Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ

Chương 16: Biến hóa



La Ngọc An trồng gốc tường vi đó ngay trong điện thờ – tại một bên đối diện với cây cột ngoài hành lang, đợi đến khi nhánh tường vi lại vươn mình sinh trưởng là có thể thấy cảnh hoa nở dào dạt như suối chảy từ tận trong bàn thờ rồi.

“Nhị ca, thị nữ nói đã chuẩn bị một chỗ ở riêng cho em bên ngoài điện thờ của ngài, nhưng em muốn ở lại đây hơn, trong đây có tới ba gian phòng trống, em chọn một gian để ở có được không?” La Ngọc An trồng hoa xong bèn rửa tay, hỏi Thị Thần đang ngồi trên bệ thờ.

Dù cho trông ngài vẫn rất lạnh lùng, nhưng xưng hô “nhị ca” thân mật đã mang lại cho La Ngọc An cảm giác an toàn và nguồn sức mạnh lớn lao khôn kể.

Quả nhiên, vị Thị Thần lạnh lùng chẳng hỏi thêm gì đã lập tức gật đầu đồng ý.

Hai thị nữ biết La Ngọc An quyết định từ bỏ chỗ ở rộng rãi thoải mái để vào ở trong điện thờ bèn liếc nhau, thầm nhủ: Rõ ràng trước kia là người yếu đuối nhát gan tới vậy, chẳng hiểu sao giờ lại bày ra được nhiều trò đến thế nhỉ, lại còn làm với vẻ rất đương nhiên nữa, căn bản là họ không làm gì được cô, mà đã vậy Thị Thần lại cứ dung túng, chiều theo ý phu nhân, còn tiếp tục như thế sợ là sau này vểnh cả đuôi lên trời ấy chứ.

Nói cũng lạ, hai người đều đã đọc lý lịch của La Ngọc An, cũng biết cô từng giết người, nhưng mỗi lần nhìn vẻ bề ngoài của cô lại thấy La Ngọc An chỉ là một người phụ nữ vô hại, còn có ảo giác kiểu, họ nói gì cô cũng sẽ nghe theo thôi.

Trừ hồi tháng Giêng ra thì có lẽ hôm nay là ngày điện thờ huyên náo nhất cũng nên, vì La Ngọc An muốn vào đây ở, hai vị thị nữ phụ trách việc chăm sóc cô cho dù không bằng lòng cũng sẽ cố hết sức chuẩn bị rất nhiều vật dụng hàng ngày cho cô, mà món nào món nấy chất lượng cũng phải gọi là tuyệt hảo, những thứ đó đều cần người khuân vác nên vào ngày kế, đủ người ra ra vào vào, cho dù mỗi người đều tự giác giữ yên lặng thì điện thờ vẫn cứ ầm ĩ hơn bình thường.

Hai vị thị nữ đứng giám sát ở kia thỉnh thoảng lại hạ giọng yêu cầu mọi người giữ yên lặng, La Ngọc An nhìn Thị Thần lạnh mặt ngồi sau tấm rèm cứ như đang giận giữ bèn tới chỗ hai vị thị nữ đang căng thẳng để trấn an họ.

“Không cần căng thẳng thế đâu, nhị ca sẽ không để bụng mấy tiếng ồn nhỏ như vậy.” Không bằng nói, cô cảm thấy thực ra trong thâm tâm mình Thị Thần luôn thích ồn ào huyên náo, người đến người đi hơn cả, nhưng xưa nay ngài chẳng bao giờ nói ra.

Nghe thấy xưng hô “nhị ca” của cô, hai vị thị nữ lại lộ cái vẻ như thể bệnh tim sắp phát tác đến nơi, trong đó có một vị đã lấy bình thuốc từ trong tay áo ra vặn nắp nhét một viên vào miệng. La Ngọc An vờ như không thấy gì, cô cũng đâu có muốn kích thích đến hai bà cụ đã già cả này, nhưng mà dù cho cô làm gì họ cũng bị kích thích hết thôi, nếu so với bảy bảy bốn chín điều sẽ khiến hai vị thị nữ không vừa ý và mích lòng thì Thị Thần… Nhị ca dễ tính hơn họ nhiều.

Mệt mỏi cả ngày, chẳng mấy mà một căn phòng sang trọng và khí thế đã được sắp xếp đâu ra đấy, so với bàn thờ của Thị Thần thì gian phòng cổ kính này mới có thể coi là chốn dành cho người ở.

“Vậy ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ, chúng tôi xin phép được lui xuống.” Hai vị thị nữ thấy cuối cùng cũng xong việc bèn chuẩn bị cáo từ, lại nghe thấy La Ngọc An đề nghị.

