Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2280: Đại Tiên Ngưu Bỉ (1)



Trần đại tiên cười lạnh một tiếng nói: “Đừng nói thứ vô dụng, giới pháp thuật bị mấy đại môn phái các ngươi nắm trong tay, năm bè bảy mảng, chính là lúc cần xây dựng lại quy tắc. Người khác sợ tông sư danh môn các ngươi, ta không sợ, Diệp Thiếu Dương, để mạng lại đi!”

Gã này không hổ là người Đông Bắc, nói chuyện đầy hương vị thô lỗ. Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, rút kiếm nghênh đón.

Trong tay Trần đại tiên cầm tẩu thuốc sáng bóng, đó là pháp khí của hắn, chặn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Diệp Thiếu Dương. Hai người bắt đầu đánh.

Một khi giao thủ, Diệp Thiếu Dương lập tức biết, Đông Bắc lão già này không phải chỉ có hư danh, thực lực của lão không ở dưới Trương Hiểu Hàn.

Trương Hiểu Hàn tuy thanh danh lan xa, nhưng thời gian tu hành dù sao ngắn, thuộc1loại ngôi sao tương lai rất có tiềm lực. Những lão già này thiên phú không bằng hắn, nhưng tu hành mấy chục năm, một thân tu vi không phải để không, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều, đặc biệt cái tẩu thuốc kia trong tay xuất quỷ nhập thần, đặt ở trong miệng thổi, đốm lửa phụt ra, liền hình thành một con rắn hoặc là con rết các loại độc vật, thế công điên cuồng, Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ chưa từng gặp loại thủ đoạn này, có chút bất ngờ không kịp phòng bị, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào giằng co.

Diệp Thiếu Dương nhìn trộm bên cạnh, mình bên này, đã bị đám người bao vây tầng tầng, mỗi người đều có đối thủ, một người đấu với mấy người, đều bận tới mức không rút ra thân ra được. Chỉ có Thanh Vân Tử tránh ở sau lưng sư phụ Phục Minh5Tử của hắn, lẳng lặng quan sát đến chiến cuộc, một đứa trẻ không có sức chiến đấu gì, cũng không có ai đi để ý tới hắn.

“Phá vây, xuống núi!” Diệp Thiếu Dương không ngừng thúc giục, đám người Tứ Bảo cùng nhau cường công, đánh lui mấy người trước mặt, hướng dưới núi di động.

Các pháp sư này đại bộ phận đều là bao cỏ, không chịu được đòn, nhưng nhiều người, bị đánh lui mấy tên, lập tức có người đến bổ sung, đám người Tứ Bảo cũng chỉ có tranh đoạt thời gian với bọn họ, từng chút một dịch chuyển hướng dưới núi!

“Y lan… Toa lâm đoan cơ!” Trong miệng Trần đại tiên đột nhiên phát ra một chuỗi thanh âm kỳ quái, Diệp Thiếu Dương còn tưởng lão động kinh, kết quả thấy Trần đại tiên này làm vài cái động tác tay kỳ quái, hít sâu một hơi, hướng tẩu thuốc dùng sức3hít, lại dùng sức thổi, vô số đốm lửa từ trong ống điếu phun ra, bay múa đầy trời, sau đó hội tụ thành khói độc với các loại hình dạng, đều là hình dạng thon dài, rắn, bọ cạp, con rết, du diên… Còn có một số độc vật hoàn toàn nhìn không ra là gì, hướng tới Diệp Thiếu Dương cùng nhau bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương chém tới một kiếm, bổ nát một con, nhưng rất nhanh lại lần nữa ngưng tụ, vẫn là bộ dáng trước đó, hướng vào mặt Diệp Thiếu Dương cắn tới.

Đây là cái quỷ gì!

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nếu là độc vật chân thật, hắn còn không sợ, nhưng những thứ dùng linh lực dựng lên này, thật đúng là một lần đầu được kiến thức, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng bảo kiếm chém nát từng lần một, nhưng trị phần ngọn không trị phần gốc3như thế này, hơn nữa theo tốc độ niệm chú trong miệng Trần đại tiên nhanh hơn, các độc vật đó sau khi bị đánh nát, tốc độ một lần nữa ngưng tụ cũng càng lúc càng nhanh, ra sức vây quanh Diệp Thiếu Dương xoay vòng.

