Lúc môi lưỡi tách ra, khuôn mặt lạnh như băng tuyết của Hạ Nhất ửng ửng hồng.
Trán hai người họ chạm vào nhau, cô yên lặng mỉm cười với anh.
Trái tim Lan Dục bị ý cười của cô lấp đầy sự ấm áp.
Anh băng qua nửa vòng trái đất để quay về, đầu tiên là muốn gặp cô.
Cô ở đây với anh, cô nhớ anh, trong mắt cô đều là hình bóng của anh.
“A Dục…” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Bọn họ đều không phải người nói nhiều, lúc ở chung với nhau, mọi cử chỉ đều thể hiện sự dịu dàng và tình cảm.
Xe đến khách sạn, lúc Hạ Nhất xuống xe mới nhận ra bọn họ không phải về nhà.
Lan Dục ôm cô đi vào trong: “Buổi chiều có triển lãm tranh, anh dẫn em đi xem.”
Hạ Nhất ngẩn người, bên môi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt.
“Anh không bận sao?”
“Buổi chiều anh rảnh, ngày mai anh lại đến công ty.”
Lan Dục dẫn Hạ Nhất đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất. Căn phòng sang trọng, các bức tường được trang trí bằng các hoa văn mây mạ vàng và các bức tranh cổ điển lãng mạn.
Vào trong phòng, anh để cô ngồi xuống rồi rót một ly nước ấm cho cô.
Hạ Nhất nhận lấy, uống hai ngụm.
Cô uống nước đều đặn hàng ngày, ngoại trừ nước lọc và sữa nguyên chất, cô không uống bất kỳ loại đồ uống nào khác.
Chờ cô uống xong, Lan Dục để cái ly về chỗ cũ. Quay lại ôm người vào lòng một lần nữa, kéo khăn quàng cổ của cô xuống.
Cần cổ mảnh khảnh, giữa những sợi tóc rơi xuống lộ ra làn da trắng như sứ.
Lan Dục cúi đầu vùi vào cổ cô, hít sâu mùi thơm, đầu lưỡi liếm liếm.
Hạ Nhất thuần khiết mỉm cười, tận hưởng hơi thở của anh và sự lưu luyến.
Lan Dục hướng lên trên, hôn lông mày, mắt, mũi, môi cô… Từng chút từng chút, không nhẹ không nặng.
Bên môi là một nụ cười quyến rũ.
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi của cô, âm mũi của anh thật mệt mỏi: “Nhất Nhất.”
Hạ Nhất nở nụ cười nhẹ nhàng mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy, đó là nụ cười mà cô sẽ không cười với người khác.
Lan Dục kéo cô dậy, hai người đứng nhìn nhau.
Anh đưa tay cởi quần áo của cô ra, từng cái một.
Cô không rụt rè hay xấu hổ.
Khi cô kết hôn với anh sáu năm trước, cô từ chối tiếp xúc thân thể với anh, không phải vì tính nhút nhát của con gái, mà vì cô từ chối tiếp xúc thân thể với tất cả mọi người.
Lan Dục cởi sạch đồ cô ra, dùng ánh mắt hưởng thụ thân thể của cô.
Anh kéo cà vạt dưới âu phục ra, cũng cởi sạch quần áo của mình.
Hai cơ thể nguyên thủy tuyệt đẹp hoàn toàn lộ ra trước mắt nhau.
Lan Dục khẽ ôm lấy cô, đầu ngón tay như tơ như sợi chỉ, lướt trên da thịt cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng cũng rơi xuống từng cái một.
Tay Hạ Nhất bám vào cánh tay của anh, lưu luyến nhìn anh ngồi xổm xuống, hai tay cô di chuyển lên đầu anh, ôm lấy.
Khiến cô ướt át, hầu như anh thích dùng miệng hơn là dùng ngón tay trêu chọc đi vào nơi bí mật của cô.
