Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 936: Thiên sư đích mạt nhật



“Thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn Lăng Vũ Hiên, cất giọng ung dung hỏi.Lăng Vũ Hiên ra sức vùng vẫy, hai tay quét đầy bùn đất, nhưng chỉ tốn công vô ích.Sau lưng cong lên, đầu chúi xuống, chân tay quờ quạng, bộ dáng cực kỳ khó coi, giống như một loài động vật nào đó.(Rùa)Liễu Như Nhứ nước mắt giang giụa, cô ta không ngờ Lăng Vũ Hiên sẽ thua, lại còn thảm bại như vậy……Tiểu Mã cùng mọi người trông cảnh tượng này, không chút động lòng, thậm chí vẫn cảm thấy chưa hả cơn giận, rốt cuộc có ngày hôm nay, đều do Lăng Vũ Hiên tự mình chuốc lấy.Động tác vùng vẫy của Lăng Vũ Hiên càng lúc càng thưa, cuối cùng nằm bất động dưới đất.Lúc này, Diệp Thiếu Dương mới nhấc chân ra, đứng một bên im lặng quan sát.Lăng Vũ Hiên vận hết sức, hai tay chống đất, lật người trở lại, trên mặt lấm lem bùn đất, mặt mũi xám tro, quần áo nhàu nát bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt ngập tràn sự căm thù.Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Thiên sư bài bằng ngọc, quơ quơ trước mặt hắn.Lăng Vũ Hiên nhăn nhó, thở không ra hơi, trầm giọng nói: “Ta thua rồi, theo ước định, ngươi cứ lấy đi.”

“Ta nói rồi, trong mắt ta, thứ này chỉ là…… phế vật.”

Nói xong, dùng sức ném Thiên sư bài đập vào tảng đá, một chân dẫm lên, chỉ nghe “cách”

một tiếng.Đến khi hắn nhấc chân ra, trên tảng đá kia, Thiên sư bài bằng ngọc đã bị vỡ nát thành dăm bảy mảnh.Chính mắt thấy Thiên sư bài của mình bị phá hủy, khuôn mặt Lăng Vũ Hiên trở nên vặn vẹo, kích động đến mức toàn thân tun lên bần bật.Đám pháp sư phía sau chứng kiến cảnh này, cũng cảm khái không thôi.“Đúng là lãng phí của trời a!”

Có người tỏ vẻ tiếc rẻ.“Diệp Thiếu Dương, ta không phục! Ta sẽ trả thù!”

Lăng Vũ Hiên nghiến răng ken két, nói gằn từng chữ, trước thì thất bại thảm hại, sau lại tận mắt nhìn Thiên sư bài bị hủy, hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.“Ngươi cho rằng, mình còn có cơ hội đó sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lạnh lùng nói.“Bắt nạt Lãnh Ngọc, đánh Qua Qua trọng thương, bắt cóc Trần Lộ cùng Tuyết Kỳ, mưu đồ khống chế ta...

Lăng Vũ Hiên, ngươi cảm thấy hiện giờ mình thảm lắm sao, thiết nghĩ, nếu kẻ thua cuộc chính là ta, e là ngươi đã dùng biện pháp tồi tệ hơn gấp mười lần để làm nhục ta rồi?”

“Ha ha ha……”

Lăng Vũ Hiên cười một cách cuồng loạn, “Đúng vậy, ta sẽ dẫm ngươi dưới chân, dùng sức chà đạp, khiến ngươi vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, ha ha ha……”

Đang cười nửa chừng, một cục đất trên mặt rớt vào trong miệng, vội vàng ho khan vài tiếng, bộ dáng cực kỳ bấn loạn.“Ngươi điên rồi.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quay lại, liếc mắt nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Thế nào hả?”

“Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, xoay người, quay lại bên cạnh nhóm bằng hữu của mình.Đột nhiên từ phía sau, Lăng Vũ Hiên bật dậy, lôi từ trong tay áo ra một thanh kiếm đồng, lao nhanh về phía Diệp Thiếu Dương.Nhục nhã ê chề, triệt để huỷ hoại lòng tự tôn cường đại của hắn, Lăng Vũ Hiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, chỉ muốn giết chết Diệp Thiếu Dương! Trong đầu hắn giờ đây, chỉ còn lại duy nhất ý niệm này mà thôi.Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch miệng mỉm cười, đưa mắt thoáng nhìn đám bằng hữu của mình, Qua Qua hiểu ý, hét lên “Lão đại cẩn thận!”