Nhìn bộ dáng Diệp Thiếu Dương bị ép chật vật không chịu nổi, Trần đại tiên cũng đắc ý, niệm chú càng thêm nhanh chóng, tìm kiếm thời cơ, ý đồ một kích chế địch. Chỉ có chính hắn biết, Tam Thi Diệt Hồn Trùng này của mình hung mãnh bao nhiêu, tập kích không phải nhục thân con người, mà là hóa khói chui vào thân thể con người, cắn xé ba hồn bảy vía, chỉ cần nhân loại chưa tu thành Hỗn Nguyên đại đạo, hồn phách đầy đủ hết, chỉ cần có hồn phách bị cắn, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Diệp Thiếu Dương… Ngươi đã giết Trương Hiểu5Hàn, danh chấn thiên hạ, ta nếu giết ngươi, không riêng gì một công đầu, cũng có thể nổi tiếng thiên hạ tương tự… Cách thành công chỉ có một bước, Trần đại tiên không khỏi cũng có chút kích động hẳn lên, vừa hô hào mấy người bên cạnh, cản lại mấy trợ thủ của Diệp Thiếu Dương, miễn cho bọn họ đến hỗ trợ, sau đó tập trung chú ý…

Trong giây lát linh quang thoáng hiện, ở trong lúc Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân ngăn cản tìm được một cơ hội, trong miệng Trần đại tiên phát ra tiếng ô oa, khống chế mấy con độc trùng, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, hướng trong tai mũi miệng của Diệp Thiếu Dương chui vào.

Thành công rồi!

Bản thân Trần đại tiên cũng có chút không dám tin.

Nhưng, trong nháy mắt tiếp theo, đột nhiên cảm thấy vai trái bị người ta vỗ một cái, chợt xoay người,4sau đó vai phải lại bị vỗ một cái, lại quay đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai ngọn đèn trên vai đã tắt!

Người ta có ba ngọn đèn, phân biệt ở đỉnh đầu cùng trên hai bên vai con người, ba ngọn đèn tắt mất hai, quỷ hồn là có thể nhập vào. Quy tắc này, cho dù là pháp sư cũng không ngoại lệ, chỉ là pháp sư có cương khí hộ thể, cho dù ba ngọn đèn đều tắt hết, bị quỷ hồn tiến vào trong cơ thể, cũng không thể đoạt xá thành công, bản thân ngược lại sẽ bị cương khí đánh tan hồn phách.

Trong nháy mắt này, Trần đại tiên cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

Thật ra Diệp Thiếu Dương đã sớm nhìn thấu, các độc trùng huyễn hóa ra, công kích là ba hồn bảy vía con người, nhưng mình quả thực không phá giải được, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn căn bản không tìm thấy pháp môn phá giải nào.

Vừa vặn, Diệp Thiếu Dương không phải loại người từ bỏ hy vọng, đã khó có thể phá giải, dứt khoát không quản nữa, mà là đem lực chú ý đặt ở trên người Trần đại tiên.

Bắt giặc phải bắt tướng trước, pháp thuật đã là lão thi triển, chỉ cần đánh ngã lão, đó sẽ là nhọc một lần sướng cả đời…

Vì thế, Diệp Thiếu Dương mới sẽ nửa thật nửa giả lộ ra một sơ hở, sau đó thừa dịp lực chú ý của Trần đại tiên đặt hết ở trên thân thể mình, hồn phách lặng lẽ độn ra khỏi thân thể, nhanh chóng tới phía sau lão, lợi dụng lão quay đầu theo bản năng, lừa tắt hai ngọn đèn trên vai lão.

Diệp Thiếu Dương là Linh Tiên, ngay cả nguyên thần cũng cường đại đến mức có thể làm phép giết người, càng không cần nói hồn phách càng có tinh thần lực hơn nữa, sau khi tiến vào thân thể lão, lập tức chạy hướng về đan điền, dùng hồn lực tiến công đan điền lão.

“A nha!” Trần đại tiên kêu một tiếng, thân thể hướng trên mặt đất cong xuống, nhưng hồn phách Diệp Thiếu Dương cũng ở nháy mắt bị bắn ra.

