Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát nói: “Tôi có một giả thiết lớn mật... Cương thi nếu bị hỏa thiêu chết, cùng người sống bị hỏa thiêu chết là không có gì khác nhau...”
Tạ Vũ Tình chấn động nói: “Ý tứ cậu là?”
“Chỉ là đoán, xảy ra hỏa hoạn lớn, cũng có khả năng là vì che dấu cái gì, bằng không sẽ không là chứng cớ nào cũng không lưu lại, ngay cả người sống sót cũng không có một ai.”
Nói hết đoạn lời này, ba người đều trầm mặc.
Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nói: “Nếu đây là bố cục do chính phủ làm, chúng ta hiện tại mở lại điều tra, có lẽ sẽ gặp phải một ít lực cản...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này tôi lại không lo lắng, sẽ không có ai dám ngáng chân.”
Thấy Tạ Vũ Tình khó hiểu, đưa tay chỉ chỉ Trương Tiểu Nhị.
Tạ Vũ Tình lập tức hiểu, phun ra một hơi, cái gì cũng chưa nói.
Ở Thạch Thành, không có ai bối cảnh sâu hơn cô ấy.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng nói: “Vậy em quay đầu cũng hỗ trợ tra một chút, xem còn có hồ sơ gì bí ẩn không.”
Trương Tiểu Nhị đáp ứng nói: “Nhưng thời gian đã xa, thời điểm đó nhà em còn chưa đến Thạch Thành, cha em không nhất định biết cái gì. Em cảm thấy chúng ta cần phải nghĩ cách để cho Lưu Minh mở miệng, hắn khẳng định biết điều gì đó.”
Tạ Vũ Tình cũng nói: “Đúng vậy, trường học này là sản nghiệp của phụ thân Lưu Minh năm đó, truyền cho hắn, loại đại sự như này, tuyệt đối sẽ không giấu hắn.”
Tạ Vũ Tình nói: “Thiếu Dương, cậu cảm thấy chuyện tòa nhà số năm, cùng Địa Ngục Ma Tâm Thảo, có phải có gì quan hệ hay không?”
“Đương nhiên, hai sự kiện thần quái cùng nhau bùng nổ, nói không quan hệ sao có khả năng, hơn nữa trong hai sự kiện đều có cương thi tồn tại, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp, chỉ là chúng ta hiện tại manh mối gì cũng chưa nắm giữ, hai mắt một mảng tối.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, ngày mai gặp Lưu Minh, nhất định phải ép hắn nói ra chân tướng.
Vốn hôm nay ở trong thư viện, có trong nháy mắt như vậy, hắn do dự nghĩ đến thi triển câu hồn thuật đối với Lưu Minh, tra hỏi hồn phách của gã, nhưng vì không muốn trực tiếp quyết liệt như vậy, cũng không muốn vô duyên vô cớ giảm bớt âm đức của bản thân, cuối cùng từ bỏ, nếu ngày mai Lưu Minh còn không nói thật, vậy mình liều mạng giảm bớt âm đức, cũng phải làm phép đối với gã.
Đồ ăn lục tục đưa lên bàn, phong phú đến mức Diệp Thiếu Dương cái gì cũng không đi suy nghĩ, gió cuốn mây tan ăn no nê, khi đi, xác định thời gian địa điểm hôm sau gặp mặt.
Trương Tiểu Nhị đột nhiên nói: “Sư phụ, lúc trước em nghe người ta nói, học viện ngoại ngữ ma quỷ quấy phá, em muốn buổi tối lưu lại điều tra một phen.”
“Em điên rồi, sợ mình không chết được có phải không!”
“Không phải, em có mấy người bạn ở trường học này, em có thể đi ký túc xá của họ ở, hỏi thăm rốt cuộc ma quỷ quấy phá như thế nào.”
“Cái này có thể được, em đi đi.”
“À... Sư phụ, anh đưa em chút bảo bối, chẳng may gặp quỷ, em còn dễ thu giúp anh.” Trương Tiểu Nhị hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.
“Thu cái đầu em đó, gặp được quỷ thì chạy cho mau, đừng tìm chết!”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, vẫn vẽ mấy lá bùa, bảo cô đặt ở trên người phòng thân.
Ở dưới lầu căn tin tách ra, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng nhau rời khỏi trường học. Tạ Vũ Tình muốn đi đơn vị, không tiện đường, vì thế Diệp Thiếu Dương tự mình gọi xe về nhà.
Bên ngoài tiểu khu bày chợ đêm, có một số là bán vật phẩm trang sức nhỏ của nữ sinh, mười tệ ba món, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất lợi ích thực tế, chọn vài cái nơ con bướm, tính sau khi gặp được Nhuế Lãnh Ngọc thì tặng cho nàng.
