Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1602: Ám Chiêu (2)



Diệp Thiếu Dương tay cầm linh phụ nghênh đón.

“Thái thượng tam thanh, tứ phương đại đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”

Linh phù chợt lóe, kim quang tràn ra bốn phương tám hướng, giống như lửa nóng thiêu đốt, lao vào khí tức màu trắng kia, một lực lượng cắn ngược chấn động lan ra.

Thân thể Diệp Thiếu Dương kịch liệt chớp lên, một chân chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, lại nhìn Hoàng quan chủ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lấy tư thế ngã lộn nhào ngã trên mặt đất, hộc cả đống máu.

Thì ra là nó mạnh hết đà, trái tim Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lại trong bụng, hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều đau, nếu Hoàng quan chủ còn có sức đánh một trận, mình thật sự không được rồi.

“Quan chủ!” Đệ tử Mộc Phong quan chen chúc mà động, tiến lên đem lão đỡ dậy, có đệ tử hướng trong miệng nhét đan dược gì đó, sau đó giúp lão vận khí chữa thương.

Trong đám người một mảng kinh hô, ai cũng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Thiếu Dương, hắn một nhân gian pháp sư, còn là người trẻ tuổi khoảng đôi mươi, thế mà… Đã chiến thắng một vị tiền bối thành danh đã lâu của Thanh Minh giới.

Kết quả này, làm bọn họ đều không dám tin tưởng.

“Lạ thay…” Thánh mẫu trầm ngâm suy nghĩ sâu xa.

“Chủ nhân uy vũ!”

Trong trận doanh Thanh Khâu sơn, không biết ai hô to một tiếng như vậy, sau đó đám đệ tử lục tục hô to lên, thanh âm càng lúc càng chỉnh tề.

“Đương nhiên mà thôi, có cái gì phải chúc mừng.” Trên mặt Tiểu Cửu mang theo mỉm cười không che dấu được, đi về phía Diệp Thiếu Dương.

Hoàng quan chủ ở dưới đám đệ tử giúp đỡ điều trị, đã tỉnh táo lại, vừa mở mắt, tầm mắt đã tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói: “Ám kim thần phù, ngươi thế mà biết ám kim thần phù!”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi: “Biết hàng.”

Hoàng quan chủ quát lớn: “Tiểu nhân không biết xấu hổ, thắng mà không võ!”

Diệp Thiếu Dương hướng lão chắp tay, “Không có cách nào cả, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chung quy không thể thua cho ngươi. Lúc trước ngươi cũng từng vũ nhục sơn môn ta cùng sư phụ ta, chúng ta xem như huề nhau đi!”

“Ngươi… Vô sỉ đến cực điểm! So đấu sao có thể dùng loại ám chiêu này!”

Diệp Thiếu Dương tuy cảm thấy mình không tệ như lão nói, vẫn giải thích với lão: “Ngay từ đầu, ta đã không cảm thấy đây là so đấu, ta chưa bao giờ so đấu với bất luận kẻ nào, có thể không đánh thì không đánh, muốn đánh, vậy phải là sinh tử chi chiến.”

Trận chiến sinh tử, tự nhiên không cần nương tay.

Hoàng quan chủ như có điều hiểu ra, đẩy ra đám đệ tử, đứng lên, hướng Diệp Thiếu Dương đi qua.

“Ngươi làm gì!” Diệp Thiếu Dương nhất thời cảnh giác hẳn lên, lão gia hỏa này không phải còn muốn đánh tiếp chứ?

Hoàng quan chủ đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu, nói: “Ta đã thua, dựa theo ước định…”

Tiểu Cửu lập tức nói: “Hoàng quan chủ nghiêm trọng rồi, để ngươi hướng ta quỳ xuống bồi tội, ta cũng không đảm đương nổi, thôi đi.”

Nói xong quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ừm, thôi đi.”

