Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1757: Huyết Tương Dung



Tứ Bảo nói: “Hắn lúc ấy không phải nói muốn vào sao, tôi cho rằng hắn đã vào được.”

“Tôi cũng cho rằng hắn vào rồi.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, “Cái phong ấn này là đơn hướng, người vào thì không ra được. Cái khác tôi không lo lắng, tôi là lo lắng đợi sau khi làm phép thành công, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện.”

Tử Côn đạo nhân nhíu mày, nhìn hắn lại nhìn nhìn Tứ Bảo, nói: “Các cậu nói là ai?”

Hai người đều không có rảnh quan tâm hắn.

Từ Văn Trường nói: “Quản không được nhiều như vậy, làm phép trước đi.”

Nhìn quanh mọi người, nói: “Hồn lực Bạch Khởi mạnh mẽ, phong ấn một khi mở ra, sẽ tạo thành chấn động rất mạnh, một mình tiểu thiên sư không thể áp chế, bởi vậy cần mời mọi người hỗ trợ, trong các ngươi thực lực mạnh nhất là ai?”

Toàn bộ mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiểu Cửu.

Từ Văn Trường hướng Tiểu Cửu cười cười, nói: “Lại đã quên yêu vương ở đây, vậy thì tốt.”

Lập tức từ trong tay áo lấy ra một xấp ngọc phù để trống, nhanh chóng viết xuống phù văn từng tấm một, sau đó nói: “Ba hồn bảy vía Bạch Khởi một khi thoát vây, hoặc là sẽ tấn công tiểu thiên sư, hoặc là sẽ muốn chạy trốn rời đi. Ta vẽ mười tấm Trấn Hồn Phù, các vị mỗi người một tấm, cầm trên tay, chờ sau khi phong ấn mở ra, ba hồn bảy vía Bạch Khởi sẽ bị phù văn của linh phù hấp dẫn, từng cái tiến vào trong những linh phù này, đến lúc đó các vị cần phải dùng tu vi bản thân kích phát phù văn, khóa chặt hồn phách, để hắn không thể chạy thoát…

Đến lúc đó ta sẽ phối hợp tiểu thiên sư, làm phép đem những hồn phách tách ra này lần lượt đưa vào trong cơ thể Bạch Khởi, bởi vậy, các vị chỉ cần kiên trì, sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”

Lập tức đếm đầu người, Tiểu Cửu, Qua Qua, Chanh Tử, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa, bên này là sáu người, cộng thêm Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh cùng Phượng Hề, vừa lúc là chín người, Bạch Khởi ba hồn bảy vía, khấu trừ thiên hồn cần giữ lại cho bản thân Từ Văn Trường đến làm phép, thu hút hồn phách còn lại, chín người vừa đủ.

“Ta cũng có phần sao?” Phượng Hề có chút nghi hoặc hỏi.

“Ngươi tu vi không kém, vừa lúc bỏ ra một phần sức, đổi lấy âm đức.” Từ Văn Trường liếc một cái liền có thể nhìn ra thực lực đại khái của cô.

Tử Côn đạo nhân chần chờ nói: “Ta…”

Từ Văn Trường nói: “Ngươi thực lực này, nán lại một bên là được, chẳng may có tình huống gì, cũng giúp chúng ta chống đỡ một hồi.”

Bản thân Từ Văn Trường khống chế thiên hồn, địa hồn giao cho Tiểu Cửu thực lực mạnh nhất, về phần nhân tuyển nhân hồn, trong tróc quỷ liên minh sinh ra chia rẽ, ai cũng không cho rằng đối phương lợi hại hơn mình, cuối cùng dứt khoát tìm Tứ Bảo thân là pháp sư.

Ở dưới sự an bài của Từ Văn Trường, đoàn người vây quanh quan tài ngồi xuống, trong tay đều tự cầm một tấm Trấn Hồn Phù, vì tăng mạnh tác dụng của Trấn Hồn Phù, Từ Văn Trường còn cho bọn họ mỗi người một viên Trấn Hồn Thạch, kích cỡ viên đá cuội, bọc giữa linh phù.

