Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2704: Càng Thêm Quỷ Dị (1)



“A!"

Bích Thanh vụt ngồi dậy, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương lần này vận dụng yêu lực, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy khó thở, tay phải cũng không dám buông lỏng, vẫn dán trên đầu Bích Thanh Đầu phun sương khí. Tay trái tạo chỉ quyết, lần lượt đánh vào hai tay Bích Thanh, mỗi một lân đều có thể kích khởi linh khí nổi sóng.

Nếu là trư yêu lúc trước, tùy tiện một chút nhắm chừng nó sẽ chết ngay, nhưng Bích Thanh là yêu tiên cấp bậc cường giả, trình độ thể công này, đối với cô mà nói tác dụng không lớn.

Thủ đoạn này của Diệp Thiếu Dương vốn cũng chỉ là để ngăn chặn cô vận hành yêu khí trong cơ thể, giảm sức ép cho cổ mình, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, đem càng nhiều cương khí quán nhập tay phải, thông qua phù ấn trong lòng bàn tay, đem cương khí chuyển hóa thành linh lực, không ngừng đánh vào trong cơ thể Bích Thanh.

Một đạo minh quang hiện lên từ quanh thân Bích Thanh, thân thể Bích Thanh nhanh chóng co rút lại, hiện ra chân thân: một đóa hoa sen màu xanh lục, phía dưới là củ sen màu trắng nõn.

Đang nắm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, chính là rễ trên củ sen.

“Bích Thanh, là ta, Bích Thanh!”

Diệp Thiếu Dương buông lỏng tay phải ra, hai tay cầm lấy rễ cây đang quấn cổ mình, dùng sức lôi ra đồng thời kêu của cô tên.

Hoa sen không ngừng khép mở, từ trong đó phát ra tiếng nghẹn ngào của Bích Thanh: “Quan nhân, vì sao huynh lại hại ta...”

Móa, đến lúc này, còn không biết mình là ai à.

Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi soi gương trước đi, ồ, ngươi trực tiếp cúi đầu xem tay người, còn có thân thể của ngươi, ngươi nhìn cho kỹ rồi hắn nói.”

Bích Thanh không lên tiếng, đại khái là dò xét một chút thân thể của chính mình, sau đó Diệp Thiếu Dương cảm giác được rễ cây đang run rẩy, theo sau suy sụp buông lơi.

“Vì sao, vì sao lại như vậy...” Bích Thanh run rẩy thì thào tự nói.

“Ngươi căn bản không phải tức phụ của ta, người cùng với ta xuyên không đến đây, ta là Diệp Thiếu Dương a, ngươi là một đóa liên hoa tinh, sư huynh người là Thanh Ngưu Lý Hạo Nhiên...” Diệp Thiếu Dương một hơi nói ra những chuyện có liên quan đến CÔ, Bích Thanh nghe xong, thật lâu không nói gì.

Sau một lúc lâu, cô lại biến thành hình người, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới.

“Nhớ lại rồi hả?” Diệp Thiếu Dương hỏi cô.

Bích Thanh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh một chút, nói: “Đây là nơi nào?”

“Đại Minh triều.”

“Cái gì!” Bích Thanh kêu lên.

Diệp Thiếu Dương hai tay đặt trên vai cô, vẻ mặt tươi cười, “Nói thật, có thể nhìn thấy người tỉnh lại thật là tốt, cuối cùng không cần phải làm vợ chồng nữa.”

“Cái gì vợ chồng?” Bích Thanh cảnh giác hẳn lên.

“Nói ra dài lắm, người nghe ta nói từ từ.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, kể hết đầu đuôi tất cả những gì đã trải qua, Bích Thanh nghe xong, cả người đều ngơ ngẩn.

Đột nhiên, cô lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương khiến hắn lạnh cả sống lưng.

“Ngươi... Có chiêm tiện nghi ta hay không?”

“Thôi đi, nếu không phải đại ca ta kìm chế được, hiện tại đã bị người thuốc rồi!” Trải qua giằng CO một hồi, dược lực của chén thuốc dục tình kia cũng đã hết tác dụng.

“Câm mồm!” Bích thanh xấu hổ đỏ mặt, tùy tay cầm lấy một cái gối đầu đập tới.

Diệp Thiếu Dương né tránh, nói: “Ngươi làm vậy giống như tình tiết tức phụ đùa giỡn lão công a.”

“Ngươi còn nói!” Bích Thanh càng thêm xấu hổ và giận dữ.

“Đừng ồn ào nữa, người mặc quần áo, ta đưa người đi gặp một bằng hữu.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi ra cửa, đợi ở bên ngoài một hồi, Bích Thanh thay một chiếc váy dài đi ra, Diệp Thiếu Dương dẫn cô đến phòng mình, nhìn thấy Đằng Vĩnh Thanh, Bích Thanh vừa biết tất cả chân tướng, không khỏi lại cảm khái một phen.

