Quỷ tướng nói: “Người tới thực lực rất mạnh, hơn nữa... cũng không phải người của Thái Âm sơn bên kia.”
“Không phải?”
“Là... một lão đạo sĩ, lôi thôi, xông qua chúng ta phong tỏa, nhưng cũng không đả thương người, dùng pháp lực bố trí một cái kết giới, bản thân trốn ở bên trong, tựa vào trên một thân cây, ăn củ lạc...”
Quỷ tướng vụng trộm nhìn Đạo Phong một cái, giải thích: “Chúng ta cũng không biết hắn lai lịch thế nào, cho nên không dám tùy tiện hành động, xin chủ thượng chỉ bảo.”
Đạo Phong và Dương Cung Tử nhìn nhau một cái, Dương Cung Tử thở phào, cười trấn an nói: “Đạo Phong, sư phụ anh vẫn là rất thương anh, biết anh cần bế quan, đến giúp anh thủ trận.”
Lão đạo sĩ hình tượng lôi thôi, thích ăn lạc, không phải Thanh Vân Tử còn có ai?
Đạo Phong nhíu mày nói: “Quỷ Vực lấy đâu ra lạc?”
Dương Cung Tử nói: “Quỷ Vực không có lạc, nhưng có rất nhiều hoa trái hương vị tiếp cận lạc nhỉ, sư phụ anh khi ở nhân gian không tìm thấy lạc, cũng không ăn đậu rang các thứ sao.”
Đạo Phong nở nụ cười hiếm hoi, hướng phía trước đi tới ven của ngọi đồi, từ giữa một đống cành cây nhìn qua, chỉ thấy một lão già mặc áo dài màu lam cùng giày bảo hộ lao động, tựa vào trên cây, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải là củ quả bóc nhìn qua như là lạc, vừa ăn vừa uống, miệng còn hừ tiểu khúc, một tác phong thảnh thơi đến cực điểm.
Đạo Phong lộ ra một tia mỉm cười không dễ phát giác: “Không cần nghe ta cũng biết, nhất định là tiểu quả phụ viếng mồ mả.”
Dương Cung Tử cạn lời, nhìn Thanh Vân Tử, trong đầu hiện ra lại là lão hôm đó ở trước Huyền Không quan, đại chiến “Nhân gian đạo thần” Vô Cực thiên sư, loại khí thế có gan đồ thần trảm ma, vô địch thiên hạ đó, cùng này một hình tượng lão nhân đáng khinh trước mắt, căn bản không phải cùng một người nha.
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ mọi người bày trận chờ đợi, hoàn toàn phục tùng lão đạo sĩ này điều khiển.”
Quỷ tướng có chút buồn bực, nghi hoặc hỏi: “Hoàn toàn phục tùng?”
“Phải, cho dù lão muốn các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng không thể chậm trễ. Mặt khác phái hai người đi hầu hạ lão, muốn cái gì cho cái đó.”
Đuổi đi quỷ tướng, Đạo Phong nói với Dương Cung Tử: “Có sư phụ ta, cô có thể yên tâm rồi, ta bây giờ đi bế quan, cô có thể đi rồi.”
“Cẩn thận chút.” Dương Cung Tử nhìn hắn đi hướng Bồ Đề Thần Mộc, bản thân xoay người bay xuống khỏi núi rừng, khi đi ngang qua bên cạnh Thanh Vân Tử, dừng lại, cung kính hành lễ nói: “Sư phụ.”
“Hỗn Độn Thiên Đế, gọi ta là sư phụ, ta không đảm đương nổi đâu.”
Thanh Vân Tử miệng nói như vậy, lại quay đầu, hướng nàng cười cười, cười rất thân thiết.
Dương Cung Tử nói: “Có lão ngài ở đây, tôi an tâm rồi.”
Thanh Vân Tử uống một ngụm rượu, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi là chúa tể hỗn độn giới, phối với đồ đệ ta, cũng miễn cưỡng xứng đôi.”
