Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2677: Nguyền Rủa Lực Lượng (4)



Diệp Thiếu Dương hít một hơi, lâm giới này, không giống như “Linh giới” trong Thanh Minh giới, là một loại tồn tại giống như “Chân không”, âm khí chí cường dương khí toàn vô, bởi vì khuyết thiếu âm dương giao hội, ở trong này, pháp khí, pháp thuật gì đều mất đi tác dụng, linh thể gì cũng đều không có cách nào khác sinh tồn... Chỉ có Nguyên thân có thể tồn tại.

Những loại lâm giới này, trong giới pháp thuật cũng chỉ là một loại truyền thuyết, ở trong Phật môn, từ nhân gian tới được Bà Sa tịnh thổ, trung gian phải đi qua một địa phương tên là “Vô sắc thiên”, chính là lâm giới. Bên trong truyền thuyết Đạo gia, thời điểm phi thăng, thần hồn trước tiên cũng sẽ dừng lại ở một chỗ giống vậy, tên là “Thái hư hóa cảnh”, cũng là lâm giới.

Mặc kệ là vô sắc thiên hay là Thái Hư hóa cảnh, truyền thuyết nói rằng, một khi có sinh linh tiến vào, đều bị rửa thần hồn, chỉ để lại thần niệm.

Nhưng mà nhân gian không có khả năng có lâm giới chân chính.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, nói: “Không có khả năng là lâm giới, dù sao các ngươi đều đi vào khi còn sống phải không.”

Vương Tỉnh Lộ gật đầu nói: “Xác thực không phải lâm giới, nhưng mà loại cảm giác này, rất giống lâm giới, hơn nữa bọn tôi có thể sống, có thể hô hấp, là vì tại đây bên trong pháp trận, còn có một chút sinh khí, là từ không biết phía dưới địa phương nào nổi lên, để cho bọn tôi có thể hô hấp.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liên nhíu mày, nói: “Có dương khí, vậy âm dương sẽ không thất hành, khiến pháp khí pháp thuật gì đều vô dụng, thực mâu thuẫn a.”

Vương Tỉnh Lộ cười khổ, “Bọn tôi lúc ấy toàn bộ mọi người đều nghĩ giống như anh hiện tại, ngay tại thời điểm bọn tôi tìm kiếm mọi nơi, bốn pho tượng mở mắt hung thần... Sau đó, thứ tựa như là Cơ quan bát quái ở giữa kia đột nhiên khởi động, có từng vị c khí thẩm thấu ra ngoài, lan tràn ra bốn phía, lúc ấy bọn tôi cảm giác, đây là một cô hấp lực thập phần cường đại...

Nhưng mà cỗ lực lượng này, không phải hấp thu thân thể bọn ta, mà là linh hồn. Lúc ấy pháp sư đang đi cùng tôi, đều là tông sư tu vi cao thâm, kết quả ở trước mặt cỗ lực lượng này, căn bản không có khí lực phản kháng gì, trong phút chốc đã bị hút đi thần hồn, nhục thân cũng đều lập tức hư thối, tôi lúc ấy không thể tác pháp, chạy cũng không còn kịp nữa, tất cả rơi vào đường cùng, tôi vừa chạy vừa dùng chú ngữ...

Trước thời điểm anh chữa khỏi cho tôi, nhất định cũng hiểu biết đại khái, tôi dùng là một loại Nam Dương Giáng thủ thuật, hơn nữa là loại cực kỳ lợi hại, tên là Thất hồn giáng, vốn là dùng cho người khác, trúng loại giáng thứ này, hồn phách trong cơ thể sẽ chịu lực lượng nguyền rủa mà rối loạn, phải là chính người thi giáng, hoặc là gặp được tu vi sâu đậm, mới có thể cởi bỏ dứt khoát, nếu không thì không thể giải, muốn chết cũng chết không xong...