Ở trước mắt bao người thua mình, mặt mũi lão đã mất hết, Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu nói như vậy cũng là vì chọc tức lão, không muốn để lão thật sự làm theo, nếu thực để lão dập đầu nhận sai, lão khẳng định hận chết mình, mình bỏ đi cũng không có gì, tương lai lão khẳng định sẽ giận chó đánh mèo Tiểu Cửu. Mình không cần thiết kéo kẻ thù cho Tiểu Cửu.

Nhưng Hoàng quan chủ này chủ động nhắc tới đánh cuộc, không giở trò chơi xấu, ngược lại cũng khiến Diệp Thiếu Dương đối với lão có một ít hảo cảm.

Ánh mắt Hoàng quan chủ hiện lên một tia cảm kích, nhìn vào Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Lúc đấu pháp, sinh tử đối nghịch, không từ thủ đoạn, đánh xong giải quyết xong có thể bảo trì phong độ, một trận chiến này, đối với bần đạo cũng có chút dẫn dắt, trước đó đã xem nhẹ ngươi, hiện tại nghĩ đến, ngươi trẻ tuổi như thế, có thể thu lấy vị trí Mao Sơn chưởng giáo, cũng không phải ngẫu nhiên.”

Nói xong, gọi đến một đệ tử, đem Hỗn Thiên Lăng đưa tới.

“Đánh cuộc đã thành, bần đạo tự nhiên tuân thủ, Hồ vương và Diệp chưởng giáo đã khoan dung độ lượng, miễn đi bần đạo chịu nhục, bần đạo cũng không thể quá chiếm tiện nghi, Hỗn Thiên Lăng này tự nhiên đưa tặng.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cùng Tiểu Cửu nhìn nhau một cái, Tiểu Cửu nói: “Ngươi quyết định.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lấy Hỗn Thiên Lăng cũng không có tác dụng gì, vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, vẫn nói lời cảm tạ nhận lấy.

Hoàng quan chủ xoay người bước đi, sau khi trở lại trong trận doanh của mình, hướng đại lão của mấy trận doanh nói tiếng tạm biệt, mang theo các đệ tử cô đơn rời đi, trong đoàn người chỉ còn lại có hai người Tô Mạt cùng Trương Vân.

“Diệp Thiếu Dương, ta sớm muộn gì giết ngươi!” Tô Mạt oán hận nói, trên mặt lại mang theo một nụ cười tàn nhẫn.

Diệp Thiếu Dương hướng cô ta thè lưỡi, trong lòng không khỏi có chút may mắn, vừa rồi đối thủ của mình không phải cô ta. Tuy Hoàng quan chủ nhìn qua pháp lực thâm hậu hơn, một tay vu thuật xuất quỷ nhập thần, cực khó đối phó, nhưng hắn tình nguyện đối thủ là Hoàng quan chủ, cũng không muốn chống lại Tô Mạt.

Em gái xinh đẹp này quả thực chính là kẻ điên.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, thật ra cô ta và Đạo Phong trên bản chất là cùng một loại người, dị thường cố chấp đối với chiến đấu, một khi tiến vào chiến đấu thật sự, sẽ hoàn toàn lâm vào điên cuồng, một lời không hợp là liều mạng.

Nghĩ đến cô ta tương lai khẳng định sẽ còn tìm đến mình làm phiền, Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút phiền muộn.

Hoàng quan chủ đi rồi, mọi người cũng đều lục tục giản tán, không bao lâu đều đi hết.

“Ai u.” Diệp Thiếu Dương cố gắng chống đỡ một hơi cũng buông lỏng, nhất thời cảm thấy vết thương sau lưng đau đớn không chịu nổi.

“Ngươi tạm thời không có việc gì chứ?” Tiểu Cửu hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Tiểu Cửu túm cánh tay hắn, nhấc lên xe phượng, ngồi xuống sát mình, sau đó bảo người đẩy xe rời đi.

Cũng không biết đẩy xe là dùng pháp thuật gì, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh biến hóa, không bao lâu đã đến trước một ngọn núi, so với ngọn núi nhỏ lúc trước thì nguy nga hơn nhiều, núi non trùng điệp, cỏ cây xanh tươi, phong cảnh rất khá.

