Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2246: Trương Hiểu Hàn (1)



Vân Xuân Sinh thở dài, nói: “Đó là mưu lược của Tinh Nguyệt Nô, mười mấy năm trước đã chôn xuống hạt giống, hôm nay cuối cùng là nở hoa kết quả.”

“Sư bá, bảy đại đệ tử này quả thực rất mạnh, nhưng so sánh với ngài còn có tông sư mấy đại môn phái, lại chưa chắc có thể tranh tiên cơ chứ?”

Vân Xuân Sinh trừng mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn là chưa hiểu, Tinh Nguyệt Nô bồi dưỡng nhóm người này, không phải đối kháng với đám lão già chúng ta, theo chúng ta đám lão già này lần lượt chết đi, trong một thế hệ niên thiếu, còn có người nào có thể đấu với bọn họ, đến lúc đó bọn họ không cần phí sức gì, đã có thể khống chế toàn bộ giới pháp thuật!”

Phục Minh Tử nghe lão nói xong, thở dài, nói: “Thật ra con cũng không phải không nghĩ tới một tầng này, chỉ là… Trong một thế hệ trẻ tuổi, lại chưa có nhân tài nổi bật…” Nói đến đây, hai người cùng nhau cúi đầu, đi nhìn cậu nhóc kia bên cạnh, cậu nhóc ý thức được cái gì, ngẩng đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người.

Phục Minh Tử lắc đầu, nói: “Con mãi không hiểu, sư phụ con lúc trước vì sao sẽ coi trọng nó. Đứa nhỏ này… Quá hàm hậu.”

“Đại trí giả ngu, sư phụ con không sai, đứa nhỏ này chỉ là chưa khai khiếu, nếu khai khiếu, tất nhiên có một phen tạo hóa to lớn đang chờ nó.”

“Nếu là cả đời cũng không khai khiếu thì sao?” Phục Minh Tử truy hỏi, “Sư bá, có lẽ cũng có loại khả năng này?”

Vân Xuân Sinh trầm mặc một lát, nói: “Việc tương lai, mặc dù cơ quan tính hết, cũng không thể biết hết, ngươi ta cũng chỉ là tận sức người thôi, con dốc lòng dạy là được, nó tương lai có thể ngộ đạo hay không, cái đó không quan hệ với con.”

Phục Minh Tử gật gật đầu, một bàn tay đặt lên trên vai cậu nhóc, vỗ nhẹ nhẹ, đi về phía trước, cậu nhóc cũng ngơ ngác theo ở phía sau bọn họ cùng nhau đi. Đối với hai người thầy trò này vừa rồi đối thoại, nó tuy biết ý tứ, nhưng cũng chưa thật sự nghe hiểu được.

Chờ sau khi mấy người thầy trò này đi rồi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng đi tới phía dưới gian khách sạn Long Hổ Sơn bao, Đạo Uyên Chân Nhân nói cho Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương, không tiện dẫn họ đi lên, bằng không sẽ không cách nào tìm hiểu tin tức.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn đi lên trước, mình có thể cùng Mao Tiểu Phương đi dạo ở phụ cận, quen thuộc địa hình.

Lượn lờ trên trấn, hai người phát hiện rất nhiều đại viện đều có pháp sư ở, nhìn qua cũng đã sắp nhiều hơn dân bản xứ, điều này cũng từ khía cạnh xác minh tình huống trước đó từ trong đối thoại của mấy người kia nghe được: pháp thuật công hội, tám phần là thật sự muốn triển khai bao vây tiễu trừ đối với Đào Hoa Sơn.

“Cái này cũng nói rõ, người thần bí kia trên Đào Hoa Sơn, thật sự rất khó đối phó, bằng không pháp thuật công hội sẽ không làm ra trận thế lớn như vậy.” Vừa đi đường, Mao Tiểu Phương vừa nói.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra suy nghĩ trong lòng: nhân vật thần bí này, rốt cuộc lai lịch thế nào? Có thể khiến pháp thuật công hội coi trọng như thế?

Một đợt tiếng bước chân, từ phía sau một cái sân truyền đến, hai người bọn Diệp Thiếu Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn, sau đó liền nhìn thấy một đội người đi tới, đầu tiên là một lão thái thái nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, phía sau lại dẫn theo mấy người trẻ tuổi, ai cũng cúi đầu, bước chân rất vội vàng.

“Ngô Đồng!” Diệp Thiếu Dương ở trong đám người phát hiện Ngô Đồng, ngạc nhiên lẫn vui mừng gọi một tiếng.