Loại pháp thuật này dùng để hại người, trong thời điểm như vậy ngược lại đã cứu được chính tôi, bởi vì thần hồn tôi bị lực nguyền rủa bao lấy, nỗ lực lượng kia có mạnh, cũng không có khả năng trước khi giải chú đem thần hồn tôi lôi đi... Tôi cứ như vậy mà được cứu vớt, nhưng bởi vì hồn phách thác loạn, tôi cũng thành ngu ngốc, chuyện sau đó, tôi cũng không biết, tôi cũng không biết như thế nào mà tôi lại ở đây...”

Vương Tỉnh Lộ nói đến cái đây, nhìn xung quanh, nói: “Đại khái là dựa vào bản năng cùng ký ức còn sót lại trong thần thức, tôi ráng sức chạy ra cửa, sau đó được người ta phát hiện cứu ra.”

“Ông được người tiếp ứng canh giữ ở cửa vào cổ mộ cứu ra, nhưng mà lúc ấy ông đã điên rồi, bởi vậy sau đó bị đưa đến nơi đây. Tôi đã xem qua hồ sơ.” Lưu Kỳ giải thích xong, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Ông xác định những lời ban nãy ông nói... Tôi hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, không phải là do ông cuồng loạn chứ, hoặc là có khoa học gì để giải thích?

Vương Tỉnh Lộ liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh như băng: “Mấy người tự mình hạ mộ xem sẽ biết, tôi lười giải thích.”

Nói xong, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi không biết vì sao anh phải điều tra cổ mộ đó, anh có thể phá giải chú ngữ của tôi, gần như là địa tiên rồi, nhưng mà sư đệ tôi nói với anh, nhất định không được hạ mộ, phía dưới cổ mộ đó, chính là thứ có thể cắn nuốt tất cả pháp trận, bất luận kẻ nào đi cũng vô dụng! Diệp sư đệ, nhất định không được lấy thân phạm hiểm Ngàn vạn!”

Diệp Thiếu Dương biết không có cách nào khác nói rõ ràng với hắn, đành phải gật gật đầu, nói: “Những hồn phách bị hấp thu vào, đều đi đâu?”

“Không biết, khẳng định không đi Quỷ Vực, quá nửa là đi tới không gian khác nào đó, dù sao cũng không phải nơi tốt đẹp gì!”

Hỏi thêm nữa, hắn cũng không cung cấp được tin tức gì hữu dụng, Diệp Thiếu Dương vì thế đã kết thúc vấn đề, hỏi hắn có tính toán gì không.

“Tôi mất tích mười năm, cuối cùng đã tỉnh lại, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, về Malaysia... Diệp sư đệ, anh đi cùng tôi nhé, vừa lúc tôi muốn đi tế bái Nhất Cốc sư thúc.”

“Vị trí phần mộ của người, tôi có thể nói cho ông biết, ông chỉ có thể tự mình đi, tôi còn có chút việc, phải ở lại đây... Nhưng ông yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chuyện mạo hiểm, chờ sự tình chấm dứt, tôi có thể đi tìm ông.”

Vương Tỉnh Lộ lên tiếng đồng ý.

Diệp Thiếu Dương đem gần một ngàn đồng tiền mặt trên người đưa hết cho hắn, để cho hắn chuẩn bị lên đường, mình còn có chuyện, không thể tiến hắn. Vương Tỉnh Lộ cũng thực hào sảng, xin số điện thoại của hắn, hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương cùng hắn nói lời từ biệt, rồi cùng Lưu Kỳ đi về.

Mấy bác sỹ đang vây ở ngoài cửa. Bác sỹ chữa trị của Vương Tỉnh Lộ đang tuyên truyền với nhóm đồng sự quá trình Diệp Thiếu Dương dùng châm cứu chữa khỏi cho bệnh nhân bị bệnh tâm thần mười năm, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức hô một tiếng rồi bao quanh lấy, đủ loại giọng điệu sùng bái, muốn hắn giải thích quá trình trị liệu, thậm chí muốn theo hắn học y thuật.

