Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 995: Vì Huynh Đệ Mà Phẫn Nộ (2)



Lý Hiếu Cương nói: “Hai tên này đều là tội phạm chiến tranh nổi tiếng của Nhật Bản, đều đã từng được dạy trong sách giáo khoa rồi đó. Đối tượng được tôn kính chủ yếu trong đền Yasukuni, tội phạm chiến tranh loại A... Thực tế hồn phách của bọn chúng đều đang ở Hoa Hạ, bởi vì không cam chịu thất bại nên mới tới Quỷ Vực tập hợp các vong hồn quân Nhật Bản chết trận tại Hoa Hạ rồi lập thành một đội quân.

Những tên binh sĩ này đều giết người vô số, tràn đầy lệ khí, vô cùng hung hãn. Có điều dù sao thời gian biến thành quỷ cũng chưa lâu, tu vi cũng chưa thâm hậu lắm. Chủ yếu là một vài con yêu quái được hai tên tội phạm chiến tranh Nhật Bản này kêu gọi tới, rất khó đối phó.”

Tứ Bảo vừa nghe đã phẫn nộ không ngớt: “Những kẻ dám xâm phạm quyền uy của người Hán ta, dù xa mấy cũng tất sẽ bị diệt. Cho dù có lẩn trốn tại nơi thâm sâu trong Quỷ Vực này cũng sẽ vẫn không thoát được. Hôm nay Phật gia ta quả thật muốn đại khai sát giới!”

Nhuế Lãnh Ngọc lại khá bình tĩnh, trọng điểm chú ý đến không phải là mặt này, bèn hỏi Lý Hiếu Cường: “Kẻ mạnh nhất trong trận doanh quân Nhật này là ai?”

“Chính là hai tên tướng quân. Bọn hắn cộng lại tu vi cũng gần đạt đến quỷ khấu.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, cau mày hỏi: “Bọn chúng chẳng qua cũng mới chết được mấy chục năm, sao lại có tu vi thâm hậu thế được?”

“Quỷ Vực có rất nhiều vật âm tà, có thể trợ giúp tà tu. Bọn hắn là thủ lĩnh, mấy chục năm gần đây vẫn luôn không ngừng có kẻ giúp bọn chúng thu thập vật âm tà, tu vi tăng tiến thần tốc.

Có điều đây không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là bọn chúng đều là ôn tinh hạ thế, trên trần gian đã tạo ra vô số sát nghiệt, lệ khí cực nặng. Sau khi biến thành quỷ đã lập tức trở thành lệ quỷ, khởi điểm đã cao hơn quỷ hồn thông thường rất nhiều.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Điều này ta có thể hiểu được. Bạch Khởi cũng vì vậy mà trở thành sát thần trên trần thế. Tu vi tích luỹ dễ dàng, thế nhưng lệ khí lại không phải thứ mà bất kỳ con quỷ nào cũng có thể có được.”

Nói xong, hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía mình.

“Sao thế, tự nhiên nhìn tôi làm gì?”

Tứ Bảo nói: “Lệ khí trên người anh hình như cũng nặng lắm.”

“Lệ khí trên người tôi, đừng nói hươu nói vượn!”

Diệp Thiếu Dương ngoài miệng thì nói vậy, thế nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Trước đây mỗi lần bị kích thích, giết đến đỏ cả mắt hắn đều cảm thấy trong cơ thể bạo phát ra lệ khí cường đại. Khi ấy còn không phát hiện ra, thế nhưng sau khi xong việc những người xung quanh sẽ nói với hắn.

Hắn cũng từng kiểm tra kinh mạch và huyệt vị trong cơ thể mình, thế nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của của lệ khí. Bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu, lệ khí là từ đâu mà tới chứ.

Lý Hiếu Cường nói: “Ông trời đã sắp xếp hết rồi. Diệp Thiên Sư ngươi có tấm lòng nhân hậu, làm việc theo con tim mách bảo, nhất định sẽ không có sai sót gì.”

Dương Tư Linh nói tiếp: “Đừng nói đến việc này nữa, vẫn nên nghĩ đến chuyện trước mắt thì hơn. Hai tên quỷ tướng này đã rất khó đối phó rồi, hiện giờ lại có thêm một tên Trương Quả. Mọi người phải hết sức cẩn thận.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, gật gật đầu.

Mỗi đoạn trong hẻm núi đều có một vài âm binh canh gác. Họ đều mặc trang phục của binh sĩ cổ đại, có điều vẻ mặt mỗi người đều rất hung ác. Ngoài ra còn có một vài bộ đầu lâu xương cốt khô khoác trên mình chiến giáp, bên trong hai hõm mắt loé ra hàn quang.

