Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 143: Ác Mộng Liên Miên (1)



Tôn Tử thấy tôi uống một cách thoải mái thì nuốt nước miếng nhìn tôi rồi nói mình cũng muốn uống một ngụm, mọi người cũng chạy đi chạy lại đến mức đói rồi, bây giờ bụng kêu ùng ục, mấy cái bánh bao trên bàn chắc chắn không thể lấp đầy cái bụng của mọi người.
Tôi thấy Tôn Tử đang nhìn tôi thì lập tức uống sạch mấy ngụm m.á.u gà còn lại bên trong, cuối cùng nhanh chóng lau miệng rồi đưa bầu rượu cho đạo trưởng.
Đạo trưởng gài bầu rượu bên hông, Tôn Tử rất thất vọng nuốt hai miếng bánh bao khô rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Sắc trời càng ngày càng tối, tiếng mưa dông vang khắp trời đêm, tôi kéo chiếu trên giường xuống dưới đất, tối nay Phỉ Phỉ ngủ trên giường, mấy người đàn ông chúng tôi ngủ dưới đất là được rồi.
Phỉ Phỉ nằm nghiêng, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, tôi cố ý nhắm mắt lại không để ý đến cô ta, cố gắng để bản thân thả lỏng hơn.
Đêm yên tĩnh mà thê lương, tiếng mưa đập vào dần trở nên yếu hơn, một tiếng hét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm, tim tôi run rẩy, mở mắt ra rồi ngồi dậy.
Tôi thấy có một người phụ nữ đưa lưng về phía tôi, đang đứng trước cửa gỗ, bóng dáng đó cực kỳ giống với Thanh Thanh.
Lẽ nào Thanh Thanh đến gặp tôi? Tôi muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện ra xung quanh mình toàn là màu đỏ của m.á.u tươi, chất lỏng nhớp nháp sền sệt ấm nóng vây chặt lấy tôi, tôi cố gắng giãy dụa nhưng không làm được gì.
"Thanh Thanh? Thanh Thanh? Thanh Thanh!" Tôi gọi lớn trong mơ rồi bừng tỉnh, mở mắt ra thì phát hiện mọi người vẫn đang ngủ say, tôi đứng dậy rót cho mình một cốc nước rồi lại nằm xuống.
"Đừng, đừng, do anh ép tôi thôi, đừng đến tìm tôi, đừng!" Cơ thể Tôn Tử run rẩy, hai tay không ngừng huơ qua huơ lại, hình như đang đấu tranh với người nào đó trong mơ.
Tôi nghĩ chắc chắn Tôn Tử đang mơ thấy cảnh tượng đáng sợ nên vươn tay ra nhẹ nhàng đè Tôn Tử xuống, nhẹ giọng gọi cậu ấy để không đánh thức những người khác.
Nhưng khi tay tôi đè vào cánh tay Tôn Tử thì bỗng nhiên cậu ấy mở mắt, một tay đẩy tôi ra, một tiếng "uỳnh" vang lên, cả người tôi ngã chổng vó cạnh bàn gỗ rất là buồn cười, sau lưng thấy hơi đau đau.
Âm thanh này đã đánh thức người vẫn còn đang ngủ như Vương Thành, đạo trưởng và Phỉ Phỉ.
"Làm sao thế?" Phỉ Phỉ dụi mắt nhìn về phía tôi.
Lông mày của tôi sắp nhíu thành bánh quai chèo, vươn tay ra xoa lưng thì thấy hơi lành lạnh, có lẽ bị góc bàn cọ xước da rồi.
Trên mặt Tôn Tử đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, tóc mái trước trán cũng dính chặt vào trán, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn.
"Tôn Tử, cậu không sao chứ?" Tôi hỏi với giọng nhu hoà. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tôn Tử thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Không sao, không sao, ác mộng mà thôi, mọi người ngủ đi, tôi không sao."
