Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 387: Bị Phục Kích Ở Thôn Thanh Đình (1)



Mặt Thanh Thanh hiện lên sự vui mừng khôn xiết. Tôi có thể nhìn ra được cô ấy vui tới mức nào, sư phụ thì ngược lại, nét mặt sa sầm rất đáng sợ. Tôi biết trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.
Ông ấy là đạo trưởng, sao có thể để một đứa trẻ như vậy được sinh ra?
Nhưng sư phụ cũng không ngắt lời Thanh Thanh mà nói với tôi: “Chúng ta phải nhân trời tối mà xuống núi nếu không bị người khác phát hiện thì rất phiền phức.”
“Vâng.” Để không lưu lại dấu vết, Hạ Đông Hải thu dọn hết tất cả đồ đạc trên mặt đất, tôi ôm Thanh Thanh theo sau sư phụ.
Chúng tôi ngồi xe bò xuống núi, cả đoạn đường mọi người đều trầm mặc, ánh trăng xuất hiện trên bầu trời như xé toạc màn đêm. Thanh Thanh bất lực yếu đuối dựa vào lòng tôi.
Sư phụ dừng xe tại phòng khám, phân phó chúng tôi mau chóng dọn đồ rời khỏi đây.
“Rời khỏi đây? Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Tôi nhìn sư phụ mơ hồ không hiểu.
“Cậu cứ chuẩn bị đi.” Tôi và Hạ Đông Hải nhanh chóng chạy vào trong phòng khám sắp xếp đóng gói quần áo, mang thêm ít đồ ăn rồi chạy ra ngoài.
Sư phụ bảo chúng tôi lên xe rời thôn ngay trong đêm đi một mạch về hướng ngược lại với Minh Hà thôn.
“Ba? Người định đem chúng con đi đâu? Sao con cứ cảm thấy âm khí ngày càng nặng vậy?” Hạ Đông Hải nhìn sư phụ.
Sư phụ không đáp lời, chỉ dùng sức đánh vào con bò, mặc dù làm như vậy chiếc xe bò cũng không đi nhanh hơn được là bao, cả đoạn đường cứ từ từ di chuyển rất chậm.. . Truyện Dị Năng
Hạ Đông Hải nhíu chặt đôi lông mày, mặc dù tay cậu ấy đã được sư phụ nối xương, nhưng hình như nghiêm trọng hơn tôi trước kia, vết thương nơi cánh tay sưng phồng lên. Vì để không làm chậm lộ trình của mọi người Hạ Đông Hải ngồi im không kêu lên một tiếng nào.
“Sư phụ chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Tôi nhìn sư phụ nói.
Hạ Đông Hải ngồi lên chiếc xe này bị lắc qua lắc lại đau không nói thành lời, tôi nhanh chóng bảo sư phụ dừng xe nghỉ ngơi.
Sư Phụ quay đầu nhìn Hạ Đông Hải một cái rồi mới chịu dừng xe. Thanh Thanh vẫn luôn yên lặng dựa vào lòng tôi ngủ mê man. Tôi chốc chốc lại cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô ấy.
Cô ấy có vẻ rất khó chịu, mặc dù đã ngủ mê man nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn rất đau đớn.
“Sư phụ, Thanh Thanh và Phạm Tú Tú có sinh thần bát tự giống nhau sao?” Tôi cảm thấy có chút hoài nghi. Sư phụ không trả lời tôi, nói với tôi và Hạ Đông Hải: “Chúng ta đi tiếp sẽ gặp một nơi chuyên dưỡng thi, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Đất dưỡng thi này là vùng đất có khi âm cực nặng, nghe nói có rất nhiều cương thi.
Sư phụ vừa nói đến đất dưỡng thi, tôi và Hạ Đông Hải đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm sư phụ: “Vậy, vậy chúng ta đi đường vòng rẽ qua hướng khác?”
“Không được, Mộ Thanh Thanh đã không còn nội đan, cô ta muốn hợp nhất với Phạm Tú Tú một cách triệt để thì phải tìm được quan tài gỗ thanh huyền mà ta dùng để an táng sư phụ, bên trong đó có an hồn đan, ăn thứ đó có lẽ tình trạng của cô ta sẽ tốt lên.
Mộ gỗ thanh huyền? Còn ở đất dưỡng thi? Đầu tôi liên tục suy nghĩ, sư tôn liệu có biến thành cương thi? Đi tới cái vùng đất này rất có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng nhìn biểu cảm của sư phụ, chắc ông ấy muốn thử một lần.
“Quý khách, ăn cơm hay là nghỉ trọ?”
Mấy người chúng tôi mới dừng không bao lâu thì đã nghe tiếng có người đang nói.
Tôi nhìn về hướng giọng nói phát hiện có một người đàn ông đang đứng cạnh gốc cây, trên mặt nở nụ cười thật thà, đằng sau lưng anh ta là một nhà nghỉ chắc vừa mới xây tạm lên.
Khung cảnh xung quanh rất hiu quạnh, tôi không nghĩ rằng sẽ có người mở hàng quán ở một nơi như thế này.
Sư phụ đánh giá anh ta hồi lâu rồi mở miệng: “Sao quán của anh lại mở ở nơi như thế này?”
“He he, cách nơi này không xa là đất dưỡng thi, bình thường cũng có không ít người mang t.h.i t.h.ể đi qua nơi này nên tôi dựng một quán nhỏ ở đây. Nếu các người muốn ở trọ thì quán trọ của tôi cách đây rất gần, sắp tới giờ chính ngọ rồi, tới lúc đó ánh nắng mặt trời rất độc, mọi người nên nghỉ ngơi chút đi.”
Người đàn ông đó trông rất chất phác thật thà, không giống người xấu, nhưng người đã trải qua không ít chuyện như tôi sớm đã không phán đoán sự tốt xấu của con người thông qua vẻ bề ngoài nữa rồi.
Tôi quay qua thăm dò ý sư phụ.
Sư phụ dường như cũng đang suy nghĩ, sau cùng nhìn bàn tay đang sưng vù của Hạ Đông Hải, người làm cha vẫn không nỡ đành nói: “Được, chúng ta nghỉ ở đây một lát.”
Chúng tôi đi cùng người đàn ông đến trước cái sạp nhỏ. Người đàn ông mang lên cho chúng tôi món canh mận chua mát lạnh, và vài bát mì với hành lá xắt nhỏ đẹp mắt, khiến ham muốn ăn uống của chúng tôi dâng lên mãnh liệt.
Cái vùng đất dưỡng thi này rất kỳ lạ. Mọi người đều nói âm khí vùng này rất nặng, nhưng khi chúng tôi tới thì nóng không chịu nổi.
Tôi cởi áo khoác ngoài nhìn Thanh Thanh lặng lẽ uống bát canh mận chua, tinh thần cô ấy đã khá hơn một chút.
Người ta nói nam chua nữ cay, nếu có thể vừa giữ được Thanh Thanh vừa giữ được đứa bé thì cho dù là nam hay là nữ tôi đều thích.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.