Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2413: Trấn Mộ Linh (1)



“Ngươi làm cái gì vậy?” Chu Tình Như ở một bên nhìn, thật sự nhịn không được hỏi một câu.

“Dùng máu của anh, dẫn nó đi ra.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Nó bây giờ còn chưa thành hình, nhưng có bản năng hấp thụ dương khí, dương khí trong máu của anh mạnh hơn, nó sẽ thích.”

Thật ra đối phó một ký sinh linh, Diệp Thiếu Dương không thiếu biện pháp, nhưng hắn lựa chọn cách làm này, đối với Trang Vũ Ninh mà nói, tạo thành thương tổn nhỏ nhất, chủ yếu nhất là không có gì đau đớn.

Trang Vũ Ninh vừa nghe, a một tiếng, “Nhưng, nó nếu chui vào trong cơ thể anh, anh.”

“Yên tâm đi, nó nếu có thể ký sinh ở trong người anh, vậy thật đúng là hiếm lạ.”

Ở lúc nói chuyện, bướu thịt kia run run, sau đó da vỡ ra, một vật múp míp thịt chui ra, cả người mọc đầy lông màu xanh lục giống như nấm mốc, bên trên còn treo tơ máu –– máu của Trang Vũ Ninh, nhìn qua rất ghê tởm, chủ yếu nhất là, trên cái đầu nhăn nhúm của nó mọc ngũ quan giống như người, tuy rất nhỏ, hơn nữa chưa mở ra, nhưng đã có thể thấy rõ hình thái ban đầu.

“Trời ạ.” Chu Tình Như buồn nôn một trận, bịt kín miệng, nói với Trang Vũ Ninh: “Cậu quay đầu đi, không nên nhìn, ghê tởm quá…”

Trang Vũ Nịnh đem đầu quay sang một bên. thứ này tựa như có một chút hoài nghi đối với dụ hoặc bên ngoài, liền đem đầu cùng nửa thân trên lộ ra, ngửi xung quanh, do dự nên đi ra hay không.

Tay phải Diệp Thiếu Dương vừa muốn vươn qua nắm nó, bị Tứ Bảo túm chặt, ngẩng đầu nhìn, Tứ Bảo vẻ mặt ngưng trọng.

“Sao rồi?”

“Đừng động thủ, thứ này không phải ký sinh linh bình thường, đây là Nhận Diện Linh, là một loại trấn mộ thú, dưới thân nó có rất nhiều vòi, cậu như vậy không nhổ ra được, rút ra cũng sẽ không sạch sẽ. Để tôi tới.”

Tứ Bảo nói những thứ này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết, nhưng hắn tự nhiên sẽ không hoài nghi, gật gật đầu.

Tứ Bảo nhanh chóng ra ngoài, một lát sau trở về, cầm trong tay một cái lá cây nhọn nhọn, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết là lá cây vạn tuế trong nhà, đoạn trước là một mũi nhọn giống như cây kim.

Tứ Bảo ở trên lá cây nhổ ra một ngụm nước miếng, sau đó đem mũi nhọn nhắm ngay đầu ký sinh linh, dùng sức đâm xuống, sau đó dùng sức khêu hướng lên trên, động tác này làm cực nhanh, ở lúc lá cây đâm vào đầu nó, ký sinh linh phản ứng lại, theo bản năng muốn chui vào trong thịt, nhưng đã không còn kịp, hơn nữa nước bọt trên phiến lá đã từ vết thương rót vào trong cơ thể nó, không biết sinh ra phản ứng gì.

Ký sinh linh ở trong con run rẩy bị Tứ Bảo khêu ra, thế mà… Rất dài.

Dài không phải thân thể nó, mà là mấy cái “đuối” thật dài kéo phía sau, nhìn kỹ đó không phải đuôi, tất cả đều là chân, rậm rạp giống như rễ của thực vật, ở không trung cho loạn lung tung.

Chu Tĩnh Như thấy một màn như vậy, che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.