Miễn cưỡng... Khóe miệng Dương Cung Tử giật giật.
Thanh Vân Tử vỗ vỗ mặt cỏ bên người nói: “Đến đến đến, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Dương Cung Tử đành phải đi qua, ngồi xuống ở bên người lão, ngồi nghiêm chỉnh, nghe dạy bảo.
Thanh Vân Tử xoay người lại, đối mặt nàng nói: “Ngươi tuy là Hỗn Độn Thiên Đế, nhưng ta xem ngươi là người trong nhà, cho nên muốn hỏi ngươi một lần, lẽ ra, ta lấy thân phận trưởng bối, hỏi cái này không thích hợp, nhưng ta phải lo cho hai đứa không nên thân...”
Dương Cung Tử nghe lão nói nhảm hồi lâu, cười nói: “Sư phụ tuy đã làm âm thần, tính cách vẫn không thay đổi nha.”
“Ngươi là nói ta dong dài?”
“Không không, sư phụ đây là nói thẳng.”
Thanh Vân Tử cười hắc hắc nói: “Ta hỏi ngươi nha, nha đầu, ngươi là muốn theo Đạo Phong phải không, nhưng ngươi đối với Thiếu Dương... Khụ khụ, ngươi có phải cũng thích Thiếu Dương hay không?”
Dương Cung Tử cảm thấy mặt mình chợt đỏ lên, may mắn đeo khăn che mặt, lập tức hơi cúi đầu nói: “Sư phụ sao lại hỏi cái này, người... sao biết ta đối với Thiếu Dương...”
“Ta nói, loại chuyện này vốn không nên là ta kẻ làm trưởng bối này hỏi, không khỏi có chút càn rỡ, nhưng hai đứa nó đều là con ta, ta chung quy phải làm rõ, ngươi rốt cuộc là muốn làm vợ con trai cả của ta, hay là con dâu thứ, hơn nữa Thiếu Dương đã có chủ, ta cũng từng đáp ứng con bé đó, ngươi như vậy làm ta rất khó xử...”
Dương Cung Tử cúi đầu không nói, một lát sau nói: “Sư phụ, một người có thể đồng thời thích hai người không?”
Thanh Vân Tử rụt cổ nói: “Thích ba người cũng được, mấu chốt là, ngươi chỉ có thể đi theo một người, hơn nữa sau khi xác định, thì phải toàn tâm toàn ý.”
“Tình không do mình, không phải lỗi của bản thân.”
Dương Cung Tử gật gật đầu nói: “Đúng rồi, ta đối với Thiếu Dương, chỉ là đơn thuần thích, ta là muốn đi theo Đạo Phong, đối với Thiếu Dương... Hắn cũng là người thân nhất của ta, nhưng ta chỉ có thể đem hắn đặt dưới đáy lòng.”
Thanh Vân Tử thở dài nói: “Nha đầu, đường tình gian khổ, tạo hóa trêu người, tương lai không biết sẽ là kết cục thế nào, đó là duyên cớ ta vì sao một lòng muốn đầu thai, có một số việc, ta không muốn thấy.”
Trong lòng Dương Cung Tử khẽ động, vội hỏi: “Sư phụ có phải dự kiến được cái gì hay không?”
“Ta ngược lại tình nguyện ta cái gì cũng thấy không rõ.” Ánh mắt Thanh Vân Tử dời về phía xa xa, thay đổi một giọng điệu cực kỳ lừa tình, thở dài: “Đa tình tự cổ không dư hận, mộng đẹp là dễ tỉnh nhất, dễ tỉnh nhất nha...”
Đột nhiên nâng lên tay trái, vẽ ở lòng bàn tay phải, sinh ra một luồng thanh khí, xoay quanh ở lòng bàn tay nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi có thể thấy rõ hay không.”
Dương Cung Tử vội vàng đứng dậy, ghé lên quan sát.
