Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 75: Bí Mật (3)



Rời khỏi nhà hai ngày thì quay về? Thông tin này so với những lời bà cô nói hoàn toàn không trùng khớp. Trước đây bà cô có nói sau khi Bảo Châu rời khỏi nhà thì không quay trở về, cô vì lo lắng nên đã dán thông báo tìm người khắp nơi, lẽ nào những lời này đều là giả?
Vì để cho chắc chắn tôi còn cố ý hỏi thêm bà cô có nhìn thấy Bảo Châu về nhà không, Tiểu Liên gật đầu khẳng định, nói Bảo Châu và bà cô còn xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Lúc đó Tiểu Liên còn chạy ra nói giúp Bảo Châu, cuối cùng bị bà cô tát một bạt tai.
“Sau đó thì sao? Bảo Châu lại bỏ đi sao?” Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, bà cô trước mặt chúng tôi đều tỏ ra bản thân rất thương yêu Bảo Châu.
Khi đứa con gái bỏ nhà đi quay về, thay vì an ủi bà ta còn cãi nhau kịch liệt với Bảo Châu? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Theo lời bà cô nói thì Bảo Châu do phát sinh cãi vã với ông cậu nên mới bỏ nhà đi.
“Tiểu Liên, rốt cuộc tại sao Bảo Châu lại bỏ nhà đi? Thật sự là do cãi nhau với cậu tôi sao?” Tôi có nhiều điểm nghi vấn muốn hỏi Tiểu Liên.
Tiểu Liên nghe xong lập tức nói không biết, bởi trùng hợp hôm đó cô ấy xin nghỉ một ngày, không có mặt ở biệt thự nên không biết đã phát sinh chuyện gì.
Nghe tới đây tôi cau mày, nếu là vậy thì cũng chẳng hỏi ra được gì từ Tiểu Liên rồi.
“Minh thiếu gia, cậu thực sự có thể tìm ra tiểu thư Bảo Châu sao?” Tiểu Liên đáng thương nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng.
Để Tiểu Liên được an tâm tôi đành gật đầu, đây là một cô gái tốt. Hiện giờ Bảo Châu ở đâu tôi cũng không rõ.
Nhưng có thể khẳng định xác của Bảo Châu đã được bác sĩ Lương giấu đi rồi. Từ biểu cảm của Lương Uyển Doanh tôi có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra sự việc nào đó.
Từ phòng Tiểu Liên đi ra, tôi lại nghe thấy tiếng của phụ nữ trên lầu. Âm thanh này rất thê lương, ngôi nhà của ông cậu chắc chắn vẫn còn ẩn giấu bí mật nào đó.
Tôi quay trở về phòng, nằm lên giường ngẫm nghĩ lại cẩn thận cả câu chuyện một lần. Tôi nghĩ chuyện này không chỉ có liên quan đến bà cô, mà còn có liên quan tới cả bệnh viện.
Bác sĩ Lương sinh ra và lớn lên ở đây, không thể nào không biết thiên kim tiểu thư nhà phó trưởng trấn chứ? Cái trấn bé tí tẹo này đáng lẽ chỉ cần nói ra tên là mọi người đều biết.
Thêm thân phận của Bảo Châu nữa, bác sĩ Lương không lẽ nào không biết cô ấy là ai. Vậy tại sao vẫn đem t.h.i t.h.ể cô ấy đi giấu? Tôi thực sự có chút nghĩ không thông.
Bụng tôi lại bắt đầu kêu rồi. Từ lúc bắt đầu mọc lên quỷ Diện Ban, khẩu phần ăn của tôi đã tăng lên gấp ba lần so với trước kia. Chỉ cần nghĩ đến việc những thứ tôi ăn vào là để nuôi dưỡng quỷ Diện Ban này là trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác bài xích và ghê tởm. Tôi quyết định đắp chăn lên nhắm mắt ngủ. Ngày thứ hai, trời bắt đầu có mưa nhỏ, bầu trời âm u xám xịt khiến người ta có cảm giác lo lắng. Tôi đứng cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau biệt thự.
Tôi nhìn thấy một cái ô màu đen di chuyển về phía lan can sắt của vườn hoa. Không lâu sau bà cô cầm ô đi qua đó, đứng trước cửa sắt nói chuyện với người đó rất lâu.
Tôi phi như bay từ trên lầu xuống, muốn nhìn rõ xem người kia rốt cuộc là ai.
Do chân đã bị thương, đi đứng vẫn còn loạng choạng, khi tới được vườn hoa phía sau thì bà cô đã cầm cô quay lại rồi, nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ sau đó nở nụ cười.
“Minh Dương, cháu dậy sớm vậy?” Bà cô biết rõ nhưng vẫn nhìn tôi hỏi.
Tôi cười cười đáp: “Cháu vẫn chưa quen giường nên dậy sớm. Cô đi đâu về vậy?”
“À ta vừa đi xem vườn hoa, cháu đã đói chưa, để ta bảo tiểu Liên làm đồ ăn sáng.” Bà cô nho nhã cất chiếc ô đi, chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Tôi lập tức theo sau, cố ý hỏi một số vấn đề.
“Cô à, cháu ở trên lầu hình như có nhìn thấy cô đang nói chuyện với người nào đó.” Tôi vừa cầm bát đũa vừa nói chuyện rôm rả như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bà cô quay đầu lại hình như đang quan sát biểu cảm của tôi, thấy tôi chỉ như tùy tiện hỏi một câu thì trả lời qua loa rằng người ta hỏi đường.
Tôi à lên một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Bữa sáng của tôi vẫn là miếng bít tết còn m.áu. Trong mắt của tiểu Liên và bà cô chắc tôi đã biến thành kẻ lập dị.
“Đúng rồi cô à, tối qua cháu nghe thấy lầu trên có tiếng phụ nữ la hét.” Tôi nhìn bà cô. Tay bà ta sững lại một chút rồi lúng túng cười nói: “Vậy sao?”
“Trên gác mái có người sao?” Tôi quan sát kỹ biểu cảm sắc mặt của bà cô.
Bà cô bình tĩnh cười đáp: “Minh Dương, thực ra người trên gác xép đó là em gái ta. Tâm thần nó không ổn định, có vấn đề nên trước nay vẫn nhốt trên đó.”
Biểu cảm của bà cô rất tự nhiên, xem ra hình như không phải nói dối.
“Bởi vì đầu óc nó có vấn đề, thường xuyên gây rắc rối, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Bà cô vừa nói vừa thở dài. Tôi gật đầu không nói thêm gì nữa.
Tôi đang suy nghĩ trưa nay sẽ cùng đám Kim Tiểu Hổ mấy người bọn họ tới nhà bác sĩ Lương, không chừng sẽ tìm ra manh mối gì đó.
Ăn sáng xong, tôi đi tìm Kim Tiểu Hổ. Tôn Tử vừa ngáp vừa cùng tôi xuất phát, vừa đi vừa hỏi bao giờ quay về.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.