Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 975: Tín Vật



"Đi xem xem đi." Diệp Thiếu Dương nói.

Một nụ cười khẽ nở trên khóe môi Vương Bình, ánh mắt cô cũng lấp lánh hơn, cô nói với giọng yếu ớt: "Có huynh ở đây thì ta không sợ gì nữa rồi."

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, quay đầu nói với Tiêu Dật Vân: "Ngài có đi không?"

"Ta... Ta không thể rời khỏi Điện Thiên Tử quá lâu." Tiêu Dật Vân thấy khó xử vô cùng.

"Đáng tiếc quá!" Chanh Tử dẩu môi, tỏ rõ vẻ thất vọng.

"Vậy ngài quay về đi, chúng tôi đi đây." Diệp Thiếu Dương để Vương Bình dẫn đường, gọi lão Quách cùng Chanh Tử đều đi theo.

Mới vừa cất bước thì Tiêu Dật Vân đột nhiên đuổi theo, gãi gãi sau gáy, có chút ngượng ngùng nói: "Thôi vậy, ta vẫn là nên đi cùng các ngươi một chuyến đi."

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Từ trong rừng cây đi ra, Tiêu Dật Vân bảo lão Quách quay về trước, hắn vốn là pháp lực thấp, lại là hồn thể hạ xuống, ở đây không có cách nào vẽ bùa, thực lực lại giảm đi.

"Các người không tưởng tượng nổi mấy tên ở nơi sâu thẳm của Qủy Vực này đáng sợ thế nào đâu, còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với trên dương gian. Đến lúc đó sẽ không có ai chăm sóc được cho ngươi."

Lão Quách nghe thấy thế cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói rằng: "Được thôi, loại chuyện mạo hiểm này để người trẻ tuổi như mấy người đi được rồi. Ta quay về trước đây."

Diệp Thiếu Dương gọi hắn lại, nói thầm vào lỗ tai hắn.

"Huynh quay lại trước hết đừng vội nói là chúng ta đã gặp được Vương Bình, cứ nói là đệ vẫn đang tìm."

Lão Quách gật đầu, rồi đi về phía ngược lại.

"Quay lại!" Tiêu Dật Vân kêu lên: "Trả quỷ bài cho ta!"

"Ồ đúng rồi, quên mất quên mất." Lão Quách nhe răng cười, lấy quỷ bài bằng ngọc ra rồi giao trả cho Tiêu Dật Vân, sau đó phất tay rời đi. Từ đường lớn Hoàng Tuyền của âm ty đi vào thì cần thủ tục nhưng đi ra thì lại không cần. Lão Quách cũng không phải mới đến đây lần đầu nên đã quen đường rồi.

"Qủy bài của huynh nhìn thật khác với quỷ bài của các quỷ dịch mà tôi được nhìn thấy trước đây nha!" Chanh Tử nhìn chằm chằm quỷ bài trên tay Tiêu Dật Vân, cô nàng tò mò hỏi: "Cho tôi mượn xem được không?"

Tiêu Dật Vân đem quỷ bài giao cho nàng, dáng vẻ khá là đắc ý, hắn nói: "Hình thức của quỷ bài dược định theo thân phận. Tổng cộng có năm cấp, ta là cấp cao nhất."

Chanh Tử sửng sốt: "Thế còn Thôi phủ quân cùng Diêm Vương gia?"

"Bọn họ không cần dùng quỷ bài. Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Mã tướng quân đều cùng một loại với cái ta đang dùng."

Chanh Tử dùng tay sờ sờ rồi nói: "Ngọc trong suốt, thật là đẹp! Vuốt thấy trơn nhẵn, cảm giác rất thoải mái."

Tiêu Dật Vân cười rồi giải thích: "Đây là được làm từ Đông Hải Hàn ngọc, gần giống với Thiên Sư bài mà lão đại của cô đang dùng. Ngoài tượng trưng cho thân phận ra còn có tất nhiều tác dụng kì diệu đó."

Chanh Tử nhìn ngắm một lúc mới lưu luyến không rời mà trả lại cho Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vân đem nó đưa lại cho nàng, hắn nói: "Tặng cho cô đấy."

Chanh Tử ngây người, lập tức lắc đầu: "Không được không được, thứ quý giá như thế..."