Lập tức từ trong đám đông phóng như bay tới.Tuyết Kỳ cũng theo sát phía sau.“Cô còn không qua đó?”

Đạo Phong quay đầu hỏi Trần Lộ.“Tôi…… huynh không muốn ở cạnh tôi thêm chút nữa sao?”

Đạo Phong vô ngữ, gật đầu.Trần Lộ lúc này mới nhún mình bay xuống, chậm rãi đi về phía Lăng Vũ Hiên.“Không ngờ ngươi cũng có ngày này.”

Qua Qua nhìn Lăng Vũ Hiên cười dữ tợn, “Đã đến lúc thanh toán sòng phẳng rồi a!”

Ngày đó bị hai thầy trò Lăng Vũ Hiên đánh trọng thương, Ngọc Thần Tử đã phải đền tội, giờ cũng tới lúc kẻ đầu sỏ như Lăng Vũ Hiên trả nợ.Tuyết Kỳ và Trần Lộ đều từng bị Lăng Vũ Hiên bắt giam, sớm đã có thù oán, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.Hiện giờ Lăng Vũ Hiên, thân bị trọng thương, trong tay không có Đả Thần Tiên cũng như Thiên sư bài, đã không còn là Thiên sư như trước, Qua Qua rút quỷ đao, quét phăng một đường, chém đứt lìa cánh tay trái của Lăng Vũ Hiên.Lăng Vũ Hiên hét thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất, ba con quỷ lập tức xông tới.“Vũ Hiên!”

Liễu Như Nhứ hét lên thảm thiết, toàn thân không thể cử động, chỉ biết gào khóc nức nở, hướng Đạo Phong nói: “Xin ngươi tha cho Vũ Hiên, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, hoàn toàn chiều ý ngươi!”

Đạo Phong không thèm để ý.Mấy đệ tử Côn Luân Sơn mắt thấy Lăng Vũ Hiên sắp bỏ mạng, muốn lao lên cứu hắn.Tiểu Thanh

- Tiểu Bạch, Mỹ Hoa cùng Chanh Tử, lập tức xông tới, đứng quây tứ phía, vây chặt Lăng Vũ Hiên ở giữa, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức toàn thân bộc phát, lúc nào cũng có thể xuất thủ.Mấy đệ tử Côn Luân Sơn nhìn tình thế trước mắt, không dám tiến thêm bước nào, đành quay sang cầu xin Diệp Thiếu Dương thả người.“Là ba người bọn họ muốn báo thù, nói với ta cũng vô ích.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu ta là kẻ bại trận, liệu các người có vì ta mà cầu xin Lăng Vũ Hiên hay không?”

Ai nấy ngây người, không nói được lời nào.Đằng sau, vang lên hét thảm thiết của Lăng Vũ Hiên.Mọi người nghe được trong lòng kinh hãi, không dám đứng ra can thiệp.Vào thời khắc mấu chốt, mấy đại tông sư đang làm phép bên kia, nhắm nghiền hai mắt, mạc niệm chú ngữ, giả bộ như không nghe thấy gì.Long Dương chân nhân không nỡ nhìn, muốn tới khuyên can, vừa bước được một bước, phát hiện vạt áo của mình bị Trương Vô Sinh âm thầm giữ chặt, đành lắc đầu cảm khái, quay người qua chỗ khác.“Sảng khoái, sảng khoái!”

Hoàng y đạo nhân hưng phấn hét lớn.

“Ân oán sòng phẳng, kẻ tu đạo chúng ta vốn nên như vậy, bất phong ma, bất thành hoạt*! Tiểu tử, ngươi ngộ Đạo rồi đó!”

(*Bất phong ma bất thành hoạt: ý muốn nói không độc ác không thể sống sót)Diệp Thiếu Dương chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.“Á!”

Một tiếng thảm thiết truyền tới, một làn sương máu bốc lên mù mịt, nhục thân của Lăng Vũ Hiên bị ba người Qua Qua xé nát vụn, chỉ còn lại một đạo hồn phách, gục ngã trên mặt đất, chẳng còn giữ được vẻ khoa trương như lúc còn sống, chắp tay van nài bọn họ buông tha.Ba người không biết phải làm gì với hồn phách của hắn, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.Lăng Vũ Hiên liền sụp xuống dưới chân Diệp Thiếu Dương, đầu gối quỵ đất, cầu xin tha thứ.Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng này của hắn, ý định trả thù bỗng dưng tan biến, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Kẻ như vậy, sao xứng đáng làm đối thủ của mình?Vốn định chế nhạo hắn vài câu, giờ đã chẳng còn hứng thú.“Lăng Vũ Hiên, ngươi có ngày hôm nay cũng là tự mình chuốc lấy, giết chết ngươi cũng không thể bù đắp, nếu ngươi không phục, tới chỗ Diêm Vương mà nói.”