Ngô Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngây ra tại chỗ, ánh mắt vốn ảm đạm lập tức sáng ngời lên, “Diệp Thiếu Dương, anh cũng đến đây!” Cất bước muốn đi về phía Diệp Thiếu Dương bên này, lại nghe lão thái thái kia bên cạnh ho khan một tiếng, lập tức đứng lại, thần thái trong mắt lập tức lại ảm đạm xuống, hướng Diệp Thiếu Dương khắc chế cười cười, “Tôi đã biết anh không có việc gì, hôm đó chúng ta phải đi vội, không chờ anh, là thất lễ…”

Diệp Thiếu Dương từ trong giọng nói của cô nghe ra một tia lễ phép cố ý biểu hiện ra, trong lòng có chút khó hiểu, lại nhìn về bên cạnh cô, thấy được Lô Hiểu Thanh cùng Trần Hiểu Vũ.

Lô Hiểu Thanh hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, xem như chào hỏi, Trần Hiểu Vũ lại nhếch mép, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh. Bên cạnh còn có hai nam tử tuổi không sai biệt lắm, tò mò đánh giá Diệp Thiếu Dương, nhưng trong ánh mắt lại không có thiện ý gì.

“Không ngờ ngươi cũng đến đây, đáng tiếc nha, Long Hoa Hội đã hủy bỏ, không có cơ hội khiến tiểu tử ngươi thực hiện ước định.” Trần Hiểu Vũ khoanh tay, ngạo mạn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói với lão thái bên cạnh: “Quỷ di, vị này chính là Diệp Thiếu Dương, Thiên Sư nọ mà con đã nói với người, ồ, không đúng, là Chân Nhân.”

Ánh mắt Quỷ di (dì Quỷ) dừng ở trên người Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng chăm chú nhìn qua, đánh giá cao thấp, lão thái thái này mặc một thân áo dài, nhìn qua rất mộc mạc, thân thể rất gầy, nhưng ánh mắt rất sắc bén, môi kéo xuống, vẻ mặt nghiêm túc, có một loại cảm giác không giận mà uy, nhìn qua là biết loại khó mà nói chuyện cũng không dễ chọc.

“Bà ta chính là Quỷ di…” Mao Tiểu Phương đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm.

Trước mặt người ta, Diệp Thiếu Dương xấu hổ hỏi thăm, nhưng chỉ hướng Mao Tiểu Phương có thể một lời đã nói ra thân phận Quỷ di một điểm này, đủ để nói rõ bà ta nhất định là nhân vật thành danh.

“Diệp Thiếu Dương, mấy đệ tử này của ta ở trong cổ mộ kia, nghe nói nhận được ngươi chiếu cố, bần ni ở đây cảm tạ.” Quỷ di giọng khô khan nói.

“Đó cũng là mèo mù vớ phải cá rán!” Trần Hiểu Vũ giọng điệu rất bất mãn.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới Trần Hiểu Vũ, hướng Quỷ di chắp tay nói: “Khách khí rồi.”

Hắn không quen biết với Quỷ di này, đối phương nói lời cảm tạ làm theo phép, cũng không có cảm tình gì, hắn tự nhiên cũng không muốn đưa ra câu trả lời thế nào, cũng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, bản thân cảm thấy rất bình thường, nhưng vẻ mặt mấy người đối phương lại thoáng biến đổi. Trần Hiểu Vũ hừ một tiếng, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không, khẩu khí này của ngươi… Ngươi có tư cách gì kiêu căng như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn, vừa muốn mở miệng, Quỷ di dẫn đầu quát lớn Trần Hiểu Vũ một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta còn có việc trong người, thứ lỗi không thể trò chuyện thêm, ngày khác gặp lại!”

Nói xong bản thân vội vàng đi về phía trước, mắt không nhìn nghiêng.

Đám người Ngô Đồng theo ở phía sau, lúc đi qua bên người Diệp Thiếu Dương, Ngô Đồng quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương nhìn một cái, sau đó cười cười, trong nụ cười bao hàm bất đắc dĩ cùng một tia cay đắng.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, chờ sau khi bọn họ đi xa, nháy mắt với Mao Tiểu Phương, nói: “Đi, chúng ta theo sau xem xem.” Nói xong bước nhanh theo sau.

Mao Tiểu Phương đuổi theo, nói: “Cậu phải chú ý chút, Quỷ di này, là tùy tùng bên người Tinh Nguyệt Nô, cũng là quản gia của bà ta, quyền thế cực lớn, làm người kiêu căng ương ngạnh… Cho dù là bảy đại đệ tử, cũng không quá dám cãi lời bà ta, về phần thực lực cá nhân bà ta, sâu không lường được…”

Hai người theo một đoạn đường, Quỷ di đi ở phía trước như có phát hiện, đột nhiên đứng lại, sau đó quay đầu, hai ánh mắt nghiêm khắc đặt ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, trách mắng: “Ngươi làm cái gì?” Vân Xuân Sinh thở dài, nói: “Đó là mưu lược của Tinh Nguyệt Nô, mười mấy năm trước đã chôn xuống hạt giống, hôm nay cuối cùng là nở hoa kết quả.”