Nhìn cậu ấy như vậy không giống như là không sao, tôi định rót cho Tôn Tử một cốc nước để cậu ấy bình tĩnh lại, nhưng cậu ấy đã nằm xuống nhắn mắt lại, tôi cũng chỉ có thể đặt cốc xuống chuẩn bị ngủ. Nhưng nửa đêm tỉnh lại mà muốn ngủ tiếp thì hơi khó, Phỉ Phỉ trên giường rón rén bước xuống, cô ta cúi người vỗ vào vai tôi, õng ẹo làm nũng với tôi.
"Minh Dương, em, em sợ." Phỉ Phỉ nhìn tôi với vẻ đáng thương, bảo tôi nằm cạnh cô ta.
"Cô sợ à? Giữ lấy tấm bùa mà đạo trưởng cho cô là sẽ không sao." Tôi nói xong thì kéo áo khoác đắp lên mình giả vờ ngủ.
Phỉ Phỉ lớn tiếng hừ một cái, nói tôi không biết chăm sóc người khác rồi lại quay về giường, sau đó đêm lại phục hồi vẻ bình tĩnh vốn có của nó, thậm chí tôi còn có thể nghe được tiếng tim đập khi nằm nghiêng người.
"Cạt cạt." Không biết từ đâu truyền đến âm thanh kỳ lạ này, nghe cứ như tiếng chuột gặm góc bàn, rất chói tai.
Tôi hơi mơ màng, không biết là mình đang nằm mơ hay là thật nữa.
"Sạt sạt sạt."
Tiếng này cứ như ở ngay bên cạnh tôi, tôi muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại vô cùng nặng nề, trên người cũng giống như đang bị một tảng đá đè nặng xuống, không thể động đậy.
Nhưng tôi lại cảm thấy có thứ gì đó đang lắc lư trước mặt mình, trong lòng rất bồn chồn, muốn giãy dụa nhưng lại không có chút sức nào.
Cứ như vậy, tôi bị đè cả đêm một cách đau khổ, ngày hôm sau, một tiếng hét vừa vang dội vừa bén nhọn kéo tôi tỉnh lại từ trong mơ, tôi mở to mắt nhìn xung quanh, mặc dù trong phòng vẫn còn hơi u ám nhưng nhìn ra ngoài thì có lẽ trời đã sáng rồi.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng đang lắc lư trước cửa gỗ, bóng dáng đó nhìn rất giống Huệ Bình, trước kia Huệ Bình đối xử với tôi cũng không tệ, tôi nhanh nhẹn đứng dậy, bước đến phía trước nhìn ra ngoài qua khe cửa thì thấy Huệ Bình đang cầm một chữ Hỷ trong tay, định dán lên cửa.
Đù mé, chẳng lẽ chuẩn bị mở minh hôn cho tôi sao? Xem ra họ và Ôn Bội Như cùng một giuộc thật rồi.
"Huệ Bình, Huệ Bình!" Tôi nhỏ giọng gọi Huệ Bình.
Huệ Bình phát hiện ra tôi thì lập tức chuyển tầm mắt đi, vờ như không thấy tôi, nhưng trên mặt cô ấy đã thể hiện rất rõ vẻ lúng túng.
"Huệ Bình, tôi biết cô là một cô gái lương thiện, cô khác với đám dì Liên, tôi xin cô, hãy thả chúng tôi ra ngoài." Tôi khẩn cầu Huệ Bình.
Huệ Bình cắn lấy đôi môi hồng hồng, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mới phải, thấy cô ấy như vậy, tôi cảm giác vẫn có hi vọng, ít ra Huệ Bình không phải là loại phụ nữ lòng dạ sắt đá.
Nói không chừng tôi cầu xin như vậy, cô ấy sẽ mềm lòng, tôi nhanh chóng nói vài câu tốt đẹp với Huệ Bình.
"Minh Dương? Anh đang nói chuyện với ai đó?" Có lẽ Vương Thành đang ngủ thì bị tôi đánh thức, tôi vẫn chưa trả lời thì Vương Thành đã phát hiện ra bóng dáng ở ngoài cửa.
Anh ta kích động cầm s.ú.n.g lên rồi chạy về phía này: "Ai ở ngoài đó? Tôi cảnh cáo các cô, lập tức thả chúng tôi ra, nếu không tôi nổ s.ú.n.g đó."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.