Diệp Thiếu Dương biết đây không phải là những quỷ binh, mà là thi binh.

Một đường đi ra khỏi hẻm núi rồi đến được mảnh đất bằng, phía trước bị bao phủ bởi một tầng sương quỷ dày đặc. Nhóm người vừa mới tiến gần đến thì đã thấy được một loạt binh sĩ đông nghịt xếp hàng bước ra từ trong màn sương.

Đây đều là những vong linh Nhật Bản, quỷ binh thi binh đều đủ cả, ngoài ra còn có một sốt ít samurai mất chủ và võ sĩ Nhật Bản. Đi đầu là vài con yêu quái, nhìn khí tức trên người thì thấy đều là cấp bậc yêu linh.

“Diệp Thiên Sư. Ta dẫn binh chặn chúng lại. Ngươi hãy xông lên giết vào trong doanh trại, trước tiên cứu bạn ngươi ra rồi sau đó chúng ta sẽ hợp lực cùng nhau giết địch.”

Diệp Thiếu Dương chắp tay với Lý Hiếu Cường, lệnh cho Tiểu Thanh Tiểu Bạch và Tranh Tử ở lại giúp Lý Hiếu Cường giết địch. Một là không muốn để phu thê Lý Hiếu Cường gặp nguy hiểm, bản thân cũng sẽ không yên lòng. Hai là giết đám vong linh Nhật Bản này có thể tích luỹ không ít âm đức. Ba người Tiểu Thanh là âm thần, âm đức tích luỹ được càng nhiều thì sẽ càng có nhiều chỗ tốt.

Ba người đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của hắn. Tiêu Dật Vân không muốn rời khỏi Tranh Tử, đương nhiên cũng sẽ ở lại.

Pháp lực của lão Quách là yếu nhất nên cũng không dám đi sâu vào trong, tránh để người khác phải phân tâm để ý đến mình nên cũng ở lại.

Diệp Thiếu Dương mang theo Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Qua Qua và Tuyết Kỳ. Mỗi người đều tự lấy pháp khí ra, nhìn nhau một cái rồi xông vào giữa đám vong hồn Nhật Bản kia.

Một đường điên cuồng chém giết nhưng cũng không ham chiến mà đi xuyên qua đám quỷ binh.

Đây nhiều nhất cũng mới chỉ là quỷ binh cấp bậc lệ quỷ nên cơ bản không thể ngăn được bọn họ, cũng chưa kịp thử ngăn chặn đã bị mấy người Lý Hiếu Cường đón đầu chém giết.

Nhóm năm người Diệp Thiếu Dương chạy một mạch, từ xa đã thấy được doanh trại.

Cửa lớn của doanh trại mở rộng, lại có một làn sóng quỷ binh ập tới chặn ngay phía trước. Đám này phần đông là yêu quái và võ sư Nhật Bản, do một quân quan mặt để râu, tay cầm đao võ sĩ thống lĩnh.

Tu vi từng tên không hề thấp, ít nhất cũng là ác quỷ. Đặc biệt là mấy con yêu quái kia, mỗi con vậy mà đều là yêu linh. Nhất là tên quân quan đang cười gằn độc ác kia, một thân quỷ khí xanh đỏ đan xen, màu sắc cũng rất đậm, vừa nhìn là đã thấy vượt xa quỷ thủ thông thường.

“Đây đều là những tinh anh của bọn chúng, nhất thời chắc chắn không giết hết được. Mấy người hãy chặn chúng lại trước đã, tôi đi cứu Tiểu Mã trước.”

Diệp Thiếu Dương nắm tiền đồng trong tay, cảm nhận được Tiểu Mã đang ở trong doanh trại này. Thế nhưng hơi thở rất yếu, rất sợ cậu ấy không chờ được đến khi mình tới cứu.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đám quỷ chặn đường kia, cau mày nói: “Bọn chúng chặn đường ở đây chắc chắn là muốn kìm chân chúng ta, bên trong chắc chắn có mai phục. Một mình anh đi vào rất nguy hiểm, tôi đi cùng anh!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rút Thất Tinh Long Tuyền kiếm ra rồi xông vào trong.

