Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 58: Tầng Hầm Đáng Sợ (2)



Không, không thể nào, tôi đã tìm thấy điện thoại của Kiến Nam trong quán Lưu Mị Nhi, mà trong nhà cô ta cũng xuất hiện bã rượu, manh mối quan trọng nhất trong vụ án mạng này.
Tại sao Lưu Mị Nhi lại không thể là hung thủ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại bèn đứng dậy đưa mắt nhìn về phía dãy vò rượu.
Những vò rượu này được đặt gọn gàng ngăn nắp, nhưng vẫn cứ cảm giác có gì đó kỳ lạ. Có lẽ rượu lúc nãy Lưu Mị Nhi mở cho tôi và Đại Ngốc uống là rượu nếp chăng? Theo những gì tôi biết thì rượu nếp phải được bịt chặt, sau đó dự trữ ở nơi có nhiệt độ thấp.
Nhưng vì sao những vò rượu này lại đặt ở trước lò sưởi? Một khi nhiệt độ tăng lên, chẳng phải rượu bên trong sẽ khó lên men được sao?
Đến tôi còn hiểu được những chuyện này, Lưu Mị Nhi là bà chủ quán rượu thì không thể nào không hiểu được.
Tôi đứng lên tiện tay lắc những vò rượu đó thì lập tức bàng hoàng, tuy miệng những vò rượu bị bịt kín, thật ra bên trong không hề có rượu mà là vò rỗng.
Như vậy là sao?
"Cạch cạch cạch". Khi tôi chạm vào vò rượu cuối cùng thì bỗng có tiếng động kỳ lạ vang lên, tôi bị dọa đến mức theo phản xạ có điều kiện mà quay lại nhìn về phía đầu cầu thang, chắc chắn không bị Lưu Mị Nhi phát hiện thì mới nhìn lại chỗ tường trong lò sưởi.
Trong lò sưởi rất sạch sẽ, hình như rất ít khi dùng tới, tôi thò tay vào lò sưởi còn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh như băng, lúc này tôi mới ngạc nhiên phát hiện ra, không ngờ dưới lò sưởi lại có một lỗ hổng, ngoài ra còn có một cái thang nhỏ có lan can sắt chỉ đủ cho một người đi xuống.
Mặc dù lan can sắt đã tróc sơn, nhưng trên lan can không hề có tí bụi nào, xem ra là mới được dùng thôi, bên dưới chắc chắn có gì đó bất thường. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ thầm phải đánh cược một phen, vì vậy tôi cẩn thận xoay người giẫm lên chiếc thang sắt đó để đi xuống.
Tôi vừa mới xuống cầu thang được nửa người đã thấy nhiệt độ không khí dưới này thật sự lạnh đến mức rét run, hai hàm răng đã bắt đầu va vào nhau lập cập rồi.
Chẳng lẽ Lưu Mị Nhi làm phòng ướp lạnh dưới này à?
Khi tôi xuống đến bậc thang cuối cùng thì đã ngửi được mùi nước đá khô, chỗ này còn có một công tắc, tôi mở bật lửa rồi đốt đèn lên.
Trước mắt tôi là một hành lang dài vừa tối vừa sâu không thấy điểm dừng, mà lối vào hành lang cũng có khí lạnh, trên đất còn đóng một lớp băng mỏng.
Nếu không cẩn thận sẽ rất dễ trượt chân nên tôi bám vào vách tường, cẩn thận đi lên phía trước.
"Ù ù ù, ù ù ù."
Đây là tiếng gì thế? Tôi càng đi sâu vào hành lang thì lại càng thấy rét lạnh, tiếng ù ù ù kia càng ngày càng rõ khiến tôi vô cùng căng thẳng.
"Xèo xèo xèo, xèo xèo xèo."
Gần đến rồi, gần hơn nữa rồi, tôi phập phồng lo sợ di chuyển trên hành lang dài, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhìn thấy hình ảnh vô cùng kinh khủng. "Thịch" một tiếng, đầu tôi đập thẳng vào một chiếc cửa sắt. . Chương mới nhất tại ( T𝒓UmT 𝒓𝑢уen.𝗩n )
Gì vậy? Tôi còn tưởng sẽ đi thẳng vào mật thất, không ngờ lại còn một cánh cửa nữa.
"A a a!" Bỗng nhiên có một hơi ấm hà hơi vào mặt tôi, tôi híp mắt lại, loáng thoáng nhìn thấy có thứ gì đó ở phía trước.
Chỗ này không có đèn nên tôi chỉ có thể mở bật lửa, không ngờ lại thấy một "người" m.á.u me đầm đìa xuất hiện trước mặt tôi.
Nói là "người" chứ đó cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, bởi vì “người” đó có mắt có miệng, nhưng lại không có da, m.á.u thịt trên mặt lẫn lộn với nhau, nhưng vẫn chưa c.h.ế.t mà còn hà hơi vào tôi.
Nó mở miệng ra, lưỡi trong vòm miệng cũng đã không còn nữa.
"A!" Tôi hét lên một tiếng rồi lập tức lùi về sau mấy bước, hai tay không ngừng run rẩy.
"Ù ù ù", đầu tôi thoáng chốc đã trống rỗng, cả người run rẩy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là phải làm cho rõ "người" này có phải là Kiến Nam hay không.
"A a a." Người có khuôn mặt đỏ au kia cố gắng tới gần tôi, tôi thấy ánh mắt nó nhìn tôi như thể có quen biết nhau, nhưng khi mở bật lửa nhìn kỹ lại, thì thấy "người" đó có hai cái chân, anh ta không phải Kiến Nam.
Tâm trạng của tôi dần bình ổn trở lại, nhìn kỹ thêm chút, thấy sau cánh cửa sắt này chỉ có một "người" thì tôi nhanh chóng xoay người rời khỏi đây.
Tôi không thể để Lưu Mị Nhi phát hiện ra mình, chỉ có cô ta mới có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn này, tôi quyết định lên thị trấn báo cảnh sát. Tôi đoán rằng, sau khi Lục Đông đưa t.h.i t.h.ể về thì sợ đến mức không dám đến đây lần nữa, nếu không, tại sao nhiều ngày như vậy rồi mà cảnh sát trong thị trấn vẫn chưa lên núi?
Nhưng khi vừa vội vàng bò ra khỏi lò sưởi, tôi đã bị doạ đến mức người đổ đầy mồ hôi.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, trình độ ác độc của Lưu Mị Nhi đã vượt qua cả tưởng tượng của tôi.
Tôi thở gấp từng hơi từng hơi, vẫn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì lại thấy có một thứ kỳ lạ đang di chuyển trong nhà bếp.
Nó quay lưng về phía tôi, cúi thấp người, tóc dài ngang lưng, hình như là một người phụ nữ.
Chẳng lẽ Lưu Mị Nhi đã tỉnh lại rồi sao?
"Bà chủ?" Tôi thử gọi nó một tiếng, không ngờ khi thứ đó quay người lại đã dọa tôi đến mức nhảy dựng lên. Qua ánh đèn trên tường, tôi nhìn thấy rõ trên mặt nó không hề có mắt và mũi, chỉ có một chiếc miệng to như cái bồn đẫm m.á.u.
Thêm vào đó, kinh dị nhất chính là, sau khi nó nhìn thấy tôi thì vứt thẳng miếng thịt trong tay xuống nền đất, chạy như điên về phía tôi.
Lúc đó, tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể co giò chạy trốn bạt mạng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.