Dứt lời, vẽ một tấm Dẫn hồn phù, ném ra ngoài, không thèm nhìn hắn một cái, đi về phía Đạo Phong.Lăng Vũ Hiên thở dài, mau chóng chui vào linh phù, theo gió bay về phương Bắc.Nhất đại Thiên sư, đệ nhất nhân tài trăm năm hiếm gặp của Côn Luân Sơn, tiền đồ vô lượng, lại có kết cục như vậy.“Thực đáng tiếc……”

Long Dương chân nhân thở dài, lòng thầm nghĩ, ai bảo hắn đắc tội Diệp Thiếu Dương, trời sinh Du sao còn sinh Lượng, chưa nói đến cách làm người, chỉ so pháp lực thôi, tuy Lăng Vũ Hiên vượt trội trong giới Pháp Thuật, nhưng so với Diệp Thiếu Dương, vẫn còn kém một bậc.“Đây cũng là may mắn cho giới Pháp Thuật.”

Trương Vô Sinh thở dài, “Vô Lượng Thiên Tôn, Lăng Vũ Hiên là người thế nào, chắc ai cũng nhìn thấy, nếu hắn trở thành Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, thì sẽ dẫn dắt chúng ta theo hướng nào đây, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.”

Những lời này tuy nói nhỏ, nhưng mấy đại tông sư gần đó đều nghe được, âm thầm gật đầu.“Diệp Thiếu Dương thì sao?”

Định Trần sư thái hỏi.Trương Vô Sinh cười, “Có chút tàn nhẫn, dùng chiến ngăn chiến, dùng bạo chế bạo, tuy có phạm vào đạo lý Phật môn các người, nhưng đôi lúc…… cũng là tất yếu.”

(P/S: Admin đọc xong chap này thấy thật là hả giận...) “Thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn Lăng Vũ Hiên, cất giọng ung dung hỏi.Lăng Vũ Hiên ra sức vùng vẫy, hai tay quét đầy bùn đất, nhưng chỉ tốn công vô ích.Sau lưng cong lên, đầu chúi xuống, chân tay quờ quạng, bộ dáng cực kỳ khó coi, giống như một loài động vật nào đó.(Rùa)Liễu Như Nhứ nước mắt giang giụa, cô ta không ngờ Lăng Vũ Hiên sẽ thua, lại còn thảm bại như vậy……Tiểu Mã cùng mọi người trông cảnh tượng này, không chút động lòng, thậm chí vẫn cảm thấy chưa hả cơn giận, rốt cuộc có ngày hôm nay, đều do Lăng Vũ Hiên tự mình chuốc lấy.Động tác vùng vẫy của Lăng Vũ Hiên càng lúc càng thưa, cuối cùng nằm bất động dưới đất.Lúc này, Diệp Thiếu Dương mới nhấc chân ra, đứng một bên im lặng quan sát.Lăng Vũ Hiên vận hết sức, hai tay chống đất, lật người trở lại, trên mặt lấm lem bùn đất, mặt mũi xám tro, quần áo nhàu nát bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt ngập tràn sự căm thù.Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Thiên sư bài bằng ngọc, quơ quơ trước mặt hắn.Lăng Vũ Hiên nhăn nhó, thở không ra hơi, trầm giọng nói: “Ta thua rồi, theo ước định, ngươi cứ lấy đi.”

“Ta nói rồi, trong mắt ta, thứ này chỉ là…… phế vật.”

Nói xong, dùng sức ném Thiên sư bài đập vào tảng đá, một chân dẫm lên, chỉ nghe “cách”

một tiếng.Đến khi hắn nhấc chân ra, trên tảng đá kia, Thiên sư bài bằng ngọc đã bị vỡ nát thành dăm bảy mảnh.Chính mắt thấy Thiên sư bài của mình bị phá hủy, khuôn mặt Lăng Vũ Hiên trở nên vặn vẹo, kích động đến mức toàn thân tun lên bần bật.Đám pháp sư phía sau chứng kiến cảnh này, cũng cảm khái không thôi.“Đúng là lãng phí của trời a!”