Diệp Thiếu Dương một mình một ngựa tiên phong xông thẳng vào trong trận. Đang muốn vung kiếm mở ra một con đường thì đối phương đã dạt cả ra hai bên. Diệp Thiếu Dương ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp xông thẳng vào.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng muốn xông vào theo, thế nhưng lỗ hổng đột nhiên lại khép lại. Quân quan vung thanh đao võ sĩ lên cao rồi dùng lực chém xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng vung kiếm lên đỡ, bị chấn đến mức hai tay run rẩy, trong lòng thầm nghĩ: “Quỷ khí thật cường đại!”

“Tên khốn, để ta đối phó với con quỷ này!” Tứ Bảo nâng Tử Kim bát lên cao chiếu về phía này, bắt đầu đấu pháp với tên quân quan kia.

Vài con yêu quái cùng bổ nhào lên, vây công Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc không xông qua được, chỉ có thể ở bên trong hét lớn: “Thiếu Dương anh đi trước đi, cẩn thận một chút! Một lát nữa tôi sẽ đi tìm anh!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn. Nếu bây giờ quay lại chém giết, trong ngoài kết hợp thì áp lực của mấy người Nhuế Lãnh Ngọc sẽ giảm đi rất nhiều. Thế nhưng tiền đồng trong tay chốc sáng chốc tối, cho thấy hồn lực của Tiểu Mã đã rất yếu rồi. Bản thân hắn cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức cắn răng đi dọc theo con đường lớn giữa hai dãy phòng mà tiến về phía trước.

Lại suýt chút nữa bị trượt chân.

Cúi đầu nhìn thì thấy trên con đường đá xanh dưới chân bám đầy một tầng rêu cỏ dày đặc. Không phải loại rêu màu xanh mà là đỏ tươi. Những nơi mình vừa bước chân qua bị lõm mất một mảnh, phía dưới tràn ra một thứ gì đó giống như máu vậy, nhìn quả thật có chút giật mình.

Rêu máu!

Nơi này quả nhiên là âm sào quỷ huyệt.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một bao vôi sống từ trong túi rắc ra xung quanh. Vôi sống vừa mới rơi xuống đám rêu máu, đám rêu máu đã kêu xì một tiếng bắn ra một luồng khí trắng rồi hoàn toàn biến thành máu, sau đó nổi bong bóng rồi bốc hơi.

Một vài con Quỷ Huyết trùng bò loạn ra xung quanh.

Lúc này Diệp Thiếu Dương mới dám bước lên phía trước. Lý Hiếu Cương nói: “Hai tên này đều là tội phạm chiến tranh nổi tiếng của Nhật Bản, đều đã từng được dạy trong sách giáo khoa rồi đó. Đối tượng được tôn kính chủ yếu trong đền Yasukuni, tội phạm chiến tranh loại A... Thực tế hồn phách của bọn chúng đều đang ở Hoa Hạ, bởi vì không cam chịu thất bại nên mới tới Quỷ Vực tập hợp các vong hồn quân Nhật Bản chết trận tại Hoa Hạ rồi lập thành một đội quân.

Những tên binh sĩ này đều giết người vô số, tràn đầy lệ khí, vô cùng hung hãn. Có điều dù sao thời gian biến thành quỷ cũng chưa lâu, tu vi cũng chưa thâm hậu lắm. Chủ yếu là một vài con yêu quái được hai tên tội phạm chiến tranh Nhật Bản này kêu gọi tới, rất khó đối phó.”

Tứ Bảo vừa nghe đã phẫn nộ không ngớt: “Những kẻ dám xâm phạm quyền uy của người Hán ta, dù xa mấy cũng tất sẽ bị diệt. Cho dù có lẩn trốn tại nơi thâm sâu trong Quỷ Vực này cũng sẽ vẫn không thoát được. Hôm nay Phật gia ta quả thật muốn đại khai sát giới!”

Nhuế Lãnh Ngọc lại khá bình tĩnh, trọng điểm chú ý đến không phải là mặt này, bèn hỏi Lý Hiếu Cường: “Kẻ mạnh nhất trong trận doanh quân Nhật này là ai?”

“Chính là hai tên tướng quân. Bọn hắn cộng lại tu vi cũng gần đạt đến quỷ khấu.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, cau mày hỏi: “Bọn chúng chẳng qua cũng mới chết được mấy chục năm, sao lại có tu vi thâm hậu thế được?”

“Quỷ Vực có rất nhiều vật âm tà, có thể trợ giúp tà tu. Bọn hắn là thủ lĩnh, mấy chục năm gần đây vẫn luôn không ngừng có kẻ giúp bọn chúng thu thập vật âm tà, tu vi tăng tiến thần tốc.