Hiện tại chỉ còn lại Qua Qua.

Nhưng, nếu biện pháp này dùng được với Bích Thanh, đối với Qua Qua tất nhiên cũng có tác dụng, ba người đơn giản thương lượng một chút, tính ngày mai hành động.

“Đúng rồi, chúng ta khi nào thì xuất phát đi kinh thành?” Bích Thanh hỏi.

“Vốn là định ngày mai đi, nhưng mà ta đột nhiên nghĩ đến, nên liên hệ một chút cùng giới pháp thuật ở bên này, ta muốn biết thời đại này tình hình của giới pháp thuật ra sao," Diệp Thiếu Dương nói, “Ta nghĩ là, nếu chung quy chúng ta đối phó Thánh Linh hội, sẽ phải mượn trợ lực từ giới pháp thuật của thế giới này, bằng không chỉ dựa vào chúng ta, sợ là không làm được gì, các ngươi nói đi?"

Hai người đều tỏ vẻ đồng ý.

Đằng Vĩnh Thanh bổ sung: “Đồng thời còn cần không ngừng tìm kiếm những người bị bắt tới, thức tỉnh bọn họ, như vậy lực lượng của chúng ta có thể lớn mạnh hơn.”

“Nói rất đúng, cứ như vậy mà làm. Tốt rồi, đêm nay chúng ta đi ngủ trước đã.”

Đằng Vĩnh Thanh đi về phòng mình.

Bích Thanh khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi ngủ nơi nào?

“Yên tâm đi, chỉ là giả làm vợ chồng vài ngày, phòng ai nấy ngủ. Đúng rồi, người hiện tại đã tỉnh, sẽ không cần ngủ.”

Bích Thanh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Ta đi ra ngoài một chút, nhìn xem thế giới này rốt cuộc ra sao.”

“Ừm cẩn thận chút.”

Bích Thanh đi rồi, Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường, lại thử đi âm, kết quả lại thất bại, trong lòng càng thêm nghi hoặc, xem ra thế nào cũng phải tìm một pháp sư thế giới này để hỏi rõ ràng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, phát hiện Bích Thanh ở ngay bên cạnh mình, ngồi ở trên giường ngày người.

“Này, người sẽ không thừa dịp ta ngủ làm cái gì chứ.” Diệp Thiếu Dương ngồi hẳn lên, nói đùa.

Bích Thanh im lặng không lên tiếng, nhìn sắc mặt cô, hiển nhiên không có hứng thú nói giỡn cùng cô.

“Làm sao vậy?”

Bích Thanh chậm rãi lắc đầu, nói: “Thế giới này, quá không hợp lý.”

“Có ý gì?”

“Người hơi ít, hơn nữa... Ta nói không rõ, dù sao rất nhiều điểm cũng không hợp lý.” Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết không hợp lý?”

“Ngươi chớ quên, ta từng chân chính trải qua thời đại này, tuy khi đó ta luôn ở trong núi tu hành, không quá chú ý nhân gian là như thế nào, nhưng mà... Ta luôn cảm thấy không hợp lý, giống như không nên là như thế này.”

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, là Miếu Nhi đi vào, ánh mắt đảo khắp phòng, nhìn thấy Bích Thanh ngồi ở trên giường, cả kinh nói: “Hèn chi nô tì tìm khắp nơi cũng không thấy, tiểu thư, hai người người không phải nghỉ ngơi ở phòng ngủ bên cạnh sao, như thế nào lại ở chỗ này?

Bích Thanh khó hiểu nhìn cô.

“Khụ khụ, ngươi cũng đừng quan tâm, người đi chuẩn bị điểm tâm đi.”

Diệp Thiếu Dương đem cô đuổi đi, đối với bích Thanh: “Đây là nha hoàn hồi môn của ngươi.”

Bích Thanh đảo cặp mắt trắng dã, “Ta nói, có phải người ước gì được ở lại chỗ này không, có tức phụ xinh đẹp, còn có gia nghiệp lớn như vậy, ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy.”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Đáng tiếc tất cả đều không phải là thật.”

“Ngươi ở chỗ này, tất cả đều là thật, đương nhiên, trừ ta.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu ta đã tỉnh rồi, ta biết rõ tất cả những thứ này đều là giả, cho dù có chân thật, thì cũng là giả.”

Bích Thanh híp mắt nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương, người có từng nghĩ tới, vạn nhất thế giới này mới là thật, còn những gì người trải qua trước kia... đều là giả tạo, giống như ta trước khi tỉnh lại, còn xem ngươi là nam nhân của ta, lúc ấy, ta sẽ nghĩ đến tất cả những điều này đều là thật. Không khác gì một hồi ký ức, làm sao người biết đoạn ký ức nào là thật? Đoạn nào là giả?” “A!"