“Tiểu thiên sư, có thể bắt đầu rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quét mọi người ở đây, trên cơ bản đều là chiến hữu thân mật nhất của mình, dặn: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, các ngươi nhớ kỹ, có thể chạy thì chạy, nhất định không cho phép xảy ra chuyện!”

Từ Văn Trường nghe hắn nói như vậy, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thiên sư dạy bảo vậy, là trái với tinh thần đạo pháp.”

“Tinh thần rắm chó, giữ mạng mới là quan trọng nhất, mạng cũng không còn nói chuyện gì tinh thần.”

Tứ Bảo cười hắc hắc nói: “Đây là tinh thần tróc quỷ liên minh chúng ta, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy.”

Tiểu Cửu nhìn Diệp Thiếu Dương, yên lặng nói: “Thiếu Dương, cẩn thận!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Ngươi cũng cẩn thận.”

Tiểu Bạch thấy một màn như vậy, bĩu môi, nói với Chanh Tử ngồi ở một bên: “Nhìn thấy chưa, lão đại bây giờ nhìn thấy Tiểu Cửu liền như mất hồn, hoa quả ngươi thất sủng rồi.”

Chanh Tử bĩu môi.

Diệp Thiếu Dương dựa theo Từ Văn Trường yêu cầu, cắt qua ngón giữa, nhỏ một giọt máu ở trong Thiên La Bàn trong lòng Bạch Khởi, huyết khí lập tức tan ra ở trong âm dương nhị khí, tiếp theo đem một tay phủ lên, nhất thời cảm nhận được một lực lượng kỳ diệu hấp dẫn bàn tay mình, máu tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra, hội tụ vào trong lực lượng kia của Thiên La Bàn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một loại cảm giác giống như đã từng tương tự. Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, trong Thiên La Bàn huyết quang lượn lờ, tựa như chia làm hai luồng, giống như âm dương nhị khí xoay quanh ở trong la bàn.

Trong đó một luồng là máu mình, một luồng khác là… Từ Phúc?

Vì sao máu mình, cùng máu Từ Phúc sẽ dung hợp với nhau? Hơn nữa luồng hơi thở này… Cảm giác là quen thuộc như vậy.

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng tìm kiếm nơi phát ra loại cảm giác này… Đột nhiên có vô số hình ảnh ánh sáng hiện lên trước mắt, không ngừng xoay tròn, tạo thành các loại quẻ tượng.

Tiên thiên bát quái!

Nghĩ hẳn đây là cấm chế Hỗn Nguyên đại trận, lập tức không miên man suy nghĩ nữa, một lòng bắt đầu thôi diễn quẻ tượng…

Đoàn người Diệp Thiếu Dương là buổi sáng xuống mộ, ở trong mộ trải qua các loại gian nguy, không cảm giác thời gian biến hóa, trên thực tế một ngày đã trôi qua. Sa mạc trời tối đặc biệt sớm, bốn năm giờ, mặt trời đã ngả về tây, đêm tối buông xuống.

Nhưng ở phía trên cổ mộ, bầu trời trong vòng phạm vi ngàn mét, lại là một mảng tối đen, trong đó không ngừng truyền đến các loại thanh âm kỳ quái, tiếng kêu quái dị, chém giết, quỷ khóc sói tru.

Mấy thành viên đội khảo sát phụ trách canh giữ ở lối vào cổ mộ đã né tránh xa xa, dùng vẻ mặt gần như si ngốc nhìn đám “mây đen” to lớn trước mắt…

Trong mây đen, đang tiến hành một hồi chiến đấu thảm thiết.

Mấy chục vị âm thần trong Hoàn Hồn ti, đang chém giết cùng một đám tà vật hình thái khác nhau, Bạch Vô Thường tọa trấn phía sau, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, trên người tản mát ra vô số thanh quang, bao trùm ở trong hai bên trận doanh chém giết, khống chế khí tức chiến trường, làm toàn bộ tà vật Thái Âm sơn cảm thấy một loại áp lực như hít thở không thông, loại cảm giác dinh dính đó ít nhất giảm bớt ba thành tốc độ công kích của bọn họ.