Có điều đây không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là bọn chúng đều là ôn tinh hạ thế, trên trần gian đã tạo ra vô số sát nghiệt, lệ khí cực nặng. Sau khi biến thành quỷ đã lập tức trở thành lệ quỷ, khởi điểm đã cao hơn quỷ hồn thông thường rất nhiều.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Điều này ta có thể hiểu được. Bạch Khởi cũng vì vậy mà trở thành sát thần trên trần thế. Tu vi tích luỹ dễ dàng, thế nhưng lệ khí lại không phải thứ mà bất kỳ con quỷ nào cũng có thể có được.”

Nói xong, hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía mình.

“Sao thế, tự nhiên nhìn tôi làm gì?”

Tứ Bảo nói: “Lệ khí trên người anh hình như cũng nặng lắm.”

“Lệ khí trên người tôi, đừng nói hươu nói vượn!”

Diệp Thiếu Dương ngoài miệng thì nói vậy, thế nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Trước đây mỗi lần bị kích thích, giết đến đỏ cả mắt hắn đều cảm thấy trong cơ thể bạo phát ra lệ khí cường đại. Khi ấy còn không phát hiện ra, thế nhưng sau khi xong việc những người xung quanh sẽ nói với hắn.

Hắn cũng từng kiểm tra kinh mạch và huyệt vị trong cơ thể mình, thế nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của của lệ khí. Bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu, lệ khí là từ đâu mà tới chứ.

Lý Hiếu Cường nói: “Ông trời đã sắp xếp hết rồi. Diệp Thiên Sư ngươi có tấm lòng nhân hậu, làm việc theo con tim mách bảo, nhất định sẽ không có sai sót gì.”

Dương Tư Linh nói tiếp: “Đừng nói đến việc này nữa, vẫn nên nghĩ đến chuyện trước mắt thì hơn. Hai tên quỷ tướng này đã rất khó đối phó rồi, hiện giờ lại có thêm một tên Trương Quả. Mọi người phải hết sức cẩn thận.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, gật gật đầu.

Mỗi đoạn trong hẻm núi đều có một vài âm binh canh gác. Họ đều mặc trang phục của binh sĩ cổ đại, có điều vẻ mặt mỗi người đều rất hung ác. Ngoài ra còn có một vài bộ đầu lâu xương cốt khô khoác trên mình chiến giáp, bên trong hai hõm mắt loé ra hàn quang.

Diệp Thiếu Dương biết đây không phải là những quỷ binh, mà là thi binh.

Một đường đi ra khỏi hẻm núi rồi đến được mảnh đất bằng, phía trước bị bao phủ bởi một tầng sương quỷ dày đặc. Nhóm người vừa mới tiến gần đến thì đã thấy được một loạt binh sĩ đông nghịt xếp hàng bước ra từ trong màn sương.

Đây đều là những vong linh Nhật Bản, quỷ binh thi binh đều đủ cả, ngoài ra còn có một sốt ít samurai mất chủ và võ sĩ Nhật Bản. Đi đầu là vài con yêu quái, nhìn khí tức trên người thì thấy đều là cấp bậc yêu linh.

“Diệp Thiên Sư. Ta dẫn binh chặn chúng lại. Ngươi hãy xông lên giết vào trong doanh trại, trước tiên cứu bạn ngươi ra rồi sau đó chúng ta sẽ hợp lực cùng nhau giết địch.”

Diệp Thiếu Dương chắp tay với Lý Hiếu Cường, lệnh cho Tiểu Thanh Tiểu Bạch và Tranh Tử ở lại giúp Lý Hiếu Cường giết địch. Một là không muốn để phu thê Lý Hiếu Cường gặp nguy hiểm, bản thân cũng sẽ không yên lòng. Hai là giết đám vong linh Nhật Bản này có thể tích luỹ không ít âm đức. Ba người Tiểu Thanh là âm thần, âm đức tích luỹ được càng nhiều thì sẽ càng có nhiều chỗ tốt.

Ba người đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của hắn. Tiêu Dật Vân không muốn rời khỏi Tranh Tử, đương nhiên cũng sẽ ở lại.

Pháp lực của lão Quách là yếu nhất nên cũng không dám đi sâu vào trong, tránh để người khác phải phân tâm để ý đến mình nên cũng ở lại.

Diệp Thiếu Dương mang theo Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Qua Qua và Tuyết Kỳ. Mỗi người đều tự lấy pháp khí ra, nhìn nhau một cái rồi xông vào giữa đám vong hồn Nhật Bản kia.