Có người tỏ vẻ tiếc rẻ.“Diệp Thiếu Dương, ta không phục! Ta sẽ trả thù!”

Lăng Vũ Hiên nghiến răng ken két, nói gằn từng chữ, trước thì thất bại thảm hại, sau lại tận mắt nhìn Thiên sư bài bị hủy, hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.“Ngươi cho rằng, mình còn có cơ hội đó sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lạnh lùng nói.“Bắt nạt Lãnh Ngọc, đánh Qua Qua trọng thương, bắt cóc Trần Lộ cùng Tuyết Kỳ, mưu đồ khống chế ta...

Lăng Vũ Hiên, ngươi cảm thấy hiện giờ mình thảm lắm sao, thiết nghĩ, nếu kẻ thua cuộc chính là ta, e là ngươi đã dùng biện pháp tồi tệ hơn gấp mười lần để làm nhục ta rồi?”

“Ha ha ha……”

Lăng Vũ Hiên cười một cách cuồng loạn, “Đúng vậy, ta sẽ dẫm ngươi dưới chân, dùng sức chà đạp, khiến ngươi vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, ha ha ha……”

Đang cười nửa chừng, một cục đất trên mặt rớt vào trong miệng, vội vàng ho khan vài tiếng, bộ dáng cực kỳ bấn loạn.“Ngươi điên rồi.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quay lại, liếc mắt nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Thế nào hả?”

“Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, xoay người, quay lại bên cạnh nhóm bằng hữu của mình.Đột nhiên từ phía sau, Lăng Vũ Hiên bật dậy, lôi từ trong tay áo ra một thanh kiếm đồng, lao nhanh về phía Diệp Thiếu Dương.Nhục nhã ê chề, triệt để huỷ hoại lòng tự tôn cường đại của hắn, Lăng Vũ Hiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, chỉ muốn giết chết Diệp Thiếu Dương! Trong đầu hắn giờ đây, chỉ còn lại duy nhất ý niệm này mà thôi.Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch miệng mỉm cười, đưa mắt thoáng nhìn đám bằng hữu của mình, Qua Qua hiểu ý, hét lên “Lão đại cẩn thận!”

Lập tức từ trong đám đông phóng như bay tới.Tuyết Kỳ cũng theo sát phía sau.“Cô còn không qua đó?”

Đạo Phong quay đầu hỏi Trần Lộ.“Tôi…… huynh không muốn ở cạnh tôi thêm chút nữa sao?”

Đạo Phong vô ngữ, gật đầu.Trần Lộ lúc này mới nhún mình bay xuống, chậm rãi đi về phía Lăng Vũ Hiên.“Không ngờ ngươi cũng có ngày này.”

Qua Qua nhìn Lăng Vũ Hiên cười dữ tợn, “Đã đến lúc thanh toán sòng phẳng rồi a!”

Ngày đó bị hai thầy trò Lăng Vũ Hiên đánh trọng thương, Ngọc Thần Tử đã phải đền tội, giờ cũng tới lúc kẻ đầu sỏ như Lăng Vũ Hiên trả nợ.Tuyết Kỳ và Trần Lộ đều từng bị Lăng Vũ Hiên bắt giam, sớm đã có thù oán, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.Hiện giờ Lăng Vũ Hiên, thân bị trọng thương, trong tay không có Đả Thần Tiên cũng như Thiên sư bài, đã không còn là Thiên sư như trước, Qua Qua rút quỷ đao, quét phăng một đường, chém đứt lìa cánh tay trái của Lăng Vũ Hiên.Lăng Vũ Hiên hét thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất, ba con quỷ lập tức xông tới.“Vũ Hiên!”

Liễu Như Nhứ hét lên thảm thiết, toàn thân không thể cử động, chỉ biết gào khóc nức nở, hướng Đạo Phong nói: “Xin ngươi tha cho Vũ Hiên, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, hoàn toàn chiều ý ngươi!”

Đạo Phong không thèm để ý.Mấy đệ tử Côn Luân Sơn mắt thấy Lăng Vũ Hiên sắp bỏ mạng, muốn lao lên cứu hắn.Tiểu Thanh

- Tiểu Bạch, Mỹ Hoa cùng Chanh Tử, lập tức xông tới, đứng quây tứ phía, vây chặt Lăng Vũ Hiên ở giữa, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức toàn thân bộc phát, lúc nào cũng có thể xuất thủ.Mấy đệ tử Côn Luân Sơn nhìn tình thế trước mắt, không dám tiến thêm bước nào, đành quay sang cầu xin Diệp Thiếu Dương thả người.“Là ba người bọn họ muốn báo thù, nói với ta cũng vô ích.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu ta là kẻ bại trận, liệu các người có vì ta mà cầu xin Lăng Vũ Hiên hay không?”