Bích Thanh vụt ngồi dậy, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương lần này vận dụng yêu lực, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy khó thở, tay phải cũng không dám buông lỏng, vẫn dán trên đầu Bích Thanh Đầu phun sương khí. Tay trái tạo chỉ quyết, lần lượt đánh vào hai tay Bích Thanh, mỗi một lân đều có thể kích khởi linh khí nổi sóng.

Nếu là trư yêu lúc trước, tùy tiện một chút nhắm chừng nó sẽ chết ngay, nhưng Bích Thanh là yêu tiên cấp bậc cường giả, trình độ thể công này, đối với cô mà nói tác dụng không lớn.

Thủ đoạn này của Diệp Thiếu Dương vốn cũng chỉ là để ngăn chặn cô vận hành yêu khí trong cơ thể, giảm sức ép cho cổ mình, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, đem càng nhiều cương khí quán nhập tay phải, thông qua phù ấn trong lòng bàn tay, đem cương khí chuyển hóa thành linh lực, không ngừng đánh vào trong cơ thể Bích Thanh.

Một đạo minh quang hiện lên từ quanh thân Bích Thanh, thân thể Bích Thanh nhanh chóng co rút lại, hiện ra chân thân: một đóa hoa sen màu xanh lục, phía dưới là củ sen màu trắng nõn.

Đang nắm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, chính là rễ trên củ sen.

“Bích Thanh, là ta, Bích Thanh!”

Diệp Thiếu Dương buông lỏng tay phải ra, hai tay cầm lấy rễ cây đang quấn cổ mình, dùng sức lôi ra đồng thời kêu của cô tên.

Hoa sen không ngừng khép mở, từ trong đó phát ra tiếng nghẹn ngào của Bích Thanh: “Quan nhân, vì sao huynh lại hại ta...”

Móa, đến lúc này, còn không biết mình là ai à.

Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi soi gương trước đi, ồ, ngươi trực tiếp cúi đầu xem tay người, còn có thân thể của ngươi, ngươi nhìn cho kỹ rồi hắn nói.”

Bích Thanh không lên tiếng, đại khái là dò xét một chút thân thể của chính mình, sau đó Diệp Thiếu Dương cảm giác được rễ cây đang run rẩy, theo sau suy sụp buông lơi.

“Vì sao, vì sao lại như vậy...” Bích Thanh run rẩy thì thào tự nói.

“Ngươi căn bản không phải tức phụ của ta, người cùng với ta xuyên không đến đây, ta là Diệp Thiếu Dương a, ngươi là một đóa liên hoa tinh, sư huynh người là Thanh Ngưu Lý Hạo Nhiên...” Diệp Thiếu Dương một hơi nói ra những chuyện có liên quan đến CÔ, Bích Thanh nghe xong, thật lâu không nói gì.

Sau một lúc lâu, cô lại biến thành hình người, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới.

“Nhớ lại rồi hả?” Diệp Thiếu Dương hỏi cô.

Bích Thanh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh một chút, nói: “Đây là nơi nào?”

“Đại Minh triều.”

“Cái gì!” Bích Thanh kêu lên.

Diệp Thiếu Dương hai tay đặt trên vai cô, vẻ mặt tươi cười, “Nói thật, có thể nhìn thấy người tỉnh lại thật là tốt, cuối cùng không cần phải làm vợ chồng nữa.”

“Cái gì vợ chồng?” Bích Thanh cảnh giác hẳn lên.

“Nói ra dài lắm, người nghe ta nói từ từ.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, kể hết đầu đuôi tất cả những gì đã trải qua, Bích Thanh nghe xong, cả người đều ngơ ngẩn.

Đột nhiên, cô lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương khiến hắn lạnh cả sống lưng.

“Ngươi... Có chiêm tiện nghi ta hay không?”

“Thôi đi, nếu không phải đại ca ta kìm chế được, hiện tại đã bị người thuốc rồi!” Trải qua giằng CO một hồi, dược lực của chén thuốc dục tình kia cũng đã hết tác dụng.

“Câm mồm!” Bích thanh xấu hổ đỏ mặt, tùy tay cầm lấy một cái gối đầu đập tới.

Diệp Thiếu Dương né tránh, nói: “Ngươi làm vậy giống như tình tiết tức phụ đùa giỡn lão công a.”

“Ngươi còn nói!” Bích Thanh càng thêm xấu hổ và giận dữ.

“Đừng ồn ào nữa, người mặc quần áo, ta đưa người đi gặp một bằng hữu.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi ra cửa, đợi ở bên ngoài một hồi, Bích Thanh thay một chiếc váy dài đi ra, Diệp Thiếu Dương dẫn cô đến phòng mình, nhìn thấy Đằng Vĩnh Thanh, Bích Thanh vừa biết tất cả chân tướng, không khỏi lại cảm khái một phen.

