Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 80: T.h.i T.h.ể Nát Vụn (2)



"Cô Lương, cô không cần giả vờ nữa, tôi đã tìm thấy t.h.i t.h.ể rồi, cảnh sát Kim sẽ bắt cô ngay bây giờ." Tôi cứ nói thôi chứ không quan tâm nhiều đến thế, liền đẩy Lương Uyển Doanh sang một bên, không đợi cô ấy phản ứng lại thì đã lập tức xông vào trong sân.
Tôi lớn tiếng gọi Tôn Tử, nhưng không thấy tiếng trả lời. Tôi vươn tay muốn mở cánh cửa gỗ ra, nhưng cửa đó lại bị khóa mất.
“Các anh muốn làm gì?” Lương Uyển Doanh xông tới, chặn cả người trước cánh cửa gỗ.
“Tôn Tử đâu?” Trong lòng tôi có dự cảm không lành.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Lương Uyển Doanh bướng bỉnh đến nỗi cái gì cũng không nói, tôi và cô ấy cứ tranh chấp không ngừng.
Kim Tiểu Hổ hét một tiếng bảo cả hai chúng tôi im miệng, đồng thời lệnh cho Lương Uyển Doanh mở cánh cửa đó ra.
Lương Uyển Doanh chau mày, nói dù Kim Tiểu Hồ có là cảnh sát thì cũng không có quyền tự tiện khám xét nhà cô ấy.
“Cô chột dạ rồi đúng không?” Tôi đợi Lương Uyển Doanh trả lời.
Lương Uyển Doanh nghiến răng nhìn tôi, cuối cùng cũng vẫn quay người lại, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Thì ra cửa vốn dĩ không bị khóa, tôi đứng bên cạnh Lương Uyển Doanh, trên mặt cô ấy vậy mà lại lộ ra vẻ thoải mái.
Chuyện này là sao? Lẽ nào, lẽ nào đồ ở bên trong đã bị chuyển đi rồi sao?
“Các anh tự mình nhìn đi.” Lương Uyển Doanh đẩy cửa ra.
Kim Tiểu Hổ đi vào trước, bật hết đèn bên trong lên, bên trong ngoại trừ nước, vôi cùng một ít công cụ xây dựng thì không còn cái gì khác.
Vết m.áu ban đầu trên mặt đất cũng biến mất không còn tăm tích, hiển nhiên là đã bị Lương Uyển Doanh thu dọn sạch sẽ.
Ch.ết tiệt. Chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi là bắt được Lương Uyển Doanh rồi, vậy mà giờ lại……
Tôi nhìn những thứ này, nhất thời không biết nên nói gì. Kim Tiểu Hổ lại chăm chú nhìn tôi, ánh mắt dường như đang yêu cầu tôi một lời giải thích.
Lương Uyển Doanh ngáp dài, nhìn tôi chằm chằm, tôi nghiến răng, bây giờ không có bằng chứng, tôi còn có thể nói gì nữa?
“Hai vị, các anh cũng thấy rồi đấy, không có cái gì cả. Bây giờ các anh có phải nên rời đi rồi không?” Lương Uyển Doanh tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Kim Tiểu Hổ gật đầu, sau khi xin lỗi Lương Uyển Doanh thì cưỡng ép kéo tôi ra khỏi nhà họ Lương. Đầu óc tôi trống rỗng, không bắt được Lương Uyển Doanh đã đành, bây giờ đến Tôn Tử cũng không thấy đâu nữa.
“Tôn Tử, tôi phải quay về tìm Tôn Tử.” Tôi dùng sức đẩy tay Kim Tiểu Hổ ra.
“Bình bịch, bình bịch.”
Vừa quay người lại một cái, tôi đã cảm thấy n.g.ự.c mình đau nhói, dạ dày cứ xót liên tục, cảm giác đói lan đến toàn thân. Lúc này cơ thể tôi đã mềm nhũn không cử động được, trong đầu chỉ nghĩ được một thứ duy nhất, đó là đói.