"Không sao đâu, ta về nói là mất rồi rồi lĩnh một cái mới là được." Tiêu Dật Vân ngại ngùng cười cười: "Ta có cảm giác rất có duyên với cô. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có gì có gì để tặng cho cô. Thứ đồ này cô thích là tốt rồi, không cần phải lo lắng gì đâu."

Chanh Tử bắt đầu do dự, cô như một đứa trẻ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

"Không được tùy tiện nhận đồ của người ta!" Diệp Thiếu Dương quát lên, trong lòng rất lại vừa cảm động vừa thấy tức, Tiêu Dật Vân cũng chỉ có thể đánh lừa người không hiểu như Chanh Tử. Qủy bài này mỗi người một cái, cũng giống như súng của cảnh sát trên dương gian vậy. Nếu làm mất rồi thì sẽ lớn chuyện đó, sẽ bị cách chức rồi điều tra.

Tiêu Dật Vân coi như là có thân phận đặc biệt, lại có lão đại lớn che trở, sẽ không vì chuyện này mà bị mất việc, nhưng chắc chắn cũng không thể tùy tiện dễ dàng đi lĩnh một cái mới như vậy được. Huống hồ Đông Hải Hàn ngọc hiếm như vậy cũng không dễ gì làm ra được cái mới.

Còn có một điểm đó là phàm là âm thần quỷ dịch đều sẽ coi quỷ bài như mạng sống của mình, nhất định sẽ không bao giờ tặng thứ này cho người khác.

Tiêu Dật Vân làm như thế khiến Diệp Thiếu Dương đều hiểu hết mọi chuyện rồi.

Chanh Tử vừa nghe Diệp Thiếu Dương nói như thế bèn đem quỷ bài giao lại cho Tiêu Dật Vân, lắc lắc đầu và nói: "Lão đại không cho tôi nhận, trả lại cho huynh nè."

Tiêu Dật Vân tức giận, quay sang mắng Diệp Thiếu Dương mắng: "Ông nội nhà ngươi, ta cũng đâu có tặng ngươi, ngươi quản được à!"

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, gọi hẳn ra một bên. Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào hai mắt hắn, thấp giọng hỏi: "Ngài thật lòng đấy à?"

Tiêu Dật Vân cũng rất nghiêm túc trả lời hắn: "Ta một thân một mình ở lì đây cũng mấy trăm năm rồi, ta rất nghiêm túc đó."

Diệp Thiếu Dương nhớ tới việc Thôi phủ quân giao cho mình, không nói gì nữa. Hắn đi tới bên cạnh Chanh Tử, nói với nàng:

"Nếu người ta đã muốn tặng rồi thì cô thích nhận thì cứ nhận đi, tự cô quyết định đó."

"Chuyện này..." Chanh Tử do dự.

"Cô hãy nhận lấy đi." Tiêu Dật Vân cầm quỷ bài quay lại, dùng niệm lực phá bỏ luồng khí của bản thân trong đó đi, sau đó dúi quỷ bài vào tay Chanh Tử, dạy nàng cách dẫn niệm lực vào.

Trên Quỷ bài trên hiện ra một ánh sáng. Chanh Tử kinh ngạc kêu lên: "Tôi có cảm giác như nó đang liền thành một thể với mình vậy."

"Chúc mừng cô, quỷ bài này đã thuộc về riêng cô rồi đấy. Chỉ cần cô không rút niệm lực ra thì ai cướp nó đi đều vô dụng."

Tiêu Dật Vân không có lấy một tia đau lòng vì mất đi quỷ bài mà trái lại còn hết sức vui vẻ.

Chanh Tử cũng cười vui vẻ với hắn, cô nói: "Cảm ơn huynh, Tiêu ca ca, ngoài lão đại ra thì huynh là người đối xử tốt nhất với tôi."

Tiêu Dật Vân bĩu môi: "Ta hi vọng xếp ở hạng nhất."

"Cái đó thì không thể, đó là lão đại của tôi, là người thương tôi nhất trên đời. Không có ai có thể vượt qua được." Chanh Tử trịnh trọng tuyên bố.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này thì trong lòng cảm động đến mức xoắn xít hết cả lên.

"Được rồi, sau này hẵng nói." Tiêu Dật Vân cũng không có gò ép nàng.

Đã xong tiết mục xen giữa này, bốn người bắt đầu khởi hành nhanh hơn, Diệp Thiếu Dương cùng Vương Bình đi song song ở phía trước, Tiêu Dật Vân cũng Chanh Tử đi theo sau, nói chuyện hết sức vui vẻ.