Ai nấy ngây người, không nói được lời nào.Đằng sau, vang lên hét thảm thiết của Lăng Vũ Hiên.Mọi người nghe được trong lòng kinh hãi, không dám đứng ra can thiệp.Vào thời khắc mấu chốt, mấy đại tông sư đang làm phép bên kia, nhắm nghiền hai mắt, mạc niệm chú ngữ, giả bộ như không nghe thấy gì.Long Dương chân nhân không nỡ nhìn, muốn tới khuyên can, vừa bước được một bước, phát hiện vạt áo của mình bị Trương Vô Sinh âm thầm giữ chặt, đành lắc đầu cảm khái, quay người qua chỗ khác.“Sảng khoái, sảng khoái!”

Hoàng y đạo nhân hưng phấn hét lớn.

“Ân oán sòng phẳng, kẻ tu đạo chúng ta vốn nên như vậy, bất phong ma, bất thành hoạt*! Tiểu tử, ngươi ngộ Đạo rồi đó!”

(*Bất phong ma bất thành hoạt: ý muốn nói không độc ác không thể sống sót)Diệp Thiếu Dương chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.“Á!”

Một tiếng thảm thiết truyền tới, một làn sương máu bốc lên mù mịt, nhục thân của Lăng Vũ Hiên bị ba người Qua Qua xé nát vụn, chỉ còn lại một đạo hồn phách, gục ngã trên mặt đất, chẳng còn giữ được vẻ khoa trương như lúc còn sống, chắp tay van nài bọn họ buông tha.Ba người không biết phải làm gì với hồn phách của hắn, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.Lăng Vũ Hiên liền sụp xuống dưới chân Diệp Thiếu Dương, đầu gối quỵ đất, cầu xin tha thứ.Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng này của hắn, ý định trả thù bỗng dưng tan biến, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Kẻ như vậy, sao xứng đáng làm đối thủ của mình?Vốn định chế nhạo hắn vài câu, giờ đã chẳng còn hứng thú.“Lăng Vũ Hiên, ngươi có ngày hôm nay cũng là tự mình chuốc lấy, giết chết ngươi cũng không thể bù đắp, nếu ngươi không phục, tới chỗ Diêm Vương mà nói.”

Dứt lời, vẽ một tấm Dẫn hồn phù, ném ra ngoài, không thèm nhìn hắn một cái, đi về phía Đạo Phong.Lăng Vũ Hiên thở dài, mau chóng chui vào linh phù, theo gió bay về phương Bắc.Nhất đại Thiên sư, đệ nhất nhân tài trăm năm hiếm gặp của Côn Luân Sơn, tiền đồ vô lượng, lại có kết cục như vậy.“Thực đáng tiếc……”

Long Dương chân nhân thở dài, lòng thầm nghĩ, ai bảo hắn đắc tội Diệp Thiếu Dương, trời sinh Du sao còn sinh Lượng, chưa nói đến cách làm người, chỉ so pháp lực thôi, tuy Lăng Vũ Hiên vượt trội trong giới Pháp Thuật, nhưng so với Diệp Thiếu Dương, vẫn còn kém một bậc.“Đây cũng là may mắn cho giới Pháp Thuật.”

Trương Vô Sinh thở dài, “Vô Lượng Thiên Tôn, Lăng Vũ Hiên là người thế nào, chắc ai cũng nhìn thấy, nếu hắn trở thành Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, thì sẽ dẫn dắt chúng ta theo hướng nào đây, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.”

Những lời này tuy nói nhỏ, nhưng mấy đại tông sư gần đó đều nghe được, âm thầm gật đầu.“Diệp Thiếu Dương thì sao?”

Định Trần sư thái hỏi.Trương Vô Sinh cười, “Có chút tàn nhẫn, dùng chiến ngăn chiến, dùng bạo chế bạo, tuy có phạm vào đạo lý Phật môn các người, nhưng đôi lúc…… cũng là tất yếu.”

(P/S: Admin đọc xong chap này thấy thật là hả giận...)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.