Hắc Vô Thường xung phong dẫn đầu, đối công cùng một nữ tử dáng người thon thả, mặt mang mị hoặc, thể tích Chiêu Hồn Phiên trong tay so với bình thường tăng lên mấy chục lần, giống như một lưỡi hái thật lớn, đại khai đại hợp, nhưng thân thể nữ tử trơn mềm như cá, xuyên qua ở trong thế công của Chiêu Hồn Phiên, hai tay nắm hai luồng huyết quang, không ngừng phản công Hắc Vô Thường.

“Bát gia, đã lâu không gặp, tính tình ngài vẫn dữ dội như vậy!” Nữ tử phát ra thanh âm thanh thúy như chuông bạc.

“Toàn nói bậy, ta làm sao quen biết ngươi!” Hắc Vô Thường không chút dao động, điên cuồng tấn công một phen, cảm giác được nữ tử này tu vi cực sâu, trong lúc nhất thời khó có thể thủ thắng, trong lòng không khỏi lo lắng hẳn lên.

Nữ tử lộ ra một nụ cười tà mị, nói: “Bát gia quên chuyện rồi, năm trăm năm trước, chúng ta từng gặp một mặt, ở trong giếng cạn Nam Hà trấn, là ngươi tự mình truy bắt ta, đem ta áp giải đi âm ty, ngài không nhớ rõ?”

Năm trăm năm trước, giếng cạn Nam Hà trấn…

Một đoạn hồi ức đột nhiên nhảy ra, Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm nữ tử, nói: “Yêu nghiệt, là ngươi!”

Nữ tử nhẹ nhàng cười, “Bát gia, hiện nay tiểu nữ tử chính là Ngọc Diện La Sát của Thái Âm sơn.”

“Ngọc Diện La Sát…” Hắc Vô Thường chấn động, thất thanh nói, “Ngươi chính là một trong tứ đại la sát dưới trướng Hữu Thủ Ngọc Diện La Sát?” Tứ Bảo nói: “Hắn lúc ấy không phải nói muốn vào sao, tôi cho rằng hắn đã vào được.”

“Tôi cũng cho rằng hắn vào rồi.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, “Cái phong ấn này là đơn hướng, người vào thì không ra được. Cái khác tôi không lo lắng, tôi là lo lắng đợi sau khi làm phép thành công, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện.”

Tử Côn đạo nhân nhíu mày, nhìn hắn lại nhìn nhìn Tứ Bảo, nói: “Các cậu nói là ai?”

Hai người đều không có rảnh quan tâm hắn.

Từ Văn Trường nói: “Quản không được nhiều như vậy, làm phép trước đi.”

Nhìn quanh mọi người, nói: “Hồn lực Bạch Khởi mạnh mẽ, phong ấn một khi mở ra, sẽ tạo thành chấn động rất mạnh, một mình tiểu thiên sư không thể áp chế, bởi vậy cần mời mọi người hỗ trợ, trong các ngươi thực lực mạnh nhất là ai?”

Toàn bộ mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiểu Cửu.

Từ Văn Trường hướng Tiểu Cửu cười cười, nói: “Lại đã quên yêu vương ở đây, vậy thì tốt.”

Lập tức từ trong tay áo lấy ra một xấp ngọc phù để trống, nhanh chóng viết xuống phù văn từng tấm một, sau đó nói: “Ba hồn bảy vía Bạch Khởi một khi thoát vây, hoặc là sẽ tấn công tiểu thiên sư, hoặc là sẽ muốn chạy trốn rời đi. Ta vẽ mười tấm Trấn Hồn Phù, các vị mỗi người một tấm, cầm trên tay, chờ sau khi phong ấn mở ra, ba hồn bảy vía Bạch Khởi sẽ bị phù văn của linh phù hấp dẫn, từng cái tiến vào trong những linh phù này, đến lúc đó các vị cần phải dùng tu vi bản thân kích phát phù văn, khóa chặt hồn phách, để hắn không thể chạy thoát…