Một đường điên cuồng chém giết nhưng cũng không ham chiến mà đi xuyên qua đám quỷ binh.

Đây nhiều nhất cũng mới chỉ là quỷ binh cấp bậc lệ quỷ nên cơ bản không thể ngăn được bọn họ, cũng chưa kịp thử ngăn chặn đã bị mấy người Lý Hiếu Cường đón đầu chém giết.

Nhóm năm người Diệp Thiếu Dương chạy một mạch, từ xa đã thấy được doanh trại.

Cửa lớn của doanh trại mở rộng, lại có một làn sóng quỷ binh ập tới chặn ngay phía trước. Đám này phần đông là yêu quái và võ sư Nhật Bản, do một quân quan mặt để râu, tay cầm đao võ sĩ thống lĩnh.

Tu vi từng tên không hề thấp, ít nhất cũng là ác quỷ. Đặc biệt là mấy con yêu quái kia, mỗi con vậy mà đều là yêu linh. Nhất là tên quân quan đang cười gằn độc ác kia, một thân quỷ khí xanh đỏ đan xen, màu sắc cũng rất đậm, vừa nhìn là đã thấy vượt xa quỷ thủ thông thường.

“Đây đều là những tinh anh của bọn chúng, nhất thời chắc chắn không giết hết được. Mấy người hãy chặn chúng lại trước đã, tôi đi cứu Tiểu Mã trước.”

Diệp Thiếu Dương nắm tiền đồng trong tay, cảm nhận được Tiểu Mã đang ở trong doanh trại này. Thế nhưng hơi thở rất yếu, rất sợ cậu ấy không chờ được đến khi mình tới cứu.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đám quỷ chặn đường kia, cau mày nói: “Bọn chúng chặn đường ở đây chắc chắn là muốn kìm chân chúng ta, bên trong chắc chắn có mai phục. Một mình anh đi vào rất nguy hiểm, tôi đi cùng anh!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rút Thất Tinh Long Tuyền kiếm ra rồi xông vào trong.

Diệp Thiếu Dương một mình một ngựa tiên phong xông thẳng vào trong trận. Đang muốn vung kiếm mở ra một con đường thì đối phương đã dạt cả ra hai bên. Diệp Thiếu Dương ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp xông thẳng vào.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng muốn xông vào theo, thế nhưng lỗ hổng đột nhiên lại khép lại. Quân quan vung thanh đao võ sĩ lên cao rồi dùng lực chém xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng vung kiếm lên đỡ, bị chấn đến mức hai tay run rẩy, trong lòng thầm nghĩ: “Quỷ khí thật cường đại!”

“Tên khốn, để ta đối phó với con quỷ này!” Tứ Bảo nâng Tử Kim bát lên cao chiếu về phía này, bắt đầu đấu pháp với tên quân quan kia.

Vài con yêu quái cùng bổ nhào lên, vây công Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc không xông qua được, chỉ có thể ở bên trong hét lớn: “Thiếu Dương anh đi trước đi, cẩn thận một chút! Một lát nữa tôi sẽ đi tìm anh!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn. Nếu bây giờ quay lại chém giết, trong ngoài kết hợp thì áp lực của mấy người Nhuế Lãnh Ngọc sẽ giảm đi rất nhiều. Thế nhưng tiền đồng trong tay chốc sáng chốc tối, cho thấy hồn lực của Tiểu Mã đã rất yếu rồi. Bản thân hắn cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức cắn răng đi dọc theo con đường lớn giữa hai dãy phòng mà tiến về phía trước.

Lại suýt chút nữa bị trượt chân.

Cúi đầu nhìn thì thấy trên con đường đá xanh dưới chân bám đầy một tầng rêu cỏ dày đặc. Không phải loại rêu màu xanh mà là đỏ tươi. Những nơi mình vừa bước chân qua bị lõm mất một mảnh, phía dưới tràn ra một thứ gì đó giống như máu vậy, nhìn quả thật có chút giật mình.

Rêu máu!

Nơi này quả nhiên là âm sào quỷ huyệt.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một bao vôi sống từ trong túi rắc ra xung quanh. Vôi sống vừa mới rơi xuống đám rêu máu, đám rêu máu đã kêu xì một tiếng bắn ra một luồng khí trắng rồi hoàn toàn biến thành máu, sau đó nổi bong bóng rồi bốc hơi.

Một vài con Quỷ Huyết trùng bò loạn ra xung quanh.

Lúc này Diệp Thiếu Dương mới dám bước lên phía trước.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.