“Thanh Khâu sơn?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Tiểu Cửu gật gật đầu, tự mình dìu hắn xuống xe, đi thẳng lên núi.

Con em hồ tộc ở trên sơn đạo thủ vệ, nhìn thấy Hồ vương tự mình đỡ một người lên núi, cực kỳ kinh ngạc, nhưng các tùy tùng theo phía sau châu đầu ghé tai nói với bọn họ, mọi người lập tức biết thân phận Diệp Thiếu Dương, lần lượt quỳ xuống.

Ở dưới tùy tùng bôn tẩu bẩm báo, sự tích anh dũng của Diệp Thiếu Dương dũng đấu quan chủ Mộc Phong quan, cũng dốc hết sức đem hắn đánh bại nhanh chóng được truyền khắp, các hồ yêu kinh ngạc coi như người trời.

Trên đỉnh núi, là một cung điện kim bích huy hoàng, Tiểu Cửu cũng chưa dừng lại, trực tiếp mang theo Diệp Thiếu Dương xuyên qua đại điện và vườn hoa cầu nhỏ nước chảy, tiến vào một căn nhà nhỏ hai tầng, tòa nhà nhỏ xây ở chỗ cao nhất của đỉnh núi, kiểu dáng phong cách cổ xưa, không huy hoàng như đại điện, cũng không tang thương như kiến trúc cổ điển, bên trong tỏ ra có chút tinh xảo linh lung, nhìn qua là biết chỗ nữ nhân ở.

Vén bức rèm che, một hương thơm lập tức xộc vào mũi, Diệp Thiếu Dương run lên, đánh giá, trước mắt là một chỗ tương tự phòng khách, bên trong bày một tổ hợp bàn trà cùng ghế bằng ngọc, long lanh trong suốt, sát tường có một dãy tủ gỗ màu tím, bên trên bày một ít vật nhỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, tất cả đều là những thứ chưa từng gặp, vừa muốn cẩn thận đánh giá, ánh mắt lại bị bàn thờ trên bức tường đối diện cửa hấp dẫn. Diệp Thiếu Dương tay cầm linh phụ nghênh đón.

“Thái thượng tam thanh, tứ phương đại đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”

Linh phù chợt lóe, kim quang tràn ra bốn phương tám hướng, giống như lửa nóng thiêu đốt, lao vào khí tức màu trắng kia, một lực lượng cắn ngược chấn động lan ra.

Thân thể Diệp Thiếu Dương kịch liệt chớp lên, một chân chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, lại nhìn Hoàng quan chủ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lấy tư thế ngã lộn nhào ngã trên mặt đất, hộc cả đống máu.

Thì ra là nó mạnh hết đà, trái tim Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lại trong bụng, hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều đau, nếu Hoàng quan chủ còn có sức đánh một trận, mình thật sự không được rồi.

“Quan chủ!” Đệ tử Mộc Phong quan chen chúc mà động, tiến lên đem lão đỡ dậy, có đệ tử hướng trong miệng nhét đan dược gì đó, sau đó giúp lão vận khí chữa thương.

Trong đám người một mảng kinh hô, ai cũng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Thiếu Dương, hắn một nhân gian pháp sư, còn là người trẻ tuổi khoảng đôi mươi, thế mà… Đã chiến thắng một vị tiền bối thành danh đã lâu của Thanh Minh giới.

Kết quả này, làm bọn họ đều không dám tin tưởng.

“Lạ thay…” Thánh mẫu trầm ngâm suy nghĩ sâu xa.

“Chủ nhân uy vũ!”

Trong trận doanh Thanh Khâu sơn, không biết ai hô to một tiếng như vậy, sau đó đám đệ tử lục tục hô to lên, thanh âm càng lúc càng chỉnh tề.

“Đương nhiên mà thôi, có cái gì phải chúc mừng.” Trên mặt Tiểu Cửu mang theo mỉm cười không che dấu được, đi về phía Diệp Thiếu Dương.