Đến lúc đó ta sẽ phối hợp tiểu thiên sư, làm phép đem những hồn phách tách ra này lần lượt đưa vào trong cơ thể Bạch Khởi, bởi vậy, các vị chỉ cần kiên trì, sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”

Lập tức đếm đầu người, Tiểu Cửu, Qua Qua, Chanh Tử, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa, bên này là sáu người, cộng thêm Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh cùng Phượng Hề, vừa lúc là chín người, Bạch Khởi ba hồn bảy vía, khấu trừ thiên hồn cần giữ lại cho bản thân Từ Văn Trường đến làm phép, thu hút hồn phách còn lại, chín người vừa đủ.

“Ta cũng có phần sao?” Phượng Hề có chút nghi hoặc hỏi.

“Ngươi tu vi không kém, vừa lúc bỏ ra một phần sức, đổi lấy âm đức.” Từ Văn Trường liếc một cái liền có thể nhìn ra thực lực đại khái của cô.

Tử Côn đạo nhân chần chờ nói: “Ta…”

Từ Văn Trường nói: “Ngươi thực lực này, nán lại một bên là được, chẳng may có tình huống gì, cũng giúp chúng ta chống đỡ một hồi.”

Bản thân Từ Văn Trường khống chế thiên hồn, địa hồn giao cho Tiểu Cửu thực lực mạnh nhất, về phần nhân tuyển nhân hồn, trong tróc quỷ liên minh sinh ra chia rẽ, ai cũng không cho rằng đối phương lợi hại hơn mình, cuối cùng dứt khoát tìm Tứ Bảo thân là pháp sư.

Ở dưới sự an bài của Từ Văn Trường, đoàn người vây quanh quan tài ngồi xuống, trong tay đều tự cầm một tấm Trấn Hồn Phù, vì tăng mạnh tác dụng của Trấn Hồn Phù, Từ Văn Trường còn cho bọn họ mỗi người một viên Trấn Hồn Thạch, kích cỡ viên đá cuội, bọc giữa linh phù.

“Tiểu thiên sư, có thể bắt đầu rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quét mọi người ở đây, trên cơ bản đều là chiến hữu thân mật nhất của mình, dặn: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, các ngươi nhớ kỹ, có thể chạy thì chạy, nhất định không cho phép xảy ra chuyện!”

Từ Văn Trường nghe hắn nói như vậy, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thiên sư dạy bảo vậy, là trái với tinh thần đạo pháp.”

“Tinh thần rắm chó, giữ mạng mới là quan trọng nhất, mạng cũng không còn nói chuyện gì tinh thần.”

Tứ Bảo cười hắc hắc nói: “Đây là tinh thần tróc quỷ liên minh chúng ta, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy.”

Tiểu Cửu nhìn Diệp Thiếu Dương, yên lặng nói: “Thiếu Dương, cẩn thận!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Ngươi cũng cẩn thận.”

Tiểu Bạch thấy một màn như vậy, bĩu môi, nói với Chanh Tử ngồi ở một bên: “Nhìn thấy chưa, lão đại bây giờ nhìn thấy Tiểu Cửu liền như mất hồn, hoa quả ngươi thất sủng rồi.”

Chanh Tử bĩu môi.

Diệp Thiếu Dương dựa theo Từ Văn Trường yêu cầu, cắt qua ngón giữa, nhỏ một giọt máu ở trong Thiên La Bàn trong lòng Bạch Khởi, huyết khí lập tức tan ra ở trong âm dương nhị khí, tiếp theo đem một tay phủ lên, nhất thời cảm nhận được một lực lượng kỳ diệu hấp dẫn bàn tay mình, máu tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra, hội tụ vào trong lực lượng kia của Thiên La Bàn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một loại cảm giác giống như đã từng tương tự. Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, trong Thiên La Bàn huyết quang lượn lờ, tựa như chia làm hai luồng, giống như âm dương nhị khí xoay quanh ở trong la bàn.

Trong đó một luồng là máu mình, một luồng khác là… Từ Phúc?