"Qủy bộc của huynh sắp bị người khác bắt đi rồi." Vương Bình nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói.

"Con gái lớn, muốn giữ cũng không được." Diệp Thiếu Dương cười cười với vẻ đầy bất đắc dĩ, nói với giọng điệu như người lớn trong nhà.

Bay ra khỏi rừng cây, Tiêu Dật Vân đi lên trước rồi nói: "Mấy trăm dặm, chúng ta đi thế này thì đến bao giờ mới tới nơi?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Không thì sao đây?"

Tiêu Dật Vân hỏi thăm Vương Bình về vị trí đại khái, nghe cô ấy nói xong thì hắn quyết định: "Ở chỗ không xa sông Âm Thủy đúng không? Vậy thì tốt nhất là chúng ta ngồi thuyền mà đi."

"Ở âm ti còn có cả thuyền?" Lần này đến Diệp Thiếu Dương cũng ngây ngẩn cả người.

"Có, gần đây có đánh nhau mà. Âm ti cách nơi có chiến trường tận hơn nghìn dặm. Nếu cứ bay đi bay về thì mất nhiều thời gian lắm. Cho nên âm ty mới làm một vài cái thuyền ở sông Âm Thủy, dùng để thăm dò hoặc để cho phía quân đội đi lại."

Nghe Tiêu Dật Vân giải thích xong, Chanh Tử liền lên tiếng: "Còn có gì gì mà thám tử nữa, sao nghe thật giống với nhân gian thời cổ đại vậy?"

Tiêu Dật Vân cười cười: "Vốn là như vậy mà, những vị quan ở âm ty này đều là những người sau khi chết lên nhậm chức. Tất nhiên có nhiều thứ sẽ bắt chước với trên nhân gian rồi."

Dưới sự dẫn đường của Tiêu Dật Vân, bọn họ đi tới bên bờ sông Âm Thủy.

Sông Âm Thủy rộng mấy chục mét, nước sông có màu đỏ, trông như máu hòa ra vậy. Nhìn có vẻ mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.

Gần bờ sông có một bến đò, có một vài con thuyền đen thui cập bến ở đó, có to có nhỏ. Còn có một vài quỷ dịch đứng trông coi bên bờ sông. "Đi xem xem đi." Diệp Thiếu Dương nói.

Một nụ cười khẽ nở trên khóe môi Vương Bình, ánh mắt cô cũng lấp lánh hơn, cô nói với giọng yếu ớt: "Có huynh ở đây thì ta không sợ gì nữa rồi."

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, quay đầu nói với Tiêu Dật Vân: "Ngài có đi không?"

"Ta... Ta không thể rời khỏi Điện Thiên Tử quá lâu." Tiêu Dật Vân thấy khó xử vô cùng.

"Đáng tiếc quá!" Chanh Tử dẩu môi, tỏ rõ vẻ thất vọng.

"Vậy ngài quay về đi, chúng tôi đi đây." Diệp Thiếu Dương để Vương Bình dẫn đường, gọi lão Quách cùng Chanh Tử đều đi theo.

Mới vừa cất bước thì Tiêu Dật Vân đột nhiên đuổi theo, gãi gãi sau gáy, có chút ngượng ngùng nói: "Thôi vậy, ta vẫn là nên đi cùng các ngươi một chuyến đi."

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Từ trong rừng cây đi ra, Tiêu Dật Vân bảo lão Quách quay về trước, hắn vốn là pháp lực thấp, lại là hồn thể hạ xuống, ở đây không có cách nào vẽ bùa, thực lực lại giảm đi.

"Các người không tưởng tượng nổi mấy tên ở nơi sâu thẳm của Qủy Vực này đáng sợ thế nào đâu, còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với trên dương gian. Đến lúc đó sẽ không có ai chăm sóc được cho ngươi."

Lão Quách nghe thấy thế cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói rằng: "Được thôi, loại chuyện mạo hiểm này để người trẻ tuổi như mấy người đi được rồi. Ta quay về trước đây."

Diệp Thiếu Dương gọi hắn lại, nói thầm vào lỗ tai hắn.

"Huynh quay lại trước hết đừng vội nói là chúng ta đã gặp được Vương Bình, cứ nói là đệ vẫn đang tìm."

Lão Quách gật đầu, rồi đi về phía ngược lại.

"Quay lại!" Tiêu Dật Vân kêu lên: "Trả quỷ bài cho ta!"