Hoàng quan chủ ở dưới đám đệ tử giúp đỡ điều trị, đã tỉnh táo lại, vừa mở mắt, tầm mắt đã tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói: “Ám kim thần phù, ngươi thế mà biết ám kim thần phù!”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi: “Biết hàng.”

Hoàng quan chủ quát lớn: “Tiểu nhân không biết xấu hổ, thắng mà không võ!”

Diệp Thiếu Dương hướng lão chắp tay, “Không có cách nào cả, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chung quy không thể thua cho ngươi. Lúc trước ngươi cũng từng vũ nhục sơn môn ta cùng sư phụ ta, chúng ta xem như huề nhau đi!”

“Ngươi… Vô sỉ đến cực điểm! So đấu sao có thể dùng loại ám chiêu này!”

Diệp Thiếu Dương tuy cảm thấy mình không tệ như lão nói, vẫn giải thích với lão: “Ngay từ đầu, ta đã không cảm thấy đây là so đấu, ta chưa bao giờ so đấu với bất luận kẻ nào, có thể không đánh thì không đánh, muốn đánh, vậy phải là sinh tử chi chiến.”

Trận chiến sinh tử, tự nhiên không cần nương tay.

Hoàng quan chủ như có điều hiểu ra, đẩy ra đám đệ tử, đứng lên, hướng Diệp Thiếu Dương đi qua.

“Ngươi làm gì!” Diệp Thiếu Dương nhất thời cảnh giác hẳn lên, lão gia hỏa này không phải còn muốn đánh tiếp chứ?

Hoàng quan chủ đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu, nói: “Ta đã thua, dựa theo ước định…”

Tiểu Cửu lập tức nói: “Hoàng quan chủ nghiêm trọng rồi, để ngươi hướng ta quỳ xuống bồi tội, ta cũng không đảm đương nổi, thôi đi.”

Nói xong quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ừm, thôi đi.”

Ở trước mắt bao người thua mình, mặt mũi lão đã mất hết, Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu nói như vậy cũng là vì chọc tức lão, không muốn để lão thật sự làm theo, nếu thực để lão dập đầu nhận sai, lão khẳng định hận chết mình, mình bỏ đi cũng không có gì, tương lai lão khẳng định sẽ giận chó đánh mèo Tiểu Cửu. Mình không cần thiết kéo kẻ thù cho Tiểu Cửu.

Nhưng Hoàng quan chủ này chủ động nhắc tới đánh cuộc, không giở trò chơi xấu, ngược lại cũng khiến Diệp Thiếu Dương đối với lão có một ít hảo cảm.

Ánh mắt Hoàng quan chủ hiện lên một tia cảm kích, nhìn vào Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Lúc đấu pháp, sinh tử đối nghịch, không từ thủ đoạn, đánh xong giải quyết xong có thể bảo trì phong độ, một trận chiến này, đối với bần đạo cũng có chút dẫn dắt, trước đó đã xem nhẹ ngươi, hiện tại nghĩ đến, ngươi trẻ tuổi như thế, có thể thu lấy vị trí Mao Sơn chưởng giáo, cũng không phải ngẫu nhiên.”

Nói xong, gọi đến một đệ tử, đem Hỗn Thiên Lăng đưa tới.

“Đánh cuộc đã thành, bần đạo tự nhiên tuân thủ, Hồ vương và Diệp chưởng giáo đã khoan dung độ lượng, miễn đi bần đạo chịu nhục, bần đạo cũng không thể quá chiếm tiện nghi, Hỗn Thiên Lăng này tự nhiên đưa tặng.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cùng Tiểu Cửu nhìn nhau một cái, Tiểu Cửu nói: “Ngươi quyết định.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lấy Hỗn Thiên Lăng cũng không có tác dụng gì, vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, vẫn nói lời cảm tạ nhận lấy.

Hoàng quan chủ xoay người bước đi, sau khi trở lại trong trận doanh của mình, hướng đại lão của mấy trận doanh nói tiếng tạm biệt, mang theo các đệ tử cô đơn rời đi, trong đoàn người chỉ còn lại có hai người Tô Mạt cùng Trương Vân.