Tứ Bảo đem ký sinh linh đặt ở trong Kim Mân Bát Vu của mình, sau đó ở trên bình bát bố trí một cấm chế, ký sinh linh giống như côn trùng bò lung tung khắp nơi ở bên trong, nhưng vừa đến chỗ miệng, lập tức bị bật trở về.

Diệp Thiếu Dương kiểm tra một phen vết thương trên vai Trang Vũ Ninh,5đã không làm sao nữa, hỏi cô: “Con đau không?”

Trang Vũ Ninh lắc đầu, “Có chút tê tê, không đau nữa.”

“Không sao rồi, em trở về xử lý một phen, dùng cồn tiêu độc các thứ, sẽ hoàn toàn không sao.” Diệp Thiếu Dương tháo sợi chỉ đỏ buộc vào trên vai cô.

Trang Vũ Ninh mặc quần áo, rụt rè thò đầu tới, nhìn thoáng qua ký sinh linh trong Kim Mân Bát Vu, trái lại chưa nôn, nhưng hít sâu vào một hơi, lẩm bẩm: “Chính là thứ này ở trong thân thể em lâu như vậy sao… Bây giờ nghĩ tới, thật sự là cả người đều nổi da gà…”

Tứ Bảo nói: “Coi như em gặp may mắn, Trấn Mộ Linh này còn chưa thành hình, một khi thành hình thì phiền toái, khi đó hút sẽ không là dương khí, mà là máu thịt, sẽ đem máu thịt trong cơ thể hút khô hết…”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhíu mày hỏi: “Trấn Mộ Linh cái gì, cậu xác định?”

“Đương nhiên xác định, cậu quên tôi trước kia làm gì?

“Ồ, trộm mộ tặc”

“Biến, anh đây là Mô Kim Giáo Úy! Không giống với trộm mộ tặc bình thường!” Tứ Bảo hầm hừ, nhìn thoáng qua Trấn Mộ Linh trong Kim Mân Bát Vu, nói với Trang Vũ Nịnh: “Đại minh tinh, em có phải đi đâu như nghĩa địa hay không? Bằng không sao có thể trêu vào nó?”

Trang Vũ Nịnh vội vàng gật đầu, nói: “Đó là tháng trước, em ở Thái… Em cần quay một bộ phim về trộm mộ, đoàn làm phim muốn đi Thái cơ lăng dạo một chút, để dựa theo loại phong cách đó dựng phim trường, em cũng muốn thích ứng nhân vật trước, đi theo.”

Tứ Bảo vừa nghe, cả kinh nói: “Cái gì, Thái cơ lăng!”

“Không không, anh hãy nghe em nói hết, không phải Thái cơ lăng, bọn em đi tham quan Thái cơ lăng, vừa lúc dạo qua một chỗ phụ cận, phát hiện một mộ địa, chúng ta tò mò cũng đi qua tham quan, mộ địa đó là một cái mà chính phủ tổ chức khai quật, phong tỏa tin tức với bên ngoài, bọn em cũng là ngẫu nhiên biết được, nói ra mộ địa là không cho vào, nhưng ở bên đó, rất nhiều chuyện có tiền đều có thể làm được, em cùng đạo diễn còn có quay phim trả tiền, đi theo đội khảo cổ của bọn họ xuống mộ thể nghiệm một phen… Bọn em đây cũng là tìm linh cảm cho phim, không ngờ xảy ra chuyện…”

“Mộ Thái quốc à…” Tứ Bảo gãi đầu, có chút mơ hồ.

“Nghe nói, là một cổ mộ ngàn năm trước, là mộ địa một vương hậu bị phế bỏ, nhưng bởi vì vừa phát hiện ngôi mộ này, còn chưa xác định thân phận mộ chủ.”

Tứ Bảo nói: “Bọn em ở trong mộ có trải qua cái gì… Ừm, chuyện không quá bình thường hay không?