“Phiền hai người chuẩn bị cho tôi hai chiếc điện thoại.”

Điện thoại? Hai vị thị nữ ngớ người ra, rồi nhìn lại điện thờ không vương lấy một hơi thở của thời hiện đại, hỏi: “Ngài định… dùng điện thoại ở đây ấy ạ?”

La Ngọc An không ngờ mình muốn cái điện thoại thôi hai người họ cũng kinh ngạc đến mức này, cô chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ, trong này không có internet hay sóng à?”

Nhưng mà, trước kia cô ra ngoài kiếm đồ ăn với Thị Thần thấy những người khác lén nghịch điện thoại thì đều có wifi hết mà, chắc có phủ sóng wifi cả điện thờ ấy chứ nhỉ.

“Ngài muốn dùng điện thoại ngay trước mặt Thị Thần ư?!”

“Sao thế?” Cô muốn hai cái điện thoại, còn muốn cho nhị ca chơi chung cơ, mà lại cô cũng muốn làm thế lâu rồi.

Mặc cho hai bà cụ bảo thủ thế nào thì điện thoại cũng chẳng mấy mà được cầm tới chỗ cô. La Ngọc An cầm điện thoại vào trong bàn thờ, định dạy nhị ca nghịch điện thoại, nhưng điện thoại vừa chạm phải tay Thị Thần chưa tới ba giây đã bốc khói đen.

La Ngọc An: “Cái điện thoại này hỏng rồi à? Vậy nhị ca dùng cái của em đi.”

Thị Thần lạnh lùng cũng chối từ rất lạnh lùng, “Không cần.”

La Ngọc An kịp hiểu ra, cô hỏi: “Chẳng lẽ, là ngài không dùng điện thoại được sao?”

Cô nhớ tới những năm tháng đó, thỉnh thoảng cô trộm nghịch điện thoại của người khác Thị Thần đều nheo nheo mắt, cười và bay bay một bên nhìn cô chơi, tuyệt không sờ tay vào. Không phải là ngài không muốn dùng, mà là không dùng được sao?

Ngày đó Tề Quý thuộc thị tộc Lương từng nói Thị Thần nhà cô ta đã đi làm rồi, mà đi làm là phải dùng được máy tính điện thoại, sao họ lại dùng được chúng?

Cô hỏi thắc mắc của mình thì nghe thấy Thị Thần đáp: “Ta khác họ. Được thứ gì, ắt sẽ mất thứ khác.”

Như Tề Quý từng nói, ngài là vị Thị Thần đặc biệt nhất. Không biết mùi đồ ăn, không thể dùng những sản phẩm hiện đại hóa, lấy “Ác” làm thức ăn, tự sống thành một thứ lịch sử, che chở cho gia tộc dài lâu… Đều là lựa chọn của ngài.

“Vậy em dùng cho nhị ca xem nhé, nhị ca muốn xem gì, em chơi cho ngài xem.” La Ngọc An giơ điện thoại lên, cười thật dịu dàng, nụ cười của cô có chút gì đó giống với dáng vẻ của Thị Thần lúc trước. Cô tự coi mình là cái “giá đỡ điện thoại”, chỉ thầm mong có thể mang tới chút vui thú cho người yêu, nếu có thể tô điểm ít niềm vui tới cuộc sống lâu dài bất biến của ngài, vậy cũng tốt rồi.

Thị Thần nhìn cô chăm chú, gương mặt xa cách lạnh lùng như in hẳn hai chữ từ chối to đùng, nhưng miệng ngài lại nói: “Rắn tham ăn.”

La Ngọc An không hề bất ngờ chút nào, cô thành thạo download trò chơi xuống, “Nhị ca đúng là thích xem cái này thật đấy.”

Cô rất kiên nhẫn, nhất là với những người quan trọng, cô sẽ bằng lòng làm bất kì điều gì vì người đó. Trên bàn thờ cũng có bậc thang, Thị Thần ngồi ở trên cùng, La Ngọc An ngồi dưới ngài, nhìn thoáng qua chẳng khác nào đang ngồi trong lòng Thị Thần, ngài chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, còn có cả màn hình chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay.

Tiếng trò chơi rắn tham ăn quanh quẩn trong bàn thờ cổ xưa này mãi, âm điệu hơi ngây thơ và vui vẻ lặp lại không ngừng, nhưng một người chơi và một người nhìn lại không hề thấy tẻ nhạt chút nào. Nay La Ngọc An đã không còn là người, cô không thấy buồn ngủ nữa, cứ vậy chơi rắn tham ăn tới tận khuya, cô có thể chơi nguyên một ván rất lâu, chơi xong bèn ngẩng đầu lên nhìn Thị Thần xem ngài đã chán chưa. 

