“Vậy tôi kết đôi với anh đi, tôi cũng chưa có bạn cố định, bằng không cũng là phân phối.”
“Cái gì kết đôi?” Diệp Thiếu Dương rất tò mò, không phải đi học sao, không lẽ còn khiêu vũ giao hảo hay sao?
“Anh lần đầu tiên à, lát nữa anh sẽ biết.”
Hà Dương kéo hắn tới bên cạnh vũ đài, tìm chỗ trống ngồi xuống, phóng mắt ra bốn phía, đều là một nam một nữ, mặt đối mặt ngồi, không có ai nói chuyện, khung cảnh rất yên tĩnh.
Một lát sau, có một số nam nữ mặc đồ tây hoặc là áo sơmi đi vào, đều là lãnh đạo ngành kỹ thuật, Nhuế Lãnh Ngọc cũng kẹp ở bên trong, đi cùng Dương Bân.
Lúc trước ở trên mạng từng tán gẫu, Diệp Thiếu Dương biết nàng sẽ đến.
Những người này cùng lên giữa vũ đài, làm thành một vòng ngồi xuống, giống với người phía dưới, cũng là mặt đối mặt.
Từ vị trí Diệp Thiếu Dương, có thể nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng và Dương Bân ngồi cùng một chỗ, tâm tình lập tức đã không thoải mái.
Nhưng cũng càng thêm tò mò, đợi lát nữa rốt cuộc muốn làm gì?
Chờ những người này ngồi xong, từ trong cửa nhỏ ở một bên hai cô nương trẻ tuổi đi ra, dáng người đều rất bốc lửa, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một em gái trong đó, chính là ngày đó theo Dương Bân cùng nhau từ tiểu lễ đường đi ra, chẳng qua hôm nay mặc một thân quần áo nịt màu da, trên quần áo trang trí rất nhiều mảnh vỡ long lanh, ở dưới ánh đèn lập lòe sáng lên.
Hai mỹ nữ đều tự bưng một cái khay, bên trong là một đống viên thuốc màu đỏ rất giống kẹo chocolate.
Từ trong đám người chậm rãi đi qua, tất cả mọi người đều đưa tay cầm một viên, nhét vào trong mồm.
Diệp Thiếu Dương cũng cầm một viên, lặng lẽ hỏi Hà Dương: “Đây là cái gì?”
“Thông linh dược, sau khi ăn, có thể thông linh với vũ trụ vạn vật.”
Thông linh với vũ trụ vạn vật?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, nhưng thấy người khác đều ăn, khẳng định là không có độc, bản thân cũng nuốt xuống.
Lúc này, một nữ tử từ hậu trường bên kịch trường đi ra, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn tới, thấy là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, tóc từ giữa tách ra, buông trên hai bên bả vai, trang điểm rất thanh lịch, mi tâm chấm một chu sa ấn, trên người khoác một thứ thật dài giống như khăn lụa.
Nhìn qua có chút giống đạo cô.
Trên cổ nữ tử mang theo microphone không dây, chậm rãi đi đến giữa vũ đài, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mỹ nữ lúc trước lập tức ôm một đống nến đi ra, ở bên người nữ tử bày thành hình dạng ngôi sao năm cánh, vừa lúc đem cô ta vây ở trong.
Sau khi nến được thắp sáng, đèn trên nóc tắt đi, trong rạp hát to như vậy chỉ có ánh nến phát ra chiếu sáng.
Trong kịch trường tối hết đi.
Ánh nến chỉ có thể chiếu sáng lên trên đài, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng lẳng lặng ngồi ở trên đài.
“Này, anh thầm yêu cô ấy?” Hà Dương ở bên tai Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới.
“Tôi nghe nói, cô ấy là tân nhậm trợ lý của Dương Bân, thật sự là vưu vật nha, nam nhân đều sẽ thích. Nhưng dế nhũi giống anh là không có cơ hội, người ta khẳng định thích Dương Bân phú nhị đại như vậy.”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Nhìn người đừng võ đoán như vậy.”
Hà Dương cười cười: “Cũng không phải bạn gái anh, anh kích động cái gì, hay là anh thực sự thích cô ấy?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng.
“Mời mọi người tắt di động, lớp phụ đạo tâm lý sắp bắt đầu.”
Một người trong hai thị nữ nói.
Rất nhiều người di động đã tắt đi, ngẫu nhiên có mấy người quên tắt, cũng lục tục tắt đi di động.
Hai thị nữ rời khỏi, một trái một phải, thủ hộ ở một bên.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, thấy tham gia lớp phụ đạo ít nhất có mấy trăm người, về sau mới biết được, công nhân phù hợp điều kiện cần lên lớp từng nhóm, bằng không tiểu lễ đường không chứa nổi.
Sau khi toàn bộ mọi người đều tắt đi di động, một thị nữ hướng microphone nói: “Mời đạo sư của chúng ta... Linh mẫu chỉ đạo cho chúng ta!”
Linh mẫu? Cái quỷ gì?
Diệp Thiếu Dương đang buồn bực, “Linh mẫu” kia mở miệng, thanh âm thong thả, như là đọc chậm thơ ca, làm người ta như tắm gió xuân.
“Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta đến từ ngũ hồ tứ hải, vì lý tưởng chung, hội tụ ở nơi này, ở nhà xưởng này... Nhà xưởng tuy nhỏ, lại là một cái cảng che chở chúng ta, mặc kệ chúng ta sẽ cắm rễ sinh tồn ở đây, hay coi đây là điểm khởi đầu, chúng ta đều nên cảm tạ nhà xưởng...”