Trang Vũ Nịnh suy nghĩ một phen, lắc đầu, nói: “Thực không có gì, chẳng qua, ở trong phòng chủ mộ, bọn em thấy được một pho tượng đá kỳ quái, thân người, lại mọc cánh bướm, em chỉ xa xa nhìn thoáng qua, nhưng lúc đối mặt cùng tượng đá, tượng đá đó giống như có ánh mắt. Em lúc ấy liền cảm thấy váng đầu, chỉ cho rằng thiếu oxy, cũng chưa để ý, chuyện gì khác cũng không có, chẳng lẽ là tượng đá đó có vấn đề?”

Tứ Bảo nói:5“Cái này anh cũng không biết, anh đối với vu thuật Thái quốc cũng không hiểu biết. Nhưng Trấn Mộ Linh này trên người em, khẳng định là trêu chọc trong ngôi mộ đó.”

“Cái này… Em lúc trước cũng từng nghĩ là nguyên nhân này, nhưng hỏi đạo diễn và quay phim, đều ổn cả…”

“Cũng không phải mỗi người đều sẽ trúng chiêu.”

Diệp Thiếu Dương nghẹn hồi lâu, hỏi Tứ Bảo: “Chuyện rốt cuộc là thế nào, cái gì là Trần Mộ Linh?”

“Một loại ký sinh linh rất hiếm thấy! Mô Kim Giáo Ủy bọn tôi có ba không vào ba không lấy, trong đó thứ nhất chính là tuyệt không xuống mộ có Trấn Mộ Linh, Trấn Mộ Linh là nảy sinh trong linh huyệt vây khốn trần mộ thú, bản thân không có quan hệ gì với trấn mộ thú, nhưng chỉ có linh huyệt hơn một ngàn năm, mới có khả năng nảy sinh ra Trấn Mộ Linh, bản thân mấy thứ này không có gì lợi hại, ồ, tôi là chỉ nói với pháp sư, đối với người thường mà nói, Trấn Mộ Linh vẫn rất đáng sợ.” “Ngươi làm cái gì vậy?” Chu Tình Như ở một bên nhìn, thật sự nhịn không được hỏi một câu.

“Dùng máu của anh, dẫn nó đi ra.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Nó bây giờ còn chưa thành hình, nhưng có bản năng hấp thụ dương khí, dương khí trong máu của anh mạnh hơn, nó sẽ thích.”

Thật ra đối phó một ký sinh linh, Diệp Thiếu Dương không thiếu biện pháp, nhưng hắn lựa chọn cách làm này, đối với Trang Vũ Ninh mà nói, tạo thành thương tổn nhỏ nhất, chủ yếu nhất là không có gì đau đớn.

Trang Vũ Ninh vừa nghe, a một tiếng, “Nhưng, nó nếu chui vào trong cơ thể anh, anh.”

“Yên tâm đi, nó nếu có thể ký sinh ở trong người anh, vậy thật đúng là hiếm lạ.”

Ở lúc nói chuyện, bướu thịt kia run run, sau đó da vỡ ra, một vật múp míp thịt chui ra, cả người mọc đầy lông màu xanh lục giống như nấm mốc, bên trên còn treo tơ máu –– máu của Trang Vũ Ninh, nhìn qua rất ghê tởm, chủ yếu nhất là, trên cái đầu nhăn nhúm của nó mọc ngũ quan giống như người, tuy rất nhỏ, hơn nữa chưa mở ra, nhưng đã có thể thấy rõ hình thái ban đầu.

“Trời ạ.” Chu Tình Như buồn nôn một trận, bịt kín miệng, nói với Trang Vũ Ninh: “Cậu quay đầu đi, không nên nhìn, ghê tởm quá…”

Trang Vũ Nịnh đem đầu quay sang một bên. thứ này tựa như có một chút hoài nghi đối với dụ hoặc bên ngoài, liền đem đầu cùng nửa thân trên lộ ra, ngửi xung quanh, do dự nên đi ra hay không.