Hiện tại chỉ còn lại Qua Qua.

Nhưng, nếu biện pháp này dùng được với Bích Thanh, đối với Qua Qua tất nhiên cũng có tác dụng, ba người đơn giản thương lượng một chút, tính ngày mai hành động.

“Đúng rồi, chúng ta khi nào thì xuất phát đi kinh thành?” Bích Thanh hỏi.

“Vốn là định ngày mai đi, nhưng mà ta đột nhiên nghĩ đến, nên liên hệ một chút cùng giới pháp thuật ở bên này, ta muốn biết thời đại này tình hình của giới pháp thuật ra sao," Diệp Thiếu Dương nói, “Ta nghĩ là, nếu chung quy chúng ta đối phó Thánh Linh hội, sẽ phải mượn trợ lực từ giới pháp thuật của thế giới này, bằng không chỉ dựa vào chúng ta, sợ là không làm được gì, các ngươi nói đi?"

Hai người đều tỏ vẻ đồng ý.

Đằng Vĩnh Thanh bổ sung: “Đồng thời còn cần không ngừng tìm kiếm những người bị bắt tới, thức tỉnh bọn họ, như vậy lực lượng của chúng ta có thể lớn mạnh hơn.”

“Nói rất đúng, cứ như vậy mà làm. Tốt rồi, đêm nay chúng ta đi ngủ trước đã.”

Đằng Vĩnh Thanh đi về phòng mình.

Bích Thanh khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi ngủ nơi nào?

“Yên tâm đi, chỉ là giả làm vợ chồng vài ngày, phòng ai nấy ngủ. Đúng rồi, người hiện tại đã tỉnh, sẽ không cần ngủ.”

Bích Thanh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Ta đi ra ngoài một chút, nhìn xem thế giới này rốt cuộc ra sao.”

“Ừm cẩn thận chút.”

Bích Thanh đi rồi, Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường, lại thử đi âm, kết quả lại thất bại, trong lòng càng thêm nghi hoặc, xem ra thế nào cũng phải tìm một pháp sư thế giới này để hỏi rõ ràng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, phát hiện Bích Thanh ở ngay bên cạnh mình, ngồi ở trên giường ngày người.

“Này, người sẽ không thừa dịp ta ngủ làm cái gì chứ.” Diệp Thiếu Dương ngồi hẳn lên, nói đùa.

Bích Thanh im lặng không lên tiếng, nhìn sắc mặt cô, hiển nhiên không có hứng thú nói giỡn cùng cô.

“Làm sao vậy?”

Bích Thanh chậm rãi lắc đầu, nói: “Thế giới này, quá không hợp lý.”

“Có ý gì?”

“Người hơi ít, hơn nữa... Ta nói không rõ, dù sao rất nhiều điểm cũng không hợp lý.” Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết không hợp lý?”

“Ngươi chớ quên, ta từng chân chính trải qua thời đại này, tuy khi đó ta luôn ở trong núi tu hành, không quá chú ý nhân gian là như thế nào, nhưng mà... Ta luôn cảm thấy không hợp lý, giống như không nên là như thế này.”

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, là Miếu Nhi đi vào, ánh mắt đảo khắp phòng, nhìn thấy Bích Thanh ngồi ở trên giường, cả kinh nói: “Hèn chi nô tì tìm khắp nơi cũng không thấy, tiểu thư, hai người người không phải nghỉ ngơi ở phòng ngủ bên cạnh sao, như thế nào lại ở chỗ này?

Bích Thanh khó hiểu nhìn cô.

“Khụ khụ, ngươi cũng đừng quan tâm, người đi chuẩn bị điểm tâm đi.”

Diệp Thiếu Dương đem cô đuổi đi, đối với bích Thanh: “Đây là nha hoàn hồi môn của ngươi.”

Bích Thanh đảo cặp mắt trắng dã, “Ta nói, có phải người ước gì được ở lại chỗ này không, có tức phụ xinh đẹp, còn có gia nghiệp lớn như vậy, ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy.”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Đáng tiếc tất cả đều không phải là thật.”

“Ngươi ở chỗ này, tất cả đều là thật, đương nhiên, trừ ta.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu ta đã tỉnh rồi, ta biết rõ tất cả những thứ này đều là giả, cho dù có chân thật, thì cũng là giả.”

Bích Thanh híp mắt nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương, người có từng nghĩ tới, vạn nhất thế giới này mới là thật, còn những gì người trải qua trước kia... đều là giả tạo, giống như ta trước khi tỉnh lại, còn xem ngươi là nam nhân của ta, lúc ấy, ta sẽ nghĩ đến tất cả những điều này đều là thật. Không khác gì một hồi ký ức, làm sao người biết đoạn ký ức nào là thật? Đoạn nào là giả?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.