Bận rộn một ngày, quả thực mệt thành chó rồi, trên người còn nhiễm không ít thi thủy nọc độc. Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương tắm rửa một cái, nằm trên giường, sốt ruột không chờ nổi gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, báo cáo tình huống của mình hôm nay...
Trương Tiểu Nhị tìm một muội tử năm thứ tư, mua một đống đồ ăn vặt, đi đến ký túc xá của cô ấy, cùng muội tử còn có một người bạn cùng phòng ăn đồ nói chuyện phiếm.
Rất tự nhiên dẫn tới đề tài thần quái, hai muội tử lá gan rất nhỏ, đều tỏ vẻ mình chưa từng chú ý những thứ này, không biết có sự kiện thần quái nào, Trương Tiểu Nhị có chút mất hứng, sau khi tắt đèn, ngủ cùng người bạn ở trên một cái giường, hàn huyên một hồi, người bạn ngủ trước.
Bên ngoài không biết vì sao bắt đầu nổi gió, thổi lên cành cây, phát ra tiếng vang sa sa, Trương Tiểu Nhị bị làm cho không ngủ nổi, một mình chơi di động lướt weibo, xem được một cái clip khôi hài, nhịn không được cười lên khanh khách.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Người bạn bị đánh thức, lẩm bẩm một câu.
“Gió quá lớn, lá cây thổi vang quá, ngủ không được.”
“Lắm chuyện.”
Người bạn lật người tiếp tục ngủ, đợi một hồi, bò dậy nói: “Cậu nói tiếng gì, gió thổi lá cây?”
Trương Tiểu Nhị nói: “Cậu không nghe thấy à, như có mưa to.”
“Bậy bạ.” Người bạn ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng, trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Sao có khả năng, ký túc xá bọn mình trước sau đều không có cây, từ trước tới giờ chưa từng nghe tiếng gió thổi lá cây.”
“Không có khả năng, cây nhà cậu vừa trồng có nhiều lá cây như vậy, cái này nghe qua đúng là thanh âm của cây to đúng không.”
Người bạn nổi hứng, bò dậy, tới trước cửa sổ, hướng bên ngoài nhìn nhìn nói: “Cậu xem xem nơi nào có cây?”
Trương Tiểu Nhị lúc này mới ý thức được không thích hợp, cũng dậy tới trước cửa sổ, thò đầu nhìn lại, giữa hai tòa nhà ký túc xá chỉ có một ít ngô đồng bị chặt tán cây, lá cây cũng không còn bao nhiêu, cũng không biết sống hay chết.
Mà tiếng gió thổi lá cây, ngay tại phương hướng này.
Không riêng gì loại tiếng sa sa này, còn có lá cây bị gió cuốn lên, cọ qua ở trên mặt đất loại thanh âm đó.
Nếu nhắm mắt lại, loại trường hợp gió thổi lá cây bay đầy đất đó giống như ngay tại trước mắt, nhưng trước mắt cái gì cũng không có. Quan trọng nhất là... căn bản là chưa nổi gió lớn như vậy.
Hai người nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt ngây dại.
“Chuyện này là thế nào, có quỷ à!” Người bạn lẩm bẩm.
Cô chưa dứt lời, vừa nói như vậy, trong lòng Trương Tiểu Nhị lập tức lộp bộp một cái, nhịn không được nghĩ hướng phương diện thần quái.
Một người bạn cùng phòng cũng bị đánh thức, sau khi nghe bọn họ nói chuyện quái dị này, cũng tới trước cửa sổ, ba người cùng nhau nghe tiếng gió kỳ quái này.
“Có lẽ là ai cầm di động truyền phát thanh âm, bỏ đi.” Một muội tử cuối cùng có chút lừa mình dối người nói, đem cửa sổ đóng lại, vừa muốn về trên giường, đột nhiên một tiếng thét chói tai xen lẫn ở trong tiếng gió truyền đến.
Ba người run lên, vội vàng mở ra cửa sổ, thò đầu nhìn, không có lấy một ai.
“Cái này...” Người bạn bắt lấy đầu vai Trương Tiểu Nhị.
Một câu còn chưa dứt lời, đột nhiên một đợt tiếng khóc từ đối diện trống trải truyền đến, càng lúc càng gần, giống như có một nữ nhân không nhìn thấy, ngay tại đối diện phòng ngủ cách xa mười mấy mét, sụt sịt khóc.
Ba người hầu như thét chói tai thành tiếng.
Nhưng thứ càng làm người ta sợ hãi hơn còn ở phía sau:
Vốn chỉ có tiếng một nữ nhân khóc, rất nhanh phát triển trở thành hai, ba, tiếng thét chói tai, tiếng khóc lúc trầm lúc bổng, trong đó còn kèm theo một loại tiếng gầm gừ đáng sợ. “Không có, cũng không nhắc tới nửa chữ.”