Tay phải Diệp Thiếu Dương vừa muốn vươn qua nắm nó, bị Tứ Bảo túm chặt, ngẩng đầu nhìn, Tứ Bảo vẻ mặt ngưng trọng.

“Sao rồi?”

“Đừng động thủ, thứ này không phải ký sinh linh bình thường, đây là Nhận Diện Linh, là một loại trấn mộ thú, dưới thân nó có rất nhiều vòi, cậu như vậy không nhổ ra được, rút ra cũng sẽ không sạch sẽ. Để tôi tới.”

Tứ Bảo nói những thứ này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết, nhưng hắn tự nhiên sẽ không hoài nghi, gật gật đầu.

Tứ Bảo nhanh chóng ra ngoài, một lát sau trở về, cầm trong tay một cái lá cây nhọn nhọn, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết là lá cây vạn tuế trong nhà, đoạn trước là một mũi nhọn giống như cây kim.

Tứ Bảo ở trên lá cây nhổ ra một ngụm nước miếng, sau đó đem mũi nhọn nhắm ngay đầu ký sinh linh, dùng sức đâm xuống, sau đó dùng sức khêu hướng lên trên, động tác này làm cực nhanh, ở lúc lá cây đâm vào đầu nó, ký sinh linh phản ứng lại, theo bản năng muốn chui vào trong thịt, nhưng đã không còn kịp, hơn nữa nước bọt trên phiến lá đã từ vết thương rót vào trong cơ thể nó, không biết sinh ra phản ứng gì.

Ký sinh linh ở trong con run rẩy bị Tứ Bảo khêu ra, thế mà… Rất dài.

Dài không phải thân thể nó, mà là mấy cái “đuối” thật dài kéo phía sau, nhìn kỹ đó không phải đuôi, tất cả đều là chân, rậm rạp giống như rễ của thực vật, ở không trung cho loạn lung tung.

Chu Tĩnh Như thấy một màn như vậy, che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.

Tứ Bảo đem ký sinh linh đặt ở trong Kim Mân Bát Vu của mình, sau đó ở trên bình bát bố trí một cấm chế, ký sinh linh giống như côn trùng bò lung tung khắp nơi ở bên trong, nhưng vừa đến chỗ miệng, lập tức bị bật trở về.

Diệp Thiếu Dương kiểm tra một phen vết thương trên vai Trang Vũ Ninh,5đã không làm sao nữa, hỏi cô: “Con đau không?”

Trang Vũ Ninh lắc đầu, “Có chút tê tê, không đau nữa.”

“Không sao rồi, em trở về xử lý một phen, dùng cồn tiêu độc các thứ, sẽ hoàn toàn không sao.” Diệp Thiếu Dương tháo sợi chỉ đỏ buộc vào trên vai cô.

Trang Vũ Ninh mặc quần áo, rụt rè thò đầu tới, nhìn thoáng qua ký sinh linh trong Kim Mân Bát Vu, trái lại chưa nôn, nhưng hít sâu vào một hơi, lẩm bẩm: “Chính là thứ này ở trong thân thể em lâu như vậy sao… Bây giờ nghĩ tới, thật sự là cả người đều nổi da gà…”

Tứ Bảo nói: “Coi như em gặp may mắn, Trấn Mộ Linh này còn chưa thành hình, một khi thành hình thì phiền toái, khi đó hút sẽ không là dương khí, mà là máu thịt, sẽ đem máu thịt trong cơ thể hút khô hết…”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhíu mày hỏi: “Trấn Mộ Linh cái gì, cậu xác định?”

“Đương nhiên xác định, cậu quên tôi trước kia làm gì?

“Ồ, trộm mộ tặc”

“Biến, anh đây là Mô Kim Giáo Úy! Không giống với trộm mộ tặc bình thường!” Tứ Bảo hầm hừ, nhìn thoáng qua Trấn Mộ Linh trong Kim Mân Bát Vu, nói với Trang Vũ Nịnh: “Đại minh tinh, em có phải đi đâu như nghĩa địa hay không? Bằng không sao có thể trêu vào nó?”