“Sư bá, bảy đại đệ tử này quả thực rất mạnh, nhưng so sánh với ngài còn có tông sư mấy đại môn phái, lại chưa chắc có thể tranh tiên cơ chứ?”

Vân Xuân Sinh trừng mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn là chưa hiểu, Tinh Nguyệt Nô bồi dưỡng nhóm người này, không phải đối kháng với đám lão già chúng ta, theo chúng ta đám lão già này lần lượt chết đi, trong một thế hệ niên thiếu, còn có người nào có thể đấu với bọn họ, đến lúc đó bọn họ không cần phí sức gì, đã có thể khống chế toàn bộ giới pháp thuật!”

Phục Minh Tử nghe lão nói xong, thở dài, nói: “Thật ra con cũng không phải không nghĩ tới một tầng này, chỉ là… Trong một thế hệ trẻ tuổi, lại chưa có nhân tài nổi bật…” Nói đến đây, hai người cùng nhau cúi đầu, đi nhìn cậu nhóc kia bên cạnh, cậu nhóc ý thức được cái gì, ngẩng đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người.

Phục Minh Tử lắc đầu, nói: “Con mãi không hiểu, sư phụ con lúc trước vì sao sẽ coi trọng nó. Đứa nhỏ này… Quá hàm hậu.”

“Đại trí giả ngu, sư phụ con không sai, đứa nhỏ này chỉ là chưa khai khiếu, nếu khai khiếu, tất nhiên có một phen tạo hóa to lớn đang chờ nó.”

“Nếu là cả đời cũng không khai khiếu thì sao?” Phục Minh Tử truy hỏi, “Sư bá, có lẽ cũng có loại khả năng này?”

Vân Xuân Sinh trầm mặc một lát, nói: “Việc tương lai, mặc dù cơ quan tính hết, cũng không thể biết hết, ngươi ta cũng chỉ là tận sức người thôi, con dốc lòng dạy là được, nó tương lai có thể ngộ đạo hay không, cái đó không quan hệ với con.”

Phục Minh Tử gật gật đầu, một bàn tay đặt lên trên vai cậu nhóc, vỗ nhẹ nhẹ, đi về phía trước, cậu nhóc cũng ngơ ngác theo ở phía sau bọn họ cùng nhau đi. Đối với hai người thầy trò này vừa rồi đối thoại, nó tuy biết ý tứ, nhưng cũng chưa thật sự nghe hiểu được.

Chờ sau khi mấy người thầy trò này đi rồi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng đi tới phía dưới gian khách sạn Long Hổ Sơn bao, Đạo Uyên Chân Nhân nói cho Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương, không tiện dẫn họ đi lên, bằng không sẽ không cách nào tìm hiểu tin tức.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn đi lên trước, mình có thể cùng Mao Tiểu Phương đi dạo ở phụ cận, quen thuộc địa hình.

Lượn lờ trên trấn, hai người phát hiện rất nhiều đại viện đều có pháp sư ở, nhìn qua cũng đã sắp nhiều hơn dân bản xứ, điều này cũng từ khía cạnh xác minh tình huống trước đó từ trong đối thoại của mấy người kia nghe được: pháp thuật công hội, tám phần là thật sự muốn triển khai bao vây tiễu trừ đối với Đào Hoa Sơn.

“Cái này cũng nói rõ, người thần bí kia trên Đào Hoa Sơn, thật sự rất khó đối phó, bằng không pháp thuật công hội sẽ không làm ra trận thế lớn như vậy.” Vừa đi đường, Mao Tiểu Phương vừa nói.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra suy nghĩ trong lòng: nhân vật thần bí này, rốt cuộc lai lịch thế nào? Có thể khiến pháp thuật công hội coi trọng như thế?

Một đợt tiếng bước chân, từ phía sau một cái sân truyền đến, hai người bọn Diệp Thiếu Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn, sau đó liền nhìn thấy một đội người đi tới, đầu tiên là một lão thái thái nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, phía sau lại dẫn theo mấy người trẻ tuổi, ai cũng cúi đầu, bước chân rất vội vàng.

“Ngô Đồng!” Diệp Thiếu Dương ở trong đám người phát hiện Ngô Đồng, ngạc nhiên lẫn vui mừng gọi một tiếng.