Thanh khí lưu động, dần dần tách ra, trong đó xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, dần dần rõ ràng...
***
Nước của đầm nước đọng hướng hai bên tách ra, hình thành một con đường, Mỹ Hoa từ trong đó đi lên bờ, cả người ướt sũng, đường cong hiển lộ hết.
Lần này không riêng gì Lưu Minh, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nhìn mà muốn chảy máu mũi.
Mỹ Hoa đỏ mặt, hai tay nắm lại, chà xát một phen, một đạo quỷ khí lan tràn ra trên người, nháy mắt hong khô hơi nước.
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nghênh đón hỏi: “Thế nào?”
Mỹ Hoa mở tay, lòng bàn tay nắm vài miếng bèo nói: “Chỉ tìm được những thứ này.”
Phiến lá hình răng cưa, bên trên mọc lông tơ đỏ rực, nhìn kỹ mà nói, giống như có thể nhìn thấy một khuôn mặt quỷ.
Là Địa Ngục Ma Tâm Thảo không sai.
“Đáy hồ còn có một chút lá cây, nhưng không có nhiều thứ hơn nữa, một gốc cây còn sống cũng không có.”
Diệp Thiếu Dương nhìn phiến lá trong lòng bàn tay, suy nghĩ một phen rồi nói: “Đã có cái lá cây này, nói lên từng sinh trưởng, có lẽ là lặng lẽ rời khỏi.”
Quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: “Trong vườn trường nhất định còn có Ma Tâm Thảo, tuy không biết sẽ thế nào, nhưng phải tìm ra thanh lý toàn bộ, bằng không tất có hậu hoạn.”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, hỏi Lưu Minh, “Trong trường học còn có bao nhiêu chỗ có nước?”
Lưu Minh suy nghĩ một phen nói: “Còn có hồ nhân công, có hai cái ao nước... Cái khác thì không còn, ồ đúng rồi, cống thoát nước có tính không?” Quỷ tướng nói: “Người tới thực lực rất mạnh, hơn nữa... cũng không phải người của Thái Âm sơn bên kia.”
“Không phải?”
“Là... một lão đạo sĩ, lôi thôi, xông qua chúng ta phong tỏa, nhưng cũng không đả thương người, dùng pháp lực bố trí một cái kết giới, bản thân trốn ở bên trong, tựa vào trên một thân cây, ăn củ lạc...”
Quỷ tướng vụng trộm nhìn Đạo Phong một cái, giải thích: “Chúng ta cũng không biết hắn lai lịch thế nào, cho nên không dám tùy tiện hành động, xin chủ thượng chỉ bảo.”
Đạo Phong và Dương Cung Tử nhìn nhau một cái, Dương Cung Tử thở phào, cười trấn an nói: “Đạo Phong, sư phụ anh vẫn là rất thương anh, biết anh cần bế quan, đến giúp anh thủ trận.”
Lão đạo sĩ hình tượng lôi thôi, thích ăn lạc, không phải Thanh Vân Tử còn có ai?
Đạo Phong nhíu mày nói: “Quỷ Vực lấy đâu ra lạc?”
Dương Cung Tử nói: “Quỷ Vực không có lạc, nhưng có rất nhiều hoa trái hương vị tiếp cận lạc nhỉ, sư phụ anh khi ở nhân gian không tìm thấy lạc, cũng không ăn đậu rang các thứ sao.”
Đạo Phong nở nụ cười hiếm hoi, hướng phía trước đi tới ven của ngọi đồi, từ giữa một đống cành cây nhìn qua, chỉ thấy một lão già mặc áo dài màu lam cùng giày bảo hộ lao động, tựa vào trên cây, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải là củ quả bóc nhìn qua như là lạc, vừa ăn vừa uống, miệng còn hừ tiểu khúc, một tác phong thảnh thơi đến cực điểm.