Nói xong, Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát nói: “Tôi có một giả thiết lớn mật... Cương thi nếu bị hỏa thiêu chết, cùng người sống bị hỏa thiêu chết là không có gì khác nhau...”
Tạ Vũ Tình chấn động nói: “Ý tứ cậu là?”
“Chỉ là đoán, xảy ra hỏa hoạn lớn, cũng có khả năng là vì che dấu cái gì, bằng không sẽ không là chứng cớ nào cũng không lưu lại, ngay cả người sống sót cũng không có một ai.”
Nói hết đoạn lời này, ba người đều trầm mặc.
Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nói: “Nếu đây là bố cục do chính phủ làm, chúng ta hiện tại mở lại điều tra, có lẽ sẽ gặp phải một ít lực cản...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này tôi lại không lo lắng, sẽ không có ai dám ngáng chân.”
Thấy Tạ Vũ Tình khó hiểu, đưa tay chỉ chỉ Trương Tiểu Nhị.
Tạ Vũ Tình lập tức hiểu, phun ra một hơi, cái gì cũng chưa nói.
Ở Thạch Thành, không có ai bối cảnh sâu hơn cô ấy.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng nói: “Vậy em quay đầu cũng hỗ trợ tra một chút, xem còn có hồ sơ gì bí ẩn không.”
Trương Tiểu Nhị đáp ứng nói: “Nhưng thời gian đã xa, thời điểm đó nhà em còn chưa đến Thạch Thành, cha em không nhất định biết cái gì. Em cảm thấy chúng ta cần phải nghĩ cách để cho Lưu Minh mở miệng, hắn khẳng định biết điều gì đó.”
Tạ Vũ Tình cũng nói: “Đúng vậy, trường học này là sản nghiệp của phụ thân Lưu Minh năm đó, truyền cho hắn, loại đại sự như này, tuyệt đối sẽ không giấu hắn.”
Tạ Vũ Tình nói: “Thiếu Dương, cậu cảm thấy chuyện tòa nhà số năm, cùng Địa Ngục Ma Tâm Thảo, có phải có gì quan hệ hay không?”
“Đương nhiên, hai sự kiện thần quái cùng nhau bùng nổ, nói không quan hệ sao có khả năng, hơn nữa trong hai sự kiện đều có cương thi tồn tại, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp, chỉ là chúng ta hiện tại manh mối gì cũng chưa nắm giữ, hai mắt một mảng tối.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, ngày mai gặp Lưu Minh, nhất định phải ép hắn nói ra chân tướng.
Vốn hôm nay ở trong thư viện, có trong nháy mắt như vậy, hắn do dự nghĩ đến thi triển câu hồn thuật đối với Lưu Minh, tra hỏi hồn phách của gã, nhưng vì không muốn trực tiếp quyết liệt như vậy, cũng không muốn vô duyên vô cớ giảm bớt âm đức của bản thân, cuối cùng từ bỏ, nếu ngày mai Lưu Minh còn không nói thật, vậy mình liều mạng giảm bớt âm đức, cũng phải làm phép đối với gã.
Đồ ăn lục tục đưa lên bàn, phong phú đến mức Diệp Thiếu Dương cái gì cũng không đi suy nghĩ, gió cuốn mây tan ăn no nê, khi đi, xác định thời gian địa điểm hôm sau gặp mặt.
Trương Tiểu Nhị đột nhiên nói: “Sư phụ, lúc trước em nghe người ta nói, học viện ngoại ngữ ma quỷ quấy phá, em muốn buổi tối lưu lại điều tra một phen.”
“Em điên rồi, sợ mình không chết được có phải không!”
“Không phải, em có mấy người bạn ở trường học này, em có thể đi ký túc xá của họ ở, hỏi thăm rốt cuộc ma quỷ quấy phá như thế nào.”
“Cái này có thể được, em đi đi.”
“À... Sư phụ, anh đưa em chút bảo bối, chẳng may gặp quỷ, em còn dễ thu giúp anh.” Trương Tiểu Nhị hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.
“Thu cái đầu em đó, gặp được quỷ thì chạy cho mau, đừng tìm chết!”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, vẫn vẽ mấy lá bùa, bảo cô đặt ở trên người phòng thân.
Ở dưới lầu căn tin tách ra, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng nhau rời khỏi trường học. Tạ Vũ Tình muốn đi đơn vị, không tiện đường, vì thế Diệp Thiếu Dương tự mình gọi xe về nhà.
Bên ngoài tiểu khu bày chợ đêm, có một số là bán vật phẩm trang sức nhỏ của nữ sinh, mười tệ ba món, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất lợi ích thực tế, chọn vài cái nơ con bướm, tính sau khi gặp được Nhuế Lãnh Ngọc thì tặng cho nàng.