Trần đại tiên khống chế những độc vật linh lực hóa thành kia, sau khi tiến vào thân thể Diệp Thiếu Dương, chưa tìm được hồn phách, cũng không cách nào tổn thương đến nhục thân, theo đan điền Trần đại tiên bị thương, các độc vật đó cũng lập tức tiêu tán.

Hồn phách Diệp Thiếu Dương trở lại trong cơ thể, nhìn Trần đại tiên ngồi ở trên mặt đất, lông mày cũng nhíu lại. Vốn mình khống chế hồn phách đi tập kích lão, cũng bắt được cơ hội tuyệt hảo, muốn một kích chế địch, kết quả trong cơ thể Trần đại tiên có một lực lượng không thuộc về lão, khi đan điền lão bị hao tổn nháy mắt bùng nổ, Diệp Thiếu Dương nhất thời bất ngờ, thiếu chút nữa bị thương, lúc này mới vội vàng từ trong cơ thể lão rời khỏi.

Không để ý Trần đại tiên nữa, Diệp Thiếu Dương phi thân tới trước cả đội ngũ, rút ra Câu Hồn Tác, hướng phía trước quét ngang một phen, dọn ra không gian cho mọi người, đoàn người hướng dưới núi phóng đi.

Bởi vì sơn đạo hẹp, người chắn ở phía trước đều bị đám người Diệp Thiếu Dương quét xuống khỏi sơn đạo, mọi người chồng chất ở phía sau, giữa sân các loại linh quang, pháp khí bay tán loạn cao thấp, Diệp Thiếu Dương lại lao tới mặt sau, giúp đoàn người cùng nhau ngăn cản.

Đối thủ nhân số tuy nhiều, nhưng thiếu tổ chức, kỷ luật tán loạn, Diệp Thiếu Dương bên này, Ngô Gia Vĩ, Tứ Bảo, Phượng Hề, cộng thêm chính hắn, mấy thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, cùng nhau chiến đấu cũng không phải lần một lần hai. Đặc biệt là Tứ Bảo cùng mình, phối hợp tuyệt hảo, càng không cần nói còn có Vân Xuân Sinh đám đại lão kia trợ trận. Trần đại tiên cười lạnh một tiếng nói: “Đừng nói thứ vô dụng, giới pháp thuật bị mấy đại môn phái các ngươi nắm trong tay, năm bè bảy mảng, chính là lúc cần xây dựng lại quy tắc. Người khác sợ tông sư danh môn các ngươi, ta không sợ, Diệp Thiếu Dương, để mạng lại đi!”

Gã này không hổ là người Đông Bắc, nói chuyện đầy hương vị thô lỗ. Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, rút kiếm nghênh đón.

Trong tay Trần đại tiên cầm tẩu thuốc sáng bóng, đó là pháp khí của hắn, chặn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Diệp Thiếu Dương. Hai người bắt đầu đánh.

Một khi giao thủ, Diệp Thiếu Dương lập tức biết, Đông Bắc lão già này không phải chỉ có hư danh, thực lực của lão không ở dưới Trương Hiểu Hàn.

Trương Hiểu Hàn tuy thanh danh lan xa, nhưng thời gian tu hành dù sao ngắn, thuộc1loại ngôi sao tương lai rất có tiềm lực. Những lão già này thiên phú không bằng hắn, nhưng tu hành mấy chục năm, một thân tu vi không phải để không, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều, đặc biệt cái tẩu thuốc kia trong tay xuất quỷ nhập thần, đặt ở trong miệng thổi, đốm lửa phụt ra, liền hình thành một con rắn hoặc là con rết các loại độc vật, thế công điên cuồng, Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ chưa từng gặp loại thủ đoạn này, có chút bất ngờ không kịp phòng bị, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào giằng co.

Diệp Thiếu Dương nhìn trộm bên cạnh, mình bên này, đã bị đám người bao vây tầng tầng, mỗi người đều có đối thủ, một người đấu với mấy người, đều bận tới mức không rút ra thân ra được. Chỉ có Thanh Vân Tử tránh ở sau lưng sư phụ Phục Minh5Tử của hắn, lẳng lặng quan sát đến chiến cuộc, một đứa trẻ không có sức chiến đấu gì, cũng không có ai đi để ý tới hắn.