Đạo Phong lộ ra một tia mỉm cười không dễ phát giác: “Không cần nghe ta cũng biết, nhất định là tiểu quả phụ viếng mồ mả.”
Dương Cung Tử cạn lời, nhìn Thanh Vân Tử, trong đầu hiện ra lại là lão hôm đó ở trước Huyền Không quan, đại chiến “Nhân gian đạo thần” Vô Cực thiên sư, loại khí thế có gan đồ thần trảm ma, vô địch thiên hạ đó, cùng này một hình tượng lão nhân đáng khinh trước mắt, căn bản không phải cùng một người nha.
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ mọi người bày trận chờ đợi, hoàn toàn phục tùng lão đạo sĩ này điều khiển.”
Quỷ tướng có chút buồn bực, nghi hoặc hỏi: “Hoàn toàn phục tùng?”
“Phải, cho dù lão muốn các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng không thể chậm trễ. Mặt khác phái hai người đi hầu hạ lão, muốn cái gì cho cái đó.”
Đuổi đi quỷ tướng, Đạo Phong nói với Dương Cung Tử: “Có sư phụ ta, cô có thể yên tâm rồi, ta bây giờ đi bế quan, cô có thể đi rồi.”
“Cẩn thận chút.” Dương Cung Tử nhìn hắn đi hướng Bồ Đề Thần Mộc, bản thân xoay người bay xuống khỏi núi rừng, khi đi ngang qua bên cạnh Thanh Vân Tử, dừng lại, cung kính hành lễ nói: “Sư phụ.”
“Hỗn Độn Thiên Đế, gọi ta là sư phụ, ta không đảm đương nổi đâu.”
Thanh Vân Tử miệng nói như vậy, lại quay đầu, hướng nàng cười cười, cười rất thân thiết.
Dương Cung Tử nói: “Có lão ngài ở đây, tôi an tâm rồi.”
Thanh Vân Tử uống một ngụm rượu, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi là chúa tể hỗn độn giới, phối với đồ đệ ta, cũng miễn cưỡng xứng đôi.”
Miễn cưỡng... Khóe miệng Dương Cung Tử giật giật.
Thanh Vân Tử vỗ vỗ mặt cỏ bên người nói: “Đến đến đến, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Dương Cung Tử đành phải đi qua, ngồi xuống ở bên người lão, ngồi nghiêm chỉnh, nghe dạy bảo.
Thanh Vân Tử xoay người lại, đối mặt nàng nói: “Ngươi tuy là Hỗn Độn Thiên Đế, nhưng ta xem ngươi là người trong nhà, cho nên muốn hỏi ngươi một lần, lẽ ra, ta lấy thân phận trưởng bối, hỏi cái này không thích hợp, nhưng ta phải lo cho hai đứa không nên thân...”
Dương Cung Tử nghe lão nói nhảm hồi lâu, cười nói: “Sư phụ tuy đã làm âm thần, tính cách vẫn không thay đổi nha.”
“Ngươi là nói ta dong dài?”
“Không không, sư phụ đây là nói thẳng.”
Thanh Vân Tử cười hắc hắc nói: “Ta hỏi ngươi nha, nha đầu, ngươi là muốn theo Đạo Phong phải không, nhưng ngươi đối với Thiếu Dương... Khụ khụ, ngươi có phải cũng thích Thiếu Dương hay không?”
Dương Cung Tử cảm thấy mặt mình chợt đỏ lên, may mắn đeo khăn che mặt, lập tức hơi cúi đầu nói: “Sư phụ sao lại hỏi cái này, người... sao biết ta đối với Thiếu Dương...”
“Ta nói, loại chuyện này vốn không nên là ta kẻ làm trưởng bối này hỏi, không khỏi có chút càn rỡ, nhưng hai đứa nó đều là con ta, ta chung quy phải làm rõ, ngươi rốt cuộc là muốn làm vợ con trai cả của ta, hay là con dâu thứ, hơn nữa Thiếu Dương đã có chủ, ta cũng từng đáp ứng con bé đó, ngươi như vậy làm ta rất khó xử...”