Vì sao máu mình, cùng máu Từ Phúc sẽ dung hợp với nhau? Hơn nữa luồng hơi thở này… Cảm giác là quen thuộc như vậy.

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng tìm kiếm nơi phát ra loại cảm giác này… Đột nhiên có vô số hình ảnh ánh sáng hiện lên trước mắt, không ngừng xoay tròn, tạo thành các loại quẻ tượng.

Tiên thiên bát quái!

Nghĩ hẳn đây là cấm chế Hỗn Nguyên đại trận, lập tức không miên man suy nghĩ nữa, một lòng bắt đầu thôi diễn quẻ tượng…

Đoàn người Diệp Thiếu Dương là buổi sáng xuống mộ, ở trong mộ trải qua các loại gian nguy, không cảm giác thời gian biến hóa, trên thực tế một ngày đã trôi qua. Sa mạc trời tối đặc biệt sớm, bốn năm giờ, mặt trời đã ngả về tây, đêm tối buông xuống.

Nhưng ở phía trên cổ mộ, bầu trời trong vòng phạm vi ngàn mét, lại là một mảng tối đen, trong đó không ngừng truyền đến các loại thanh âm kỳ quái, tiếng kêu quái dị, chém giết, quỷ khóc sói tru.

Mấy thành viên đội khảo sát phụ trách canh giữ ở lối vào cổ mộ đã né tránh xa xa, dùng vẻ mặt gần như si ngốc nhìn đám “mây đen” to lớn trước mắt…

Trong mây đen, đang tiến hành một hồi chiến đấu thảm thiết.

Mấy chục vị âm thần trong Hoàn Hồn ti, đang chém giết cùng một đám tà vật hình thái khác nhau, Bạch Vô Thường tọa trấn phía sau, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, trên người tản mát ra vô số thanh quang, bao trùm ở trong hai bên trận doanh chém giết, khống chế khí tức chiến trường, làm toàn bộ tà vật Thái Âm sơn cảm thấy một loại áp lực như hít thở không thông, loại cảm giác dinh dính đó ít nhất giảm bớt ba thành tốc độ công kích của bọn họ.

Hắc Vô Thường xung phong dẫn đầu, đối công cùng một nữ tử dáng người thon thả, mặt mang mị hoặc, thể tích Chiêu Hồn Phiên trong tay so với bình thường tăng lên mấy chục lần, giống như một lưỡi hái thật lớn, đại khai đại hợp, nhưng thân thể nữ tử trơn mềm như cá, xuyên qua ở trong thế công của Chiêu Hồn Phiên, hai tay nắm hai luồng huyết quang, không ngừng phản công Hắc Vô Thường.

“Bát gia, đã lâu không gặp, tính tình ngài vẫn dữ dội như vậy!” Nữ tử phát ra thanh âm thanh thúy như chuông bạc.

“Toàn nói bậy, ta làm sao quen biết ngươi!” Hắc Vô Thường không chút dao động, điên cuồng tấn công một phen, cảm giác được nữ tử này tu vi cực sâu, trong lúc nhất thời khó có thể thủ thắng, trong lòng không khỏi lo lắng hẳn lên.

Nữ tử lộ ra một nụ cười tà mị, nói: “Bát gia quên chuyện rồi, năm trăm năm trước, chúng ta từng gặp một mặt, ở trong giếng cạn Nam Hà trấn, là ngươi tự mình truy bắt ta, đem ta áp giải đi âm ty, ngài không nhớ rõ?”

Năm trăm năm trước, giếng cạn Nam Hà trấn…

Một đoạn hồi ức đột nhiên nhảy ra, Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm nữ tử, nói: “Yêu nghiệt, là ngươi!”

Nữ tử nhẹ nhàng cười, “Bát gia, hiện nay tiểu nữ tử chính là Ngọc Diện La Sát của Thái Âm sơn.”

“Ngọc Diện La Sát…” Hắc Vô Thường chấn động, thất thanh nói, “Ngươi chính là một trong tứ đại la sát dưới trướng Hữu Thủ Ngọc Diện La Sát?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.