Ngô Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngây ra tại chỗ, ánh mắt vốn ảm đạm lập tức sáng ngời lên, “Diệp Thiếu Dương, anh cũng đến đây!” Cất bước muốn đi về phía Diệp Thiếu Dương bên này, lại nghe lão thái thái kia bên cạnh ho khan một tiếng, lập tức đứng lại, thần thái trong mắt lập tức lại ảm đạm xuống, hướng Diệp Thiếu Dương khắc chế cười cười, “Tôi đã biết anh không có việc gì, hôm đó chúng ta phải đi vội, không chờ anh, là thất lễ…”

Diệp Thiếu Dương từ trong giọng nói của cô nghe ra một tia lễ phép cố ý biểu hiện ra, trong lòng có chút khó hiểu, lại nhìn về bên cạnh cô, thấy được Lô Hiểu Thanh cùng Trần Hiểu Vũ.

Lô Hiểu Thanh hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, xem như chào hỏi, Trần Hiểu Vũ lại nhếch mép, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh. Bên cạnh còn có hai nam tử tuổi không sai biệt lắm, tò mò đánh giá Diệp Thiếu Dương, nhưng trong ánh mắt lại không có thiện ý gì.

“Không ngờ ngươi cũng đến đây, đáng tiếc nha, Long Hoa Hội đã hủy bỏ, không có cơ hội khiến tiểu tử ngươi thực hiện ước định.” Trần Hiểu Vũ khoanh tay, ngạo mạn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói với lão thái bên cạnh: “Quỷ di, vị này chính là Diệp Thiếu Dương, Thiên Sư nọ mà con đã nói với người, ồ, không đúng, là Chân Nhân.”

Ánh mắt Quỷ di (dì Quỷ) dừng ở trên người Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng chăm chú nhìn qua, đánh giá cao thấp, lão thái thái này mặc một thân áo dài, nhìn qua rất mộc mạc, thân thể rất gầy, nhưng ánh mắt rất sắc bén, môi kéo xuống, vẻ mặt nghiêm túc, có một loại cảm giác không giận mà uy, nhìn qua là biết loại khó mà nói chuyện cũng không dễ chọc.

“Bà ta chính là Quỷ di…” Mao Tiểu Phương đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm.

Trước mặt người ta, Diệp Thiếu Dương xấu hổ hỏi thăm, nhưng chỉ hướng Mao Tiểu Phương có thể một lời đã nói ra thân phận Quỷ di một điểm này, đủ để nói rõ bà ta nhất định là nhân vật thành danh.

“Diệp Thiếu Dương, mấy đệ tử này của ta ở trong cổ mộ kia, nghe nói nhận được ngươi chiếu cố, bần ni ở đây cảm tạ.” Quỷ di giọng khô khan nói.

“Đó cũng là mèo mù vớ phải cá rán!” Trần Hiểu Vũ giọng điệu rất bất mãn.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới Trần Hiểu Vũ, hướng Quỷ di chắp tay nói: “Khách khí rồi.”

Hắn không quen biết với Quỷ di này, đối phương nói lời cảm tạ làm theo phép, cũng không có cảm tình gì, hắn tự nhiên cũng không muốn đưa ra câu trả lời thế nào, cũng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, bản thân cảm thấy rất bình thường, nhưng vẻ mặt mấy người đối phương lại thoáng biến đổi. Trần Hiểu Vũ hừ một tiếng, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không, khẩu khí này của ngươi… Ngươi có tư cách gì kiêu căng như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn, vừa muốn mở miệng, Quỷ di dẫn đầu quát lớn Trần Hiểu Vũ một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta còn có việc trong người, thứ lỗi không thể trò chuyện thêm, ngày khác gặp lại!”

Nói xong bản thân vội vàng đi về phía trước, mắt không nhìn nghiêng.

Đám người Ngô Đồng theo ở phía sau, lúc đi qua bên người Diệp Thiếu Dương, Ngô Đồng quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương nhìn một cái, sau đó cười cười, trong nụ cười bao hàm bất đắc dĩ cùng một tia cay đắng.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, chờ sau khi bọn họ đi xa, nháy mắt với Mao Tiểu Phương, nói: “Đi, chúng ta theo sau xem xem.” Nói xong bước nhanh theo sau.

Mao Tiểu Phương đuổi theo, nói: “Cậu phải chú ý chút, Quỷ di này, là tùy tùng bên người Tinh Nguyệt Nô, cũng là quản gia của bà ta, quyền thế cực lớn, làm người kiêu căng ương ngạnh… Cho dù là bảy đại đệ tử, cũng không quá dám cãi lời bà ta, về phần thực lực cá nhân bà ta, sâu không lường được…”

Hai người theo một đoạn đường, Quỷ di đi ở phía trước như có phát hiện, đột nhiên đứng lại, sau đó quay đầu, hai ánh mắt nghiêm khắc đặt ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, trách mắng: “Ngươi làm cái gì?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.