Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 135: Mật Thất (1)



Ngón tay đeo nhẫn đó là của Kiến Nam, chẳng lẽ…..? Tôi chẳng thể nào nghĩ tiếp được nữa, những câu trả lời này khiến tôi dựng tóc gáy.
Bất kể là Kiến Nam hay Tôn Tử thì đều là bạn tốt của tôi. Kiến Nam mặc dù có lúc hơi độc miệng, nhưng nhìn chung thì cũng không phải là người xấu.
Tôi đứng ngây người trong phòng của Phỉ Phỉ, nhắm mắt lại và suy nghĩ cẩn thận về tất cả chuyện này.
“Tôn thiếu gia, cơm đã nấu xong rồi, cậu mau ra ăn đi.” Không biết từ lúc nào, Huệ Bình đã đứng ngay trước cửa phòng.
Lúc này, tôi mới định thần lại, ngượng ngùng cười với Huệ Bình, nói mình có chút không khỏe, nuốt không trôi, muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Hả, có nghiêm trọng lắm không? Hay là để tôi mời bác sĩ Phạm đến khám cho cậu nhé.” Huệ Bình lo lắng hỏi tôi, tôi lập tức lắc đầu nói không, sau đó nhanh chóng quay người đi về phòng mình.
Huệ Bình bước vào phòng rót cho tôi một cốc nước đặt bên cạnh giường, sau đó còn đắp chăn cho tôi rồi mới rời đi.
Nhưng tôi lại cứ nằm trằn trọc trên giường, lần đầu tiên cảm thấy bối rối hỗn loạn như vậy. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, Tôn Tử chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Hiện giờ Vương Thành đã xác nhận ngón tay được bỏ vào trong nồi là của người đã g.i.ế.t c.h.ế.t Kim Bằng, cũng là người đã bắt Kiến Nam. Vậy cho nên, vạch trần Tôn Tử cũng chính là đang đẩy cậu ấy lên đầu ngọn gió lớn.
Đến lúc đó, cậu ấy có nói thế nào cũng không được, tôi thực sự là đã hại cậu ấy.
Tôi tức n.g.ự.c đứng dậy uống một ngụm nước, rồi ngồi xuống mép giường, cảm thấy hụt hẫng.
“Cộp cộp cộp”
Có tiếng bước chân đang đến gần phòng tôi, tiếng bước chân rất đều đặn, hẳn là tiếng bước chân của một người đàn ông. Tôi ngẩng đầu lên, người đó vừa hay đẩy cửa bước vào.
Người đó không phải ai khác mà lại chính là Tôn Tử, trên mặt cậu ấy còn có chút vẻ lo lắng, hỏi tôi: “Minh Dương, cậu không sao chứ? Nghe Huệ Bình nói cậu thấy không khỏe.”
Tôn Tử lo lắng nói sẽ ra hậu viện mời bác sĩ Phạm vào. Tôi kéo cậu ấy lại, lúc này tôi khó chịu như bị d.a.o đ.â.m cứa vào lòng.
“Tôn Tử, cậu đừng đi. Tôi….tôi….tôi có chuyện muốn hỏi cậu, mong cậu hãy nói sự thật cho tôi.” Từng lời từng chữ tôi nói đều rất chậm, nhưng cũng đủ cho Tôn Tử nghe rõ.
Tôn Tử nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, chắc cậu ấy đang thắc mắc tại sao tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
“Minh Dương, sao thế? Mặt cậu nghiêm túc như vậy làm tôi sợ lắm đấy.” Tôn Tử cười ngượng, muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng này. Nhưng tôi đã không cười nổi nữa rồi, chỉ bảo Tôn Tử ngồi xuống với vẻ mặt nặng nề.
Tôn Tử nuốt nước bọt, chầm chậm ngồi xuống. Mặt dù vẫn cố gượng cười một chút, thế nhưng cái nắm chặt nắm tay của cậu ấy khiến tôi biết rằng, nội tâm cậu ấy đang vô cùng căng thẳng.
Cậu ấy cười khan nhìn tôi: “Minh Dương, sao vậy?”
“Tôn Chí Mậu, tôi hy vọng mỗi một câu hỏi của tôi sau đây, cậu đều có thể trả lời thành thật.” Tôi rất ít khi gọi tên thật của Tôn Tử, bởi vì như thế nghe rất xa lạ, nhưng hôm nay tôi không thể không gọi cậu ấy như thế.
Tôn Tử nghe xong đồng tử liền mở to, sau đó lại lập tức giả vở như đang thư giãn, khóe miệng hơi nhếch lên nói đồng ý với tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn Tôn Tử và hỏi: “Tôn Tử, cậu hãy thành thật trả lời cho tôi biết, bộ h.u.y.ế.t y đó rốt cuộc là sao?”
Tôn Tử mở to mắt, ánh mắt có chút bối rối, lập tức đứng dậy.
"Minh Dương, cậu hỏi như vậy là có ý gì? Cậu, cậu không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?" Tôn Tử nhìn tôi, tôi cũng không có phản bác.
Lại huống hồ tôi không phải là đang nghi ngờ Tôn Tử, mà là đã nắm chắc vài phần rồi. Tôi đặt cái bình mà Tôn Tử đã vứt xuống giếng lên trên bàn.
Tôn Tử nhìn thấy cái lọ đó thì lại thở ra một hơi lạnh, ngậm chặt miệng lại.
Tôi chỉ vào chiếc lọ đó, hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì?”
“Tôi….tôi làm sao biết được đây là cái gì. Tôi còn chưa thấy nó bao giờ.” Tôn Tử lập tức phủ nhận chiếc lọ đó là của mình.
Thật ra thì có là ai cũng sẽ không thừa nhận thôi, nhưng tôi vẫn vô cùng thất vọng vì trước mặt anh em mà cậu ấy vẫn còn giả vờ giả vịt như vậy.
Lẽ nào cậu ấy nói không biết thì tôi có thể đưa thẳng cái lọ này cho Vương Thành, rồi sau đó đem đối chiếu vân tay sao? Đến lúc đó thì Tôn Tử đã không còn cơ hội nào nữa rồi.
“Được, cậu nói cái bình này không phải của cậu. Vậy cậu cho tôi biết, đồng phục của chúng ta ở đâu? Bộ của cậu chính là bộ y bị vứt dưới gầm giường Phỉ Phỉ phải không?” Tôi càng nói lại càng cao giọng hơn, Tôn Tử lắc đầu luôn nói không phải.
Tôi không nói lời nào liền bước thẳng tới phòng của Tôn Tử, Tôn Tử cố gắng kéo áo tôi không cho tôi đi, nhưng tôi lại dùng hết sức đẩy Tôn Tử ngã xuống đất.
Vali của cậu ấy để ngay bên cạnh giường. Tôi lôi vali ra tìm một hồi, quả nhiên không thấy bộ đồng phục đâu cả.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi lập tức tan thành mây khói. Tôi mong rằng là tôi đã sai, là tôi hiểu lầm cậu ấy, nhưng bây giờ thì sao?
“Cạch” sau lưng tôi vang lên tiếng đóng cửa gỗ, vừa quay lại đã thấy Tôn Tử quỳ xuống trước mặt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.