“Diệp Thiếu Dương, ta sớm muộn gì giết ngươi!” Tô Mạt oán hận nói, trên mặt lại mang theo một nụ cười tàn nhẫn.

Diệp Thiếu Dương hướng cô ta thè lưỡi, trong lòng không khỏi có chút may mắn, vừa rồi đối thủ của mình không phải cô ta. Tuy Hoàng quan chủ nhìn qua pháp lực thâm hậu hơn, một tay vu thuật xuất quỷ nhập thần, cực khó đối phó, nhưng hắn tình nguyện đối thủ là Hoàng quan chủ, cũng không muốn chống lại Tô Mạt.

Em gái xinh đẹp này quả thực chính là kẻ điên.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, thật ra cô ta và Đạo Phong trên bản chất là cùng một loại người, dị thường cố chấp đối với chiến đấu, một khi tiến vào chiến đấu thật sự, sẽ hoàn toàn lâm vào điên cuồng, một lời không hợp là liều mạng.

Nghĩ đến cô ta tương lai khẳng định sẽ còn tìm đến mình làm phiền, Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút phiền muộn.

Hoàng quan chủ đi rồi, mọi người cũng đều lục tục giản tán, không bao lâu đều đi hết.

“Ai u.” Diệp Thiếu Dương cố gắng chống đỡ một hơi cũng buông lỏng, nhất thời cảm thấy vết thương sau lưng đau đớn không chịu nổi.

“Ngươi tạm thời không có việc gì chứ?” Tiểu Cửu hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Tiểu Cửu túm cánh tay hắn, nhấc lên xe phượng, ngồi xuống sát mình, sau đó bảo người đẩy xe rời đi.

Cũng không biết đẩy xe là dùng pháp thuật gì, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh biến hóa, không bao lâu đã đến trước một ngọn núi, so với ngọn núi nhỏ lúc trước thì nguy nga hơn nhiều, núi non trùng điệp, cỏ cây xanh tươi, phong cảnh rất khá.

“Thanh Khâu sơn?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Tiểu Cửu gật gật đầu, tự mình dìu hắn xuống xe, đi thẳng lên núi.

Con em hồ tộc ở trên sơn đạo thủ vệ, nhìn thấy Hồ vương tự mình đỡ một người lên núi, cực kỳ kinh ngạc, nhưng các tùy tùng theo phía sau châu đầu ghé tai nói với bọn họ, mọi người lập tức biết thân phận Diệp Thiếu Dương, lần lượt quỳ xuống.

Ở dưới tùy tùng bôn tẩu bẩm báo, sự tích anh dũng của Diệp Thiếu Dương dũng đấu quan chủ Mộc Phong quan, cũng dốc hết sức đem hắn đánh bại nhanh chóng được truyền khắp, các hồ yêu kinh ngạc coi như người trời.

Trên đỉnh núi, là một cung điện kim bích huy hoàng, Tiểu Cửu cũng chưa dừng lại, trực tiếp mang theo Diệp Thiếu Dương xuyên qua đại điện và vườn hoa cầu nhỏ nước chảy, tiến vào một căn nhà nhỏ hai tầng, tòa nhà nhỏ xây ở chỗ cao nhất của đỉnh núi, kiểu dáng phong cách cổ xưa, không huy hoàng như đại điện, cũng không tang thương như kiến trúc cổ điển, bên trong tỏ ra có chút tinh xảo linh lung, nhìn qua là biết chỗ nữ nhân ở.

Vén bức rèm che, một hương thơm lập tức xộc vào mũi, Diệp Thiếu Dương run lên, đánh giá, trước mắt là một chỗ tương tự phòng khách, bên trong bày một tổ hợp bàn trà cùng ghế bằng ngọc, long lanh trong suốt, sát tường có một dãy tủ gỗ màu tím, bên trên bày một ít vật nhỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, tất cả đều là những thứ chưa từng gặp, vừa muốn cẩn thận đánh giá, ánh mắt lại bị bàn thờ trên bức tường đối diện cửa hấp dẫn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.