“Cậu sao vậy?” Kim Tiểu Hổ đứng trước mặt tôi, ngơ ngác nhìn.
Mà tôi thì nheo mắt lại, chỉ nhìn thấy miệng của anh ấy cùng với một âm thanh.
“Khè khè khè.”
Đây là tiếng gì? Kim Tiểu Hổ ngồi xuống, dùng lực lắc mạnh tôi mấy cái, thấy tôi không còn sức gì nữa, dùng cái vẻ mặt như tự nhận mình đen đủi cõng tôi lên.
Gần rồi, càng gần rồi.
“Khè, khè, khè.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở mạch m.áu trên cổ Kim Tiểu Hổ, đó là tiếng m.áu chảy đúng không? Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra màu đỏ tươi đó.
Còn có một vị rất ngọt khiến tôi không thể cưỡng lại.
Tôi hơi há miệng, nhịn không được muốn cắn xuống.
“Thiếu gia Minh Dương, cậu sao vậy?” Một giọng nói ôn nhu ngọt ngào truyền vào tai tôi, tôi yếu ớt ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Là Tiểu Liên. Không sai, chính là Tiểu Liên.
“Cậu Tôn Tử bị ngất trước cửa biệt thự. Phu nhân sợ cậu có chuyện gì nên đặc biệt dặn tôi đi tìm.” Gương mặt Tiểu Liên càng ngày càng mơ hồ, mí mắt tôi cũng ngày càng trĩu nặng.
Đến cuối cùng thì tôi không còn biết gì nữa, đến lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường của phòng dành cho khách rồi, tiếng đồng hồ từ dưới tầng truyền đến.
Mười hai giờ rồi?
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy đói đến mức không thể chịu đựng được nữa.
“Cách cách cách, cách cách cách, ăn, ăn.”
Đây chính là giọng nói của quỷ mặt đốm đằng sau tôi, nó đang không ngừng bắt ép tôi phải ăn thứ gì đó. Tôi không thể bị khuất phục được.
Tôi cố gắng ngồi dậy, vươn bàn tay run run rót một cốc nước đầy, uống mấy ngụm để kìm nén cảm giác đói.
“Ừng ực”
Kết quả lại ngược lại, cảm giác đó chẳng những không đỡ hơn mà lại càng thêm mãnh liệt, tôi chỉ muốn được ăn thật nhanh.
“Á”
Tôi bị đau đầu như búa bổ, vừa bỏ tay ra thì cốc rơi xuống đất vỡ choang một cái.
“Cạch" một tiếng, Tiểu Liên mở cửa, cô ấy đứng ở cửa với một chiếc áo khoác mỏng, nhìn thấy những mảnh cốc thủy tinh vỡ trên sàn, cô ấy lập tức bước vào giúp tôi thu dọn.
“Cô…” Tôi nhìn Tiểu Liên ngồi xổm trước giường giúp tôi dọn dẹp đống bừa bộn, trong lòng vô cùng cảm kích.
"Minh thiếu gia, hôm nay sắc mặt cậu trông rất khó coi, tôi lo lắng cho cậu nên vẫn chưa ngủ. Á!" Tiểu Liên ngẩng đầu lên và nói chuyện với tôi, nhưng lại vô tình bị mảnh thủy tinh cứa vào tay.
Màu đỏ tươi kích thích dây thần kinh mỏng manh của tôi, mùi m.áu lan tỏa trong không khí, cơ thể tôi khẽ run lên và bắt đầu cử động.
“Ra ngoài.” Tôi vừa ấn c.h.ặ.t t.a.y lại, vừa hét lên với Tiểu Liên.
Tiểu Liên ngơ ngác nhìn tôi, không biết mình đã làm sai điều gì.
“Ra ngoài, nhanh lên.” Tôi không biết một giây sau mình sẽ có thể làm ra những chuyện gì. Tiểu Liên đứng dậy, nói xin lỗi rồi lập tức chạy ra ngoài.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.