Từ từ và tận hưởng, nhẹ nhàng lại tùy ý. Chạm nhẹ, nhưng mút vào từng ngụm, đều rất chậm, nhưng nhanh hay chậm đều tốt.
Lan Dục hưởng thụ trong sự thư giãn và tao nhã này, kéo đến tuyệt vời cùng hoàn mỹ.
Hạ Nhất hơi ngẩng đầu.
Hơi thở của cô từ từ nặng nề hơn, tứ chi run lên, không chống lại được môi lưỡi của anh nơi dòng nước đang dâng trào kia, rất nóng.
Quá rõ ràng, quá yên tĩnh. Giống như đêm khuya trống rỗng trong căn phòng tối tăm, tiếng nước chảy ra từ nơi nào đó rất động t
Tiếng anh mút vào, dòng nước chảy trong cô. Nóng, đầy, tràn, lan tỏa.
Vách thành siết chặt và co bóp mạnh mẽ, đẩy ra lại khao khát. Loại tra tấn ngọt ngào và đau đớn này như hàng chục triệu con kiến bò đến cắn cắn, khiến cô không kiềm chế được tiếng rên rỉ thở dốc vỡ vụn trong cổ họng.
Hạ Nhất bắt đầu run rẩy, không thể đứng vững, cô giống như con thiên nga cổ cao ngửa ra độ cong duyên dáng mãnh liệt, hạ xuống, vòng eo cong xuống.
Cô thở hổn hết hét lên: “Ừm, a…”
Lan Dục đỡ lấy cô.
Một bóng đen đổ xuống trước mắt, môi xẹt ngang qua. Cánh tay cường tráng ôm cô trên lồng ngực, hơi thở của anh mạnh mẽ.
Cô nhận được mùi nước bọt của anh trộn với “mật ong” của chính cô.
Kích động hỗn loạn đến lúc này, Lan Dục vẫn không vội vàng.
Anh bế cô đi về phía giường lớn, đôi môi không tách rời.
Đêm đầu tiên của nhau, lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể Lan Dục, phản ứng sinh lý của Hạ Nhất cơ bản là bình thường, nhưng phản ứng cảm xúc lại không đỏ mặt nhút nhát hay sợ hãi lùi bước.
Cô khác với những người bình thường.
Cô không phải người bình thường.
Cô nhìn anh như thể cô nhìn vào bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào.
Và sự đánh giá cao của cô về vẻ đẹp của nghệ thuật, không bao giờ đứng ở mức độ thẩm mỹ của con người.
Tinh khiết sạch sẽ, trắng tinh không tì vết.
Có lúc Lan Dục khó chịu vì sự trống rỗng của cô: Cô nhìn anh, trong mắt không có một tia khát vọng nào.
Vợ anh nhìn cơ thể trần truồng của anh, trong mắt chỉ là thán phục và ngưỡng mộ tác phẩm nghệ thuật!
Anh lúc đó khó chịu đến mức muốn lấy khung ảnh lồng chính mình, tách giữa cơ thể ra phong ấn cô vào để cất giữ.
Mà bây giờ…
Lan Dục chuyên chú nhìn chằm chằm vào người đang nằm bên dưới.
Cơ thể cô mềm mại như không xương, sẵn sàng uốn éo vì anh cho đến khi anh có thể nhìn thấy khuôn mặt và khung cảnh riêng tư của cô trong mắt anh;
Cô nhìn anh say mê, làm đảo lộn tất cả chúng sinh;
Nơi giao hợp của họ đầy lầy lội, ngây ngất tâm hồn và xác thịt.
Phần thịt được “nấu chín” chỗ bí mật của cô bị anh tách ra, móc vào, khuấy động, đào sâu.
Cô vui sướng rên rỉ, thở hổn hển, cơ thể tan chảy tràn đầy nhiệt huyết và chấn động.
Trong mắt có ánh nước, mùa xuân, mê hồn, tình yêu.