“Phá vây, xuống núi!” Diệp Thiếu Dương không ngừng thúc giục, đám người Tứ Bảo cùng nhau cường công, đánh lui mấy người trước mặt, hướng dưới núi di động.

Các pháp sư này đại bộ phận đều là bao cỏ, không chịu được đòn, nhưng nhiều người, bị đánh lui mấy tên, lập tức có người đến bổ sung, đám người Tứ Bảo cũng chỉ có tranh đoạt thời gian với bọn họ, từng chút một dịch chuyển hướng dưới núi!

“Y lan… Toa lâm đoan cơ!” Trong miệng Trần đại tiên đột nhiên phát ra một chuỗi thanh âm kỳ quái, Diệp Thiếu Dương còn tưởng lão động kinh, kết quả thấy Trần đại tiên này làm vài cái động tác tay kỳ quái, hít sâu một hơi, hướng tẩu thuốc dùng sức3hít, lại dùng sức thổi, vô số đốm lửa từ trong ống điếu phun ra, bay múa đầy trời, sau đó hội tụ thành khói độc với các loại hình dạng, đều là hình dạng thon dài, rắn, bọ cạp, con rết, du diên… Còn có một số độc vật hoàn toàn nhìn không ra là gì, hướng tới Diệp Thiếu Dương cùng nhau bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương chém tới một kiếm, bổ nát một con, nhưng rất nhanh lại lần nữa ngưng tụ, vẫn là bộ dáng trước đó, hướng vào mặt Diệp Thiếu Dương cắn tới.

Đây là cái quỷ gì!

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nếu là độc vật chân thật, hắn còn không sợ, nhưng những thứ dùng linh lực dựng lên này, thật đúng là một lần đầu được kiến thức, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng bảo kiếm chém nát từng lần một, nhưng trị phần ngọn không trị phần gốc3như thế này, hơn nữa theo tốc độ niệm chú trong miệng Trần đại tiên nhanh hơn, các độc vật đó sau khi bị đánh nát, tốc độ một lần nữa ngưng tụ cũng càng lúc càng nhanh, ra sức vây quanh Diệp Thiếu Dương xoay vòng.

Nhìn bộ dáng Diệp Thiếu Dương bị ép chật vật không chịu nổi, Trần đại tiên cũng đắc ý, niệm chú càng thêm nhanh chóng, tìm kiếm thời cơ, ý đồ một kích chế địch. Chỉ có chính hắn biết, Tam Thi Diệt Hồn Trùng này của mình hung mãnh bao nhiêu, tập kích không phải nhục thân con người, mà là hóa khói chui vào thân thể con người, cắn xé ba hồn bảy vía, chỉ cần nhân loại chưa tu thành Hỗn Nguyên đại đạo, hồn phách đầy đủ hết, chỉ cần có hồn phách bị cắn, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Diệp Thiếu Dương… Ngươi đã giết Trương Hiểu5Hàn, danh chấn thiên hạ, ta nếu giết ngươi, không riêng gì một công đầu, cũng có thể nổi tiếng thiên hạ tương tự… Cách thành công chỉ có một bước, Trần đại tiên không khỏi cũng có chút kích động hẳn lên, vừa hô hào mấy người bên cạnh, cản lại mấy trợ thủ của Diệp Thiếu Dương, miễn cho bọn họ đến hỗ trợ, sau đó tập trung chú ý…

Trong giây lát linh quang thoáng hiện, ở trong lúc Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân ngăn cản tìm được một cơ hội, trong miệng Trần đại tiên phát ra tiếng ô oa, khống chế mấy con độc trùng, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, hướng trong tai mũi miệng của Diệp Thiếu Dương chui vào.

Thành công rồi!

Bản thân Trần đại tiên cũng có chút không dám tin.

Nhưng, trong nháy mắt tiếp theo, đột nhiên cảm thấy vai trái bị người ta vỗ một cái, chợt xoay người,4sau đó vai phải lại bị vỗ một cái, lại quay đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai ngọn đèn trên vai đã tắt!