“Các ông y thuật rất tốt, thật sự, tôi chỉ là vô tình chữa khỏi loại bệnh này, xem như thiên phương đi, chẳng có gì lạ.” Diệp Thiếu Dương bỏ lại những lời này, bỏ trốn mất dạng.

Ngàn vạn không thể dùng pháp thuật đến lấy lòng mọi người, lầm đạo chúng sinh.

Cái này cũng là một đại chuẩn tắc của pháp sư. Diệp Thiếu Dương luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt.

“Tôi không hiểu... Trời ạ, anh thực tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn?” Lưu Kỳ vừa lái xe vừa ồn ào, “Trên đời này không có quý a, nhưng... những lời hắn nói, có lẽ có khoa học giải thích?

Diệp Thiếu Dương đang tự hỏi, bị cô làm phiền quá mức, đành phải trớc định ngày mai cùng nhau hạ mộ xem thử, đến lúc đó cái gì cũng sẽ rõ. Lưu Kỳ cũng không sợ, vỗ ngực nói muốn đi cùng hắn.

Trở lại huyện thành, Diệp Thiếu Dương cùng Lưu Kỳ Lước định thời gian hạ mộ, sau đó xuống xe ở của khách sạn, trở lại phòng, tìm mọi người tới, kể lại chuyện Vương Tỉnh Lộ từng gặp.

Đoàn người đều kinh ngạc nói không nên lời.

“Không thể dùng pháp thuật cũng pháp khí, tà khí tràn đầy... Nghe hắn miêu tả, thật sự rất giống với lâm giới ở trong sách” Long Dương chân nhân cau mày nói, “Nhưng, lâm giới là không có sinh khí, sinh linh hồn phách cùng nhục thân gì đều không còn tồn tại nữa, cho nên không có khả năng là lâm giới, nhưng mà cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói tới pháp trận gì có thể cường đại đến mức như vậy...”

Lão Quách gật đầu nói: “Đây mới là trọng điểm. Xem ra thực sự phải hạ mộ mới biết được.” Diệp Thiếu Dương hít một hơi, lâm giới này, không giống như “Linh giới” trong Thanh Minh giới, là một loại tồn tại giống như “Chân không”, âm khí chí cường dương khí toàn vô, bởi vì khuyết thiếu âm dương giao hội, ở trong này, pháp khí, pháp thuật gì đều mất đi tác dụng, linh thể gì cũng đều không có cách nào khác sinh tồn... Chỉ có Nguyên thân có thể tồn tại.

Những loại lâm giới này, trong giới pháp thuật cũng chỉ là một loại truyền thuyết, ở trong Phật môn, từ nhân gian tới được Bà Sa tịnh thổ, trung gian phải đi qua một địa phương tên là “Vô sắc thiên”, chính là lâm giới. Bên trong truyền thuyết Đạo gia, thời điểm phi thăng, thần hồn trước tiên cũng sẽ dừng lại ở một chỗ giống vậy, tên là “Thái hư hóa cảnh”, cũng là lâm giới.

Mặc kệ là vô sắc thiên hay là Thái Hư hóa cảnh, truyền thuyết nói rằng, một khi có sinh linh tiến vào, đều bị rửa thần hồn, chỉ để lại thần niệm.

Nhưng mà nhân gian không có khả năng có lâm giới chân chính.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, nói: “Không có khả năng là lâm giới, dù sao các ngươi đều đi vào khi còn sống phải không.”

Vương Tỉnh Lộ gật đầu nói: “Xác thực không phải lâm giới, nhưng mà loại cảm giác này, rất giống lâm giới, hơn nữa bọn tôi có thể sống, có thể hô hấp, là vì tại đây bên trong pháp trận, còn có một chút sinh khí, là từ không biết phía dưới địa phương nào nổi lên, để cho bọn tôi có thể hô hấp.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liên nhíu mày, nói: “Có dương khí, vậy âm dương sẽ không thất hành, khiến pháp khí pháp thuật gì đều vô dụng, thực mâu thuẫn a.”