Nhìn rồi chơi tiếp, nhìn rồi lại chơi.

“Nhị ca nhìn em chơi lâu thế cũng không thấy ngán ạ?” Cô lại ngẩng đầu lên hỏi lần nữa. Bàn tay lạnh buốt của Thị Thần đặt trên đầu cô, lạnh lẽo như nét mặt ngài lúc này vậy, nhưng La Ngọc An lại tinh tường nhận thấy ngài đang giục cô chơi ván kế mau đi.

La Ngọc An cũng đột nhiên muốn học theo ngài mà ngang bướng một hồi, cô thoát game, chọn một game khác, “Mình chơi thử game mới nha, còn nhiều game lắm, mình cứ thử mỗi cái một tí, chưa biết chừng nhị ca sẽ thấy thích đấy.”

Cô chọn một tựa game gacha (*) mới ra mắt không lâu, game này rất hot. Vừa vào game cô đã bị hoa mắt bởi đống chức năng phong phú của nó. Thật ra bình thường cô không thích chơi game lắm, nên mới không hiểu mấy cái chức năng trong các tựa game hiện đại.

(*) Đại khái là trò quay ô số/rút thẻ ngẫu nhiên, người chơi sẽ không biết thứ mình nhận được khi gacha là gì, đây là một trò chơi rất dễ gây nghiện. Một trò gacha khá tiêu biểu là Fate/Grand Order (FGO)

“Ừm, vậy thôi mình gacha luôn đi.” Mặc dù không hiểu nhưng cô cũng chẳng hề tỏ ra rụt rè trước mặt nhị ca mù công nghệ chút nào, trực tiếp nhảy tới khâu gacha.

Cô bấm thử, thấy trên màn hình xuất hiện một nhân vật, chợt có bàn tay duỗi qua từ một bên má, chạm hờ vào nhân vật với mái tóc bồng bềnh trên màn hình.

“Nhị ca hỏi đây là ai ạ? Để em đọc giới thiệu xem… Ừm, thần gió? Còn đây là thần ăn? Pika Pika đáng yêu… Khụ…” La Ngọc An thoát game, cô thấy mình nên chơi rắn tham ăn tiếp thì hơn.

Nhưng Thị Thần vốn chỉ xem mỗi rắn tham ăn cũng đã thỏa mãn hình như thấy những game khác cũng không tệ lắm bèn tính toán mở mang đầu óc thêm một tí, ngài lại chạm vào một icon khác trên màn hình. La Ngọc An đành nghe lời mở ra cho ngài xem, thầm thấy mình chẳng khác gì đứa cháu dạy ông nội đã chín mươi tuổi lần đầu dùng điện thoại.

“Đây là phần mềm chuyển tiền, đây là phần mềm đọc truyện, đây là phần mềm trò chuyện… Hử? Đây đã có thông tin liên lạc của hai vị thị nữ rồi à?”

La Ngọc An kinh ngạc nhìn avatar của hai thị nữ, cô giới thiệu với Thị Thần, “Liên hệ bằng cái này có thể nhắn tin hoặc gửi giọng nói, còn có thể trò chuyện online hoặc gọi video nữa, giống mặt đối mặt nói chuyện trực tiếp lắm. Nhị ca nhớ không, trước kia có lần mình thấy một cô gái gọi video về cho gia đình rồi đấy.”

Thị Thần lại bắt đầu chỉ chỉ.

La Ngọc An mở cho ngài xem, bất cẩn bấm phải gọi qua video, mà lại bên kia cũng bắt máy rất nhanh. Thị nữ còn đang mơ màng xuất hiện trên màn hình điện thoại, hình như bà ta dậy để uống nước, không thấy ai gọi đã bấm trả lời rồi, tiếp sau mới nhìn vào màn hình điện thoại.

“…”

Trong video có La Ngọc An và cả Thị Thần lạnh mặt đứng sau lưng cô nữa, bối cảnh thì là điện thờ rực rỡ ánh đỏ. Bà cụ ngạc nhiên, tỉnh táo lại hẳn, cốc nước trên tay rơi xuống cái choang.

“Xin lỗi, tôi bất cẩn gọi nhầm, bà cứ nghỉ ngơi đi.” La Ngọc An nhanh nhẹn ngắt máy, cô ngửa mặt nhìn Thị Thần, bỗng nhiên cầm điện thoại mà cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” La Ngọc An cười lớn đến ngã vào lòng Thị Thần, cô dụi đầu vào bụng ngài, cười đến run cả người.