"Ồ đúng rồi, quên mất quên mất." Lão Quách nhe răng cười, lấy quỷ bài bằng ngọc ra rồi giao trả cho Tiêu Dật Vân, sau đó phất tay rời đi. Từ đường lớn Hoàng Tuyền của âm ty đi vào thì cần thủ tục nhưng đi ra thì lại không cần. Lão Quách cũng không phải mới đến đây lần đầu nên đã quen đường rồi.

"Qủy bài của huynh nhìn thật khác với quỷ bài của các quỷ dịch mà tôi được nhìn thấy trước đây nha!" Chanh Tử nhìn chằm chằm quỷ bài trên tay Tiêu Dật Vân, cô nàng tò mò hỏi: "Cho tôi mượn xem được không?"

Tiêu Dật Vân đem quỷ bài giao cho nàng, dáng vẻ khá là đắc ý, hắn nói: "Hình thức của quỷ bài dược định theo thân phận. Tổng cộng có năm cấp, ta là cấp cao nhất."

Chanh Tử sửng sốt: "Thế còn Thôi phủ quân cùng Diêm Vương gia?"

"Bọn họ không cần dùng quỷ bài. Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Mã tướng quân đều cùng một loại với cái ta đang dùng."

Chanh Tử dùng tay sờ sờ rồi nói: "Ngọc trong suốt, thật là đẹp! Vuốt thấy trơn nhẵn, cảm giác rất thoải mái."

Tiêu Dật Vân cười rồi giải thích: "Đây là được làm từ Đông Hải Hàn ngọc, gần giống với Thiên Sư bài mà lão đại của cô đang dùng. Ngoài tượng trưng cho thân phận ra còn có tất nhiều tác dụng kì diệu đó."

Chanh Tử nhìn ngắm một lúc mới lưu luyến không rời mà trả lại cho Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vân đem nó đưa lại cho nàng, hắn nói: "Tặng cho cô đấy."

Chanh Tử ngây người, lập tức lắc đầu: "Không được không được, thứ quý giá như thế..."

"Không sao đâu, ta về nói là mất rồi rồi lĩnh một cái mới là được." Tiêu Dật Vân ngại ngùng cười cười: "Ta có cảm giác rất có duyên với cô. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có gì có gì để tặng cho cô. Thứ đồ này cô thích là tốt rồi, không cần phải lo lắng gì đâu."

Chanh Tử bắt đầu do dự, cô như một đứa trẻ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

"Không được tùy tiện nhận đồ của người ta!" Diệp Thiếu Dương quát lên, trong lòng rất lại vừa cảm động vừa thấy tức, Tiêu Dật Vân cũng chỉ có thể đánh lừa người không hiểu như Chanh Tử. Qủy bài này mỗi người một cái, cũng giống như súng của cảnh sát trên dương gian vậy. Nếu làm mất rồi thì sẽ lớn chuyện đó, sẽ bị cách chức rồi điều tra.

Tiêu Dật Vân coi như là có thân phận đặc biệt, lại có lão đại lớn che trở, sẽ không vì chuyện này mà bị mất việc, nhưng chắc chắn cũng không thể tùy tiện dễ dàng đi lĩnh một cái mới như vậy được. Huống hồ Đông Hải Hàn ngọc hiếm như vậy cũng không dễ gì làm ra được cái mới.

Còn có một điểm đó là phàm là âm thần quỷ dịch đều sẽ coi quỷ bài như mạng sống của mình, nhất định sẽ không bao giờ tặng thứ này cho người khác.

Tiêu Dật Vân làm như thế khiến Diệp Thiếu Dương đều hiểu hết mọi chuyện rồi.

Chanh Tử vừa nghe Diệp Thiếu Dương nói như thế bèn đem quỷ bài giao lại cho Tiêu Dật Vân, lắc lắc đầu và nói: "Lão đại không cho tôi nhận, trả lại cho huynh nè."

Tiêu Dật Vân tức giận, quay sang mắng Diệp Thiếu Dương mắng: "Ông nội nhà ngươi, ta cũng đâu có tặng ngươi, ngươi quản được à!"

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, gọi hẳn ra một bên. Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào hai mắt hắn, thấp giọng hỏi: "Ngài thật lòng đấy à?"

Tiêu Dật Vân cũng rất nghiêm túc trả lời hắn: "Ta một thân một mình ở lì đây cũng mấy trăm năm rồi, ta rất nghiêm túc đó."

