn không ngăn ta từ hôn. Nên xin lỗi, dù ta đối xử tốt với hắn, hắn yêu ta, ta cũng thích hắn, nhưng vẫn không thể nào bái đường thành thân. Hắn thật lòng, ta cũng sẽ trả hắn một mảnh chân tình."
Hệ thống thầm thương Dạ Chu, lại không nhịn được mắng một câu kí chủ biếи ŧɦái.
[Nếu ngay từ đầu hắn đã ngăn cản, hơn nữa còn muốn tiến tới, kí chủ có bên hắn không?]
"Có, ta sẽ ân ái với hắn cả đời."
Hệ thống trầm mặc. Nó hơi hiểu ý của Đường Quả, nhưng vẫn cảm thấy cô quá cực đoan. Biếи ŧɦái như thế, ngược tâm chết người ta rồi.
"Em họ?"
Đường Quả lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Chu đang lo lắng, "Sao thế?"
"Nàng suy nghĩ gì mà nhập thần vậy, gặp chuyện không vui sao?" Dáng vẻ ta đây sẽ giải quyết giúp nàng khiến Đường Quả bật cười. Cô lắc đầu nói không có.
Đối diện với đôi con ngươi hắc bạch phân minh của Dạ Chu, cô đột nhiên hỏi, "Anh họ, nếu đời này anh không thể đạt được mong muốn của mình, anh có định tiếp tục hay không?"
"Anh có hối hận không?"
Dạ Chu không rõ sao Đường Quả lại hỏi thế, nhưng chàng vẫn bình tĩnh gật đầu, "Ta sẽ không hối hận. Kể cả biết trước kết quả, ta cũng tiếp tục. Em họ, đừng nói với ta là cả đời này không có kết quả."
"Đúng, cả đời không có kết quả. Anh họ, giờ anh hối hận còn kịp."
Dạ Chu sụt sịt một chút, lại hỏi, "Em họ sẽ thích người khác?"
"Không có, ta thích anh nhất."
Khóc... Vừa vui lại vừa đau lòng, cảm xúc phức tạp gì đây. Em họ không thích người khác, nhưng cũng không muốn ở bên chàng. Nói thích chàng, thật muốn mệnh chàng mà.
"Ta cũng phải chịu thôi."
Dạ Chu vẫn là Dạ Chu, dù Đường Quả nói rõ là không có kết quả. Chàng cũng chỉ không vui một chút, sau lại ngẫm nghĩ xem sau này sẽ đối xử tốt với Đường Quả như thế nào. Đương nhiên, Đường Quả vẫn tốt với chàng.
Dạ Chu không hiểu, rõ ràng Đường Quả thích chàng, sao lại không muốn ở cùng chàng?
Chẳng lẽ nàng nàng thật sự thù dai.
Dạ Chu thực sự không biết được nguyên nhân còn có liên quan đến kiếp trước kiếp này.
Đoạn thời gian sau đó, Đường Quả theo phần cốt truyện của nguyên chủ, tìm được cơ duyên của nàng, lấy đi. Đường Hoan sát bước chân cô, thấy cơ duyên đã bị lấy mất, tâm trạng vô cùng phức tạp, càng ngày càng kiêng kị Đường Quả, nhưng không thể làm gì.