Bàn tay lạnh buốt chạm vào mặt cô, “Cô nhóc nghịch ngợm.” 

La Ngọc An chợt thấy buồn cười, cô vùi mặt vào lòng Thị Thần, nghĩ thầm nếu không có mặt nạ có lẽ lúc này nhị ca cũng đang cười, ngài sẽ cười cùng cô.

Rồi cứ giữ nguyên tư thế này, cô lại tiếp tục giới thiệu những phần mềm khác trong điện thoại cho Thị Thần biết.

“Đây là phần mềm đặt đồ ăn nè, bên trong toàn đồ ăn thôi… Ngài nhìn xem, trong này món gì cũng có.” La Ngọc An tiện tay tìm cho ngài xem, nhưng đang định thoát phần mềm thì bị một bàn tay sờ sờ mặt, nên cô đành dừng tay cho Thị Thần nhìn kỹ.

Thị Thần nhìn màn hình chăm chú, thấy khá hứng thú bèn chọn một món trong đó, “Ăn cái này đi.”

“Chẳng phải nhị ca không ăn được sao ạ?” La Ngọc An cũng hết cách, “Ngài muốn em ăn ư? Nhưng xung quanh chỗ chúng ta ở là rừng rậm, không có cửa hàng, không trong phạm vi giao hàng đâu ạ, mà lại giờ đã khuya rồi, nếu không mai em ăn sau nhé?”

“Cái này nữa.”

“Vâng, ăn cả cái này nữa, em đã thêm vào giỏ hàng rồi.”

Sau khi thêm vào giỏ hàng một đống đồ ăn linh tinh Thị Thần mới cho cô thoát khỏi phần mềm. La Ngọc An lại mở một phần mềm phát nhạc, tiện tay chọn một bài đang thịnh hành.

Bình thường nghe bài này thì chắc không vấn đề gì cả, nhưng trong bối cảnh này, giọng nữ đau thương và u oán phối với quang cảnh điện thờ đỏ rực thế nào cũng thấy y như nhạc phim kinh dị, mà lại Thị Thần còn không có phản ứng gì cơ.

La Ngọc An nhớ mấy cụ già gần nhà cô trước kia đều thích nghe hí kịch, nên bèn tìm một bản hí cho Thị Thần nghe. Nhưng những tiếng ê a vang lên trong quang cảnh này hình như càng giống phim kinh dị hơn thì phải.

Thị Thần nói: “Ta từng nghe cái này.”

La Ngọc An: “Nhị ca đã nghe cái này rồi ấy ạ, lúc nào thế?”

Thị Thần: “Khoảng thời gian trước.”

La Ngọc An đoán: “Năm mươi năm trước?”

Thị Thần xòe ba ngón tay ra.

La Ngọc An: “Ba mươi năm… Ba trăm năm sao?”

Cuối cùng cô lại bật tấu nói (*), lần này thì còn được, vì từ câu đùa này đến câu đùa khác của hai bậc thầy tấu nói bầu không khí kì dị và thần bí của điện thờ đã hoàn toàn không còn nữa.

(*) Tấu nói (Tướng thanh, tấu hài): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Bất ngờ là Thị Thần lại rất thích nghe tấu nói, chẳng qua điện thoại đã hết pin rồi, không nghe được lâu lắm. Trong bàn thờ thì khỏi phải nói, hoàn toàn không có chỗ để sạc điện thoại.

La Ngọc An để điện thoại xuống, “Điện thoại hết pin rồi, mai mình sạc xong rồi nghe tiếp nhé.”

Nói xong cô lại bị một bàn tay lạnh toát sờ mặt.

La Ngọc An: “Nhị ca, ba giờ sáng, ngài muốn em phải ra ngoài tìm chỗ sạc điện thoại ngay ấy hả?”



Sáng sớm ngủ dậy, một thị nữ nói với người còn lại: “Tối qua phu nhân gọi video cho tôi, tôi đã thấy ngài ấy và Thị Thần.”

Bà cụ còn lại thở dài: “Bà bị căng thẳng quá độ nên mới mơ giấc mơ lạ thế ấy mà, dạo này đúng là xảy ra nhiều chuyện thật, gọi bác sĩ đến xem thử rồi vào viện kiểm tra sức khỏe đi.”

Lời tác giả: Thị Thần xinh đẹp online ăn thịt người —— Vào ngay để xem live stream nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.