Trang Vũ Nịnh vội vàng gật đầu, nói: “Đó là tháng trước, em ở Thái… Em cần quay một bộ phim về trộm mộ, đoàn làm phim muốn đi Thái cơ lăng dạo một chút, để dựa theo loại phong cách đó dựng phim trường, em cũng muốn thích ứng nhân vật trước, đi theo.”

Tứ Bảo vừa nghe, cả kinh nói: “Cái gì, Thái cơ lăng!”

“Không không, anh hãy nghe em nói hết, không phải Thái cơ lăng, bọn em đi tham quan Thái cơ lăng, vừa lúc dạo qua một chỗ phụ cận, phát hiện một mộ địa, chúng ta tò mò cũng đi qua tham quan, mộ địa đó là một cái mà chính phủ tổ chức khai quật, phong tỏa tin tức với bên ngoài, bọn em cũng là ngẫu nhiên biết được, nói ra mộ địa là không cho vào, nhưng ở bên đó, rất nhiều chuyện có tiền đều có thể làm được, em cùng đạo diễn còn có quay phim trả tiền, đi theo đội khảo cổ của bọn họ xuống mộ thể nghiệm một phen… Bọn em đây cũng là tìm linh cảm cho phim, không ngờ xảy ra chuyện…”

“Mộ Thái quốc à…” Tứ Bảo gãi đầu, có chút mơ hồ.

“Nghe nói, là một cổ mộ ngàn năm trước, là mộ địa một vương hậu bị phế bỏ, nhưng bởi vì vừa phát hiện ngôi mộ này, còn chưa xác định thân phận mộ chủ.”

Tứ Bảo nói: “Bọn em ở trong mộ có trải qua cái gì… Ừm, chuyện không quá bình thường hay không?

Trang Vũ Nịnh suy nghĩ một phen, lắc đầu, nói: “Thực không có gì, chẳng qua, ở trong phòng chủ mộ, bọn em thấy được một pho tượng đá kỳ quái, thân người, lại mọc cánh bướm, em chỉ xa xa nhìn thoáng qua, nhưng lúc đối mặt cùng tượng đá, tượng đá đó giống như có ánh mắt. Em lúc ấy liền cảm thấy váng đầu, chỉ cho rằng thiếu oxy, cũng chưa để ý, chuyện gì khác cũng không có, chẳng lẽ là tượng đá đó có vấn đề?”

Tứ Bảo nói:5“Cái này anh cũng không biết, anh đối với vu thuật Thái quốc cũng không hiểu biết. Nhưng Trấn Mộ Linh này trên người em, khẳng định là trêu chọc trong ngôi mộ đó.”

“Cái này… Em lúc trước cũng từng nghĩ là nguyên nhân này, nhưng hỏi đạo diễn và quay phim, đều ổn cả…”

“Cũng không phải mỗi người đều sẽ trúng chiêu.”

Diệp Thiếu Dương nghẹn hồi lâu, hỏi Tứ Bảo: “Chuyện rốt cuộc là thế nào, cái gì là Trần Mộ Linh?”

“Một loại ký sinh linh rất hiếm thấy! Mô Kim Giáo Ủy bọn tôi có ba không vào ba không lấy, trong đó thứ nhất chính là tuyệt không xuống mộ có Trấn Mộ Linh, Trấn Mộ Linh là nảy sinh trong linh huyệt vây khốn trần mộ thú, bản thân không có quan hệ gì với trấn mộ thú, nhưng chỉ có linh huyệt hơn một ngàn năm, mới có khả năng nảy sinh ra Trấn Mộ Linh, bản thân mấy thứ này không có gì lợi hại, ồ, tôi là chỉ nói với pháp sư, đối với người thường mà nói, Trấn Mộ Linh vẫn rất đáng sợ.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.