Diệp Thiếu Dương nhớ tới việc Thôi phủ quân giao cho mình, không nói gì nữa. Hắn đi tới bên cạnh Chanh Tử, nói với nàng:

"Nếu người ta đã muốn tặng rồi thì cô thích nhận thì cứ nhận đi, tự cô quyết định đó."

"Chuyện này..." Chanh Tử do dự.

"Cô hãy nhận lấy đi." Tiêu Dật Vân cầm quỷ bài quay lại, dùng niệm lực phá bỏ luồng khí của bản thân trong đó đi, sau đó dúi quỷ bài vào tay Chanh Tử, dạy nàng cách dẫn niệm lực vào.

Trên Quỷ bài trên hiện ra một ánh sáng. Chanh Tử kinh ngạc kêu lên: "Tôi có cảm giác như nó đang liền thành một thể với mình vậy."

"Chúc mừng cô, quỷ bài này đã thuộc về riêng cô rồi đấy. Chỉ cần cô không rút niệm lực ra thì ai cướp nó đi đều vô dụng."

Tiêu Dật Vân không có lấy một tia đau lòng vì mất đi quỷ bài mà trái lại còn hết sức vui vẻ.

Chanh Tử cũng cười vui vẻ với hắn, cô nói: "Cảm ơn huynh, Tiêu ca ca, ngoài lão đại ra thì huynh là người đối xử tốt nhất với tôi."

Tiêu Dật Vân bĩu môi: "Ta hi vọng xếp ở hạng nhất."

"Cái đó thì không thể, đó là lão đại của tôi, là người thương tôi nhất trên đời. Không có ai có thể vượt qua được." Chanh Tử trịnh trọng tuyên bố.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này thì trong lòng cảm động đến mức xoắn xít hết cả lên.

"Được rồi, sau này hẵng nói." Tiêu Dật Vân cũng không có gò ép nàng.

Đã xong tiết mục xen giữa này, bốn người bắt đầu khởi hành nhanh hơn, Diệp Thiếu Dương cùng Vương Bình đi song song ở phía trước, Tiêu Dật Vân cũng Chanh Tử đi theo sau, nói chuyện hết sức vui vẻ.

"Qủy bộc của huynh sắp bị người khác bắt đi rồi." Vương Bình nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói.

"Con gái lớn, muốn giữ cũng không được." Diệp Thiếu Dương cười cười với vẻ đầy bất đắc dĩ, nói với giọng điệu như người lớn trong nhà.

Bay ra khỏi rừng cây, Tiêu Dật Vân đi lên trước rồi nói: "Mấy trăm dặm, chúng ta đi thế này thì đến bao giờ mới tới nơi?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Không thì sao đây?"

Tiêu Dật Vân hỏi thăm Vương Bình về vị trí đại khái, nghe cô ấy nói xong thì hắn quyết định: "Ở chỗ không xa sông Âm Thủy đúng không? Vậy thì tốt nhất là chúng ta ngồi thuyền mà đi."

"Ở âm ti còn có cả thuyền?" Lần này đến Diệp Thiếu Dương cũng ngây ngẩn cả người.

"Có, gần đây có đánh nhau mà. Âm ti cách nơi có chiến trường tận hơn nghìn dặm. Nếu cứ bay đi bay về thì mất nhiều thời gian lắm. Cho nên âm ty mới làm một vài cái thuyền ở sông Âm Thủy, dùng để thăm dò hoặc để cho phía quân đội đi lại."

Nghe Tiêu Dật Vân giải thích xong, Chanh Tử liền lên tiếng: "Còn có gì gì mà thám tử nữa, sao nghe thật giống với nhân gian thời cổ đại vậy?"

Tiêu Dật Vân cười cười: "Vốn là như vậy mà, những vị quan ở âm ty này đều là những người sau khi chết lên nhậm chức. Tất nhiên có nhiều thứ sẽ bắt chước với trên nhân gian rồi."

Dưới sự dẫn đường của Tiêu Dật Vân, bọn họ đi tới bên bờ sông Âm Thủy.

Sông Âm Thủy rộng mấy chục mét, nước sông có màu đỏ, trông như máu hòa ra vậy. Nhìn có vẻ mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.

Gần bờ sông có một bến đò, có một vài con thuyền đen thui cập bến ở đó, có to có nhỏ. Còn có một vài quỷ dịch đứng trông coi bên bờ sông.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.