Người ta có ba ngọn đèn, phân biệt ở đỉnh đầu cùng trên hai bên vai con người, ba ngọn đèn tắt mất hai, quỷ hồn là có thể nhập vào. Quy tắc này, cho dù là pháp sư cũng không ngoại lệ, chỉ là pháp sư có cương khí hộ thể, cho dù ba ngọn đèn đều tắt hết, bị quỷ hồn tiến vào trong cơ thể, cũng không thể đoạt xá thành công, bản thân ngược lại sẽ bị cương khí đánh tan hồn phách.

Trong nháy mắt này, Trần đại tiên cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

Thật ra Diệp Thiếu Dương đã sớm nhìn thấu, các độc trùng huyễn hóa ra, công kích là ba hồn bảy vía con người, nhưng mình quả thực không phá giải được, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn căn bản không tìm thấy pháp môn phá giải nào.

Vừa vặn, Diệp Thiếu Dương không phải loại người từ bỏ hy vọng, đã khó có thể phá giải, dứt khoát không quản nữa, mà là đem lực chú ý đặt ở trên người Trần đại tiên.

Bắt giặc phải bắt tướng trước, pháp thuật đã là lão thi triển, chỉ cần đánh ngã lão, đó sẽ là nhọc một lần sướng cả đời…

Vì thế, Diệp Thiếu Dương mới sẽ nửa thật nửa giả lộ ra một sơ hở, sau đó thừa dịp lực chú ý của Trần đại tiên đặt hết ở trên thân thể mình, hồn phách lặng lẽ độn ra khỏi thân thể, nhanh chóng tới phía sau lão, lợi dụng lão quay đầu theo bản năng, lừa tắt hai ngọn đèn trên vai lão.

Diệp Thiếu Dương là Linh Tiên, ngay cả nguyên thần cũng cường đại đến mức có thể làm phép giết người, càng không cần nói hồn phách càng có tinh thần lực hơn nữa, sau khi tiến vào thân thể lão, lập tức chạy hướng về đan điền, dùng hồn lực tiến công đan điền lão.

“A nha!” Trần đại tiên kêu một tiếng, thân thể hướng trên mặt đất cong xuống, nhưng hồn phách Diệp Thiếu Dương cũng ở nháy mắt bị bắn ra.

Trần đại tiên khống chế những độc vật linh lực hóa thành kia, sau khi tiến vào thân thể Diệp Thiếu Dương, chưa tìm được hồn phách, cũng không cách nào tổn thương đến nhục thân, theo đan điền Trần đại tiên bị thương, các độc vật đó cũng lập tức tiêu tán.

Hồn phách Diệp Thiếu Dương trở lại trong cơ thể, nhìn Trần đại tiên ngồi ở trên mặt đất, lông mày cũng nhíu lại. Vốn mình khống chế hồn phách đi tập kích lão, cũng bắt được cơ hội tuyệt hảo, muốn một kích chế địch, kết quả trong cơ thể Trần đại tiên có một lực lượng không thuộc về lão, khi đan điền lão bị hao tổn nháy mắt bùng nổ, Diệp Thiếu Dương nhất thời bất ngờ, thiếu chút nữa bị thương, lúc này mới vội vàng từ trong cơ thể lão rời khỏi.

Không để ý Trần đại tiên nữa, Diệp Thiếu Dương phi thân tới trước cả đội ngũ, rút ra Câu Hồn Tác, hướng phía trước quét ngang một phen, dọn ra không gian cho mọi người, đoàn người hướng dưới núi phóng đi.

Bởi vì sơn đạo hẹp, người chắn ở phía trước đều bị đám người Diệp Thiếu Dương quét xuống khỏi sơn đạo, mọi người chồng chất ở phía sau, giữa sân các loại linh quang, pháp khí bay tán loạn cao thấp, Diệp Thiếu Dương lại lao tới mặt sau, giúp đoàn người cùng nhau ngăn cản.

Đối thủ nhân số tuy nhiều, nhưng thiếu tổ chức, kỷ luật tán loạn, Diệp Thiếu Dương bên này, Ngô Gia Vĩ, Tứ Bảo, Phượng Hề, cộng thêm chính hắn, mấy thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, cùng nhau chiến đấu cũng không phải lần một lần hai. Đặc biệt là Tứ Bảo cùng mình, phối hợp tuyệt hảo, càng không cần nói còn có Vân Xuân Sinh đám đại lão kia trợ trận.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.