Vương Tỉnh Lộ cười khổ, “Bọn tôi lúc ấy toàn bộ mọi người đều nghĩ giống như anh hiện tại, ngay tại thời điểm bọn tôi tìm kiếm mọi nơi, bốn pho tượng mở mắt hung thần... Sau đó, thứ tựa như là Cơ quan bát quái ở giữa kia đột nhiên khởi động, có từng vị c khí thẩm thấu ra ngoài, lan tràn ra bốn phía, lúc ấy bọn tôi cảm giác, đây là một cô hấp lực thập phần cường đại...

Nhưng mà cỗ lực lượng này, không phải hấp thu thân thể bọn ta, mà là linh hồn. Lúc ấy pháp sư đang đi cùng tôi, đều là tông sư tu vi cao thâm, kết quả ở trước mặt cỗ lực lượng này, căn bản không có khí lực phản kháng gì, trong phút chốc đã bị hút đi thần hồn, nhục thân cũng đều lập tức hư thối, tôi lúc ấy không thể tác pháp, chạy cũng không còn kịp nữa, tất cả rơi vào đường cùng, tôi vừa chạy vừa dùng chú ngữ...

Trước thời điểm anh chữa khỏi cho tôi, nhất định cũng hiểu biết đại khái, tôi dùng là một loại Nam Dương Giáng thủ thuật, hơn nữa là loại cực kỳ lợi hại, tên là Thất hồn giáng, vốn là dùng cho người khác, trúng loại giáng thứ này, hồn phách trong cơ thể sẽ chịu lực lượng nguyền rủa mà rối loạn, phải là chính người thi giáng, hoặc là gặp được tu vi sâu đậm, mới có thể cởi bỏ dứt khoát, nếu không thì không thể giải, muốn chết cũng chết không xong...

Loại pháp thuật này dùng để hại người, trong thời điểm như vậy ngược lại đã cứu được chính tôi, bởi vì thần hồn tôi bị lực nguyền rủa bao lấy, nỗ lực lượng kia có mạnh, cũng không có khả năng trước khi giải chú đem thần hồn tôi lôi đi... Tôi cứ như vậy mà được cứu vớt, nhưng bởi vì hồn phách thác loạn, tôi cũng thành ngu ngốc, chuyện sau đó, tôi cũng không biết, tôi cũng không biết như thế nào mà tôi lại ở đây...”

Vương Tỉnh Lộ nói đến cái đây, nhìn xung quanh, nói: “Đại khái là dựa vào bản năng cùng ký ức còn sót lại trong thần thức, tôi ráng sức chạy ra cửa, sau đó được người ta phát hiện cứu ra.”

“Ông được người tiếp ứng canh giữ ở cửa vào cổ mộ cứu ra, nhưng mà lúc ấy ông đã điên rồi, bởi vậy sau đó bị đưa đến nơi đây. Tôi đã xem qua hồ sơ.” Lưu Kỳ giải thích xong, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Ông xác định những lời ban nãy ông nói... Tôi hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, không phải là do ông cuồng loạn chứ, hoặc là có khoa học gì để giải thích?

Vương Tỉnh Lộ liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh như băng: “Mấy người tự mình hạ mộ xem sẽ biết, tôi lười giải thích.”

Nói xong, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi không biết vì sao anh phải điều tra cổ mộ đó, anh có thể phá giải chú ngữ của tôi, gần như là địa tiên rồi, nhưng mà sư đệ tôi nói với anh, nhất định không được hạ mộ, phía dưới cổ mộ đó, chính là thứ có thể cắn nuốt tất cả pháp trận, bất luận kẻ nào đi cũng vô dụng! Diệp sư đệ, nhất định không được lấy thân phạm hiểm Ngàn vạn!”

Diệp Thiếu Dương biết không có cách nào khác nói rõ ràng với hắn, đành phải gật gật đầu, nói: “Những hồn phách bị hấp thu vào, đều đi đâu?”