Dương Cung Tử cúi đầu không nói, một lát sau nói: “Sư phụ, một người có thể đồng thời thích hai người không?”
Thanh Vân Tử rụt cổ nói: “Thích ba người cũng được, mấu chốt là, ngươi chỉ có thể đi theo một người, hơn nữa sau khi xác định, thì phải toàn tâm toàn ý.”
“Tình không do mình, không phải lỗi của bản thân.”
Dương Cung Tử gật gật đầu nói: “Đúng rồi, ta đối với Thiếu Dương, chỉ là đơn thuần thích, ta là muốn đi theo Đạo Phong, đối với Thiếu Dương... Hắn cũng là người thân nhất của ta, nhưng ta chỉ có thể đem hắn đặt dưới đáy lòng.”
Thanh Vân Tử thở dài nói: “Nha đầu, đường tình gian khổ, tạo hóa trêu người, tương lai không biết sẽ là kết cục thế nào, đó là duyên cớ ta vì sao một lòng muốn đầu thai, có một số việc, ta không muốn thấy.”
Trong lòng Dương Cung Tử khẽ động, vội hỏi: “Sư phụ có phải dự kiến được cái gì hay không?”
“Ta ngược lại tình nguyện ta cái gì cũng thấy không rõ.” Ánh mắt Thanh Vân Tử dời về phía xa xa, thay đổi một giọng điệu cực kỳ lừa tình, thở dài: “Đa tình tự cổ không dư hận, mộng đẹp là dễ tỉnh nhất, dễ tỉnh nhất nha...”
Đột nhiên nâng lên tay trái, vẽ ở lòng bàn tay phải, sinh ra một luồng thanh khí, xoay quanh ở lòng bàn tay nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi có thể thấy rõ hay không.”
Dương Cung Tử vội vàng đứng dậy, ghé lên quan sát.
Thanh khí lưu động, dần dần tách ra, trong đó xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, dần dần rõ ràng...
***
Nước của đầm nước đọng hướng hai bên tách ra, hình thành một con đường, Mỹ Hoa từ trong đó đi lên bờ, cả người ướt sũng, đường cong hiển lộ hết.
Lần này không riêng gì Lưu Minh, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nhìn mà muốn chảy máu mũi.
Mỹ Hoa đỏ mặt, hai tay nắm lại, chà xát một phen, một đạo quỷ khí lan tràn ra trên người, nháy mắt hong khô hơi nước.
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nghênh đón hỏi: “Thế nào?”
Mỹ Hoa mở tay, lòng bàn tay nắm vài miếng bèo nói: “Chỉ tìm được những thứ này.”
Phiến lá hình răng cưa, bên trên mọc lông tơ đỏ rực, nhìn kỹ mà nói, giống như có thể nhìn thấy một khuôn mặt quỷ.
Là Địa Ngục Ma Tâm Thảo không sai.
“Đáy hồ còn có một chút lá cây, nhưng không có nhiều thứ hơn nữa, một gốc cây còn sống cũng không có.”
Diệp Thiếu Dương nhìn phiến lá trong lòng bàn tay, suy nghĩ một phen rồi nói: “Đã có cái lá cây này, nói lên từng sinh trưởng, có lẽ là lặng lẽ rời khỏi.”
Quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: “Trong vườn trường nhất định còn có Ma Tâm Thảo, tuy không biết sẽ thế nào, nhưng phải tìm ra thanh lý toàn bộ, bằng không tất có hậu hoạn.”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, hỏi Lưu Minh, “Trong trường học còn có bao nhiêu chỗ có nước?”
Lưu Minh suy nghĩ một phen nói: “Còn có hồ nhân công, có hai cái ao nước... Cái khác thì không còn, ồ đúng rồi, cống thoát nước có tính không?”