Bận rộn một ngày, quả thực mệt thành chó rồi, trên người còn nhiễm không ít thi thủy nọc độc. Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương tắm rửa một cái, nằm trên giường, sốt ruột không chờ nổi gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, báo cáo tình huống của mình hôm nay...
Trương Tiểu Nhị tìm một muội tử năm thứ tư, mua một đống đồ ăn vặt, đi đến ký túc xá của cô ấy, cùng muội tử còn có một người bạn cùng phòng ăn đồ nói chuyện phiếm.
Rất tự nhiên dẫn tới đề tài thần quái, hai muội tử lá gan rất nhỏ, đều tỏ vẻ mình chưa từng chú ý những thứ này, không biết có sự kiện thần quái nào, Trương Tiểu Nhị có chút mất hứng, sau khi tắt đèn, ngủ cùng người bạn ở trên một cái giường, hàn huyên một hồi, người bạn ngủ trước.
Bên ngoài không biết vì sao bắt đầu nổi gió, thổi lên cành cây, phát ra tiếng vang sa sa, Trương Tiểu Nhị bị làm cho không ngủ nổi, một mình chơi di động lướt weibo, xem được một cái clip khôi hài, nhịn không được cười lên khanh khách.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Người bạn bị đánh thức, lẩm bẩm một câu.
“Gió quá lớn, lá cây thổi vang quá, ngủ không được.”
“Lắm chuyện.”
Người bạn lật người tiếp tục ngủ, đợi một hồi, bò dậy nói: “Cậu nói tiếng gì, gió thổi lá cây?”
Trương Tiểu Nhị nói: “Cậu không nghe thấy à, như có mưa to.”
“Bậy bạ.” Người bạn ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng, trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Sao có khả năng, ký túc xá bọn mình trước sau đều không có cây, từ trước tới giờ chưa từng nghe tiếng gió thổi lá cây.”
“Không có khả năng, cây nhà cậu vừa trồng có nhiều lá cây như vậy, cái này nghe qua đúng là thanh âm của cây to đúng không.”
Người bạn nổi hứng, bò dậy, tới trước cửa sổ, hướng bên ngoài nhìn nhìn nói: “Cậu xem xem nơi nào có cây?”
Trương Tiểu Nhị lúc này mới ý thức được không thích hợp, cũng dậy tới trước cửa sổ, thò đầu nhìn lại, giữa hai tòa nhà ký túc xá chỉ có một ít ngô đồng bị chặt tán cây, lá cây cũng không còn bao nhiêu, cũng không biết sống hay chết.
Mà tiếng gió thổi lá cây, ngay tại phương hướng này.
Không riêng gì loại tiếng sa sa này, còn có lá cây bị gió cuốn lên, cọ qua ở trên mặt đất loại thanh âm đó.
Nếu nhắm mắt lại, loại trường hợp gió thổi lá cây bay đầy đất đó giống như ngay tại trước mắt, nhưng trước mắt cái gì cũng không có. Quan trọng nhất là... căn bản là chưa nổi gió lớn như vậy.
Hai người nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt ngây dại.
“Chuyện này là thế nào, có quỷ à!” Người bạn lẩm bẩm.
Cô chưa dứt lời, vừa nói như vậy, trong lòng Trương Tiểu Nhị lập tức lộp bộp một cái, nhịn không được nghĩ hướng phương diện thần quái.
Một người bạn cùng phòng cũng bị đánh thức, sau khi nghe bọn họ nói chuyện quái dị này, cũng tới trước cửa sổ, ba người cùng nhau nghe tiếng gió kỳ quái này.
“Có lẽ là ai cầm di động truyền phát thanh âm, bỏ đi.” Một muội tử cuối cùng có chút lừa mình dối người nói, đem cửa sổ đóng lại, vừa muốn về trên giường, đột nhiên một tiếng thét chói tai xen lẫn ở trong tiếng gió truyền đến.
Ba người run lên, vội vàng mở ra cửa sổ, thò đầu nhìn, không có lấy một ai.
“Cái này...” Người bạn bắt lấy đầu vai Trương Tiểu Nhị.
Một câu còn chưa dứt lời, đột nhiên một đợt tiếng khóc từ đối diện trống trải truyền đến, càng lúc càng gần, giống như có một nữ nhân không nhìn thấy, ngay tại đối diện phòng ngủ cách xa mười mấy mét, sụt sịt khóc.
Ba người hầu như thét chói tai thành tiếng.
Nhưng thứ càng làm người ta sợ hãi hơn còn ở phía sau:
Vốn chỉ có tiếng một nữ nhân khóc, rất nhanh phát triển trở thành hai, ba, tiếng thét chói tai, tiếng khóc lúc trầm lúc bổng, trong đó còn kèm theo một loại tiếng gầm gừ đáng sợ.