“Không biết, khẳng định không đi Quỷ Vực, quá nửa là đi tới không gian khác nào đó, dù sao cũng không phải nơi tốt đẹp gì!”

Hỏi thêm nữa, hắn cũng không cung cấp được tin tức gì hữu dụng, Diệp Thiếu Dương vì thế đã kết thúc vấn đề, hỏi hắn có tính toán gì không.

“Tôi mất tích mười năm, cuối cùng đã tỉnh lại, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, về Malaysia... Diệp sư đệ, anh đi cùng tôi nhé, vừa lúc tôi muốn đi tế bái Nhất Cốc sư thúc.”

“Vị trí phần mộ của người, tôi có thể nói cho ông biết, ông chỉ có thể tự mình đi, tôi còn có chút việc, phải ở lại đây... Nhưng ông yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chuyện mạo hiểm, chờ sự tình chấm dứt, tôi có thể đi tìm ông.”

Vương Tỉnh Lộ lên tiếng đồng ý.

Diệp Thiếu Dương đem gần một ngàn đồng tiền mặt trên người đưa hết cho hắn, để cho hắn chuẩn bị lên đường, mình còn có chuyện, không thể tiến hắn. Vương Tỉnh Lộ cũng thực hào sảng, xin số điện thoại của hắn, hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương cùng hắn nói lời từ biệt, rồi cùng Lưu Kỳ đi về.

Mấy bác sỹ đang vây ở ngoài cửa. Bác sỹ chữa trị của Vương Tỉnh Lộ đang tuyên truyền với nhóm đồng sự quá trình Diệp Thiếu Dương dùng châm cứu chữa khỏi cho bệnh nhân bị bệnh tâm thần mười năm, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức hô một tiếng rồi bao quanh lấy, đủ loại giọng điệu sùng bái, muốn hắn giải thích quá trình trị liệu, thậm chí muốn theo hắn học y thuật.

“Các ông y thuật rất tốt, thật sự, tôi chỉ là vô tình chữa khỏi loại bệnh này, xem như thiên phương đi, chẳng có gì lạ.” Diệp Thiếu Dương bỏ lại những lời này, bỏ trốn mất dạng.

Ngàn vạn không thể dùng pháp thuật đến lấy lòng mọi người, lầm đạo chúng sinh.

Cái này cũng là một đại chuẩn tắc của pháp sư. Diệp Thiếu Dương luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt.

“Tôi không hiểu... Trời ạ, anh thực tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn?” Lưu Kỳ vừa lái xe vừa ồn ào, “Trên đời này không có quý a, nhưng... những lời hắn nói, có lẽ có khoa học giải thích?

Diệp Thiếu Dương đang tự hỏi, bị cô làm phiền quá mức, đành phải trớc định ngày mai cùng nhau hạ mộ xem thử, đến lúc đó cái gì cũng sẽ rõ. Lưu Kỳ cũng không sợ, vỗ ngực nói muốn đi cùng hắn.

Trở lại huyện thành, Diệp Thiếu Dương cùng Lưu Kỳ Lước định thời gian hạ mộ, sau đó xuống xe ở của khách sạn, trở lại phòng, tìm mọi người tới, kể lại chuyện Vương Tỉnh Lộ từng gặp.

Đoàn người đều kinh ngạc nói không nên lời.

“Không thể dùng pháp thuật cũng pháp khí, tà khí tràn đầy... Nghe hắn miêu tả, thật sự rất giống với lâm giới ở trong sách” Long Dương chân nhân cau mày nói, “Nhưng, lâm giới là không có sinh khí, sinh linh hồn phách cùng nhục thân gì đều không còn tồn tại nữa, cho nên không có khả năng là lâm giới, nhưng mà cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói tới pháp trận gì có thể cường đại đến mức như vậy...”

Lão Quách gật đầu nói: “Đây mới là trọng điểm. Xem ra thực sự phải hạ mộ mới biết được.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.