Diệp Thiếu Dương nghe mà da gà cũng sắp nổi lên.
Linh mẫu gì đó, trút cho mọi người một hũ canh gà trước, rốt cuộc đem đề tài dẫn tới trên linh tu.
“Chúng ta đều là một hạt cát trần thế gian, nhưng xin đừng tự coi nhẹ bản thân, lực lượng của chúng ta nếu hội tụ cùng một chỗ, có thể khiến thế giới thay đổi, đây là tinh thần lực của chúng ta.
Tinh thần lực của mỗi người, đều có thể đủ hình thành một cái từ trường nho nhỏ, nếu toàn bộ mọi người đều tập trung tinh thần, đi cảm ngộ thế giới này, tựa như vô số máy truyền phát đều truyền phát cùng thanh âm, chúng ta đã có thể thay đổi tất cả bên người...
Nam nhân là dương, nữ nhân là âm, một nam một nữ, chỉ cần tâm linh tương thông, tinh thần lực liền có thể sinh thành một cái từ trường song hướng, âm dương điều hòa...”
Yêu ngôn hoặc chúng!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ khinh thường, nhưng linh mẫu này giọng và tiết tấu nói chuyện có chứa một loại ma tính thôi miên.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy toàn bộ nam nữ bên người đều nhắm mắt, nâng tay, hai tay dán nhau, dính cùng một chỗ.
Tư thế này... Diệp Thiếu Dương nhất thời nhớ tới nam nữ song tu trong phim võ hiệp.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc ở dưới Dương Bân chỉ đạo, cũng làm động tác tương tự, hai người hai tay tương đối, nhắm hai mắt lại.
Ở thời điểm toàn bộ mọi người bên cạnh đều bị thôi miên, Diệp Thiếu Dương lại cảm giác huyết mạch sôi sục, gần như không thể nhịn xuống, lúc này Hà Dương bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, hai tay hai người dán cùng một chỗ.
Như vậy một lát sau, trong đầu óc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác choáng váng, do nhắm mắt, cảm giác giống như cưỡi mây đạp gió, lơ lửng trong không khí, linh mẫu kia nói cái gì đã không nghe thấy nữa, giống như biến thành một loại ký hiệu, chui vào trong đầu.
Thần thức của mình, theo tiết tấu thanh âm này, ở không trung chợt cao chợt thấp...
“Này, anh tỉnh đi!”
Thanh âm Hà Dương đem Diệp Thiếu Dương từ trong một mảng hỗn độn túm về, muốn mở mắt, Hà Dương tiếp tục ở thần thức của hắn thảo luận: “Đừng mở mắt, sẽ bị bọn họ nghe được chúng ta nói chuyện, chỉ có như vậy mới là an toàn nhất.”
Diệp Thiếu Dương giờ mới hiểu, cô ấy là đang dùng thần thức trao đổi với mình!
“Cô...”
“Tôi đã dùng thông linh thuật... thông linh thuật chân chính, không có bất cứ quan hệ gì với lão vu bà này truyền thụ.” Hà Dương tiếp tục ở thần thức thảo luận: “Chúng ta hiện tại bốn tay nối nhau, anh lại trúng yêu pháp của lão vu bà... Tôi lại giở chút kế nhỏ, liền có thể đi vào thần thức của anh...”
Diệp Thiếu Dương càng nghe càng kinh, ở trong thần thức nói: “Tôi đã trúng yêu pháp?”
Vừa cẩn thận nghe, linh mẫu kia còn đang dùng tiếng nói cực có tiết tấu, không ngừng nói không biết là lời gì.
“Lời lão vu bà nói không quan trọng, đây là một loại vu thuật tây phương, giọng nói cùng tiết tấu đặc thù cấu thành một loại chú ngữ, lại thêm hiệu quả thôi miên của Cỏ Đuôi Chuột, rất dễ dàng làm người ta bị kéo vào.” “Đúng vậy.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
“Vậy tôi kết đôi với anh đi, tôi cũng chưa có bạn cố định, bằng không cũng là phân phối.”
“Cái gì kết đôi?” Diệp Thiếu Dương rất tò mò, không phải đi học sao, không lẽ còn khiêu vũ giao hảo hay sao?
“Anh lần đầu tiên à, lát nữa anh sẽ biết.”
Hà Dương kéo hắn tới bên cạnh vũ đài, tìm chỗ trống ngồi xuống, phóng mắt ra bốn phía, đều là một nam một nữ, mặt đối mặt ngồi, không có ai nói chuyện, khung cảnh rất yên tĩnh.
Một lát sau, có một số nam nữ mặc đồ tây hoặc là áo sơmi đi vào, đều là lãnh đạo ngành kỹ thuật, Nhuế Lãnh Ngọc cũng kẹp ở bên trong, đi cùng Dương Bân.
Lúc trước ở trên mạng từng tán gẫu, Diệp Thiếu Dương biết nàng sẽ đến.
Những người này cùng lên giữa vũ đài, làm thành một vòng ngồi xuống, giống với người phía dưới, cũng là mặt đối mặt.
Từ vị trí Diệp Thiếu Dương, có thể nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng và Dương Bân ngồi cùng một chỗ, tâm tình lập tức đã không thoải mái.
Nhưng cũng càng thêm tò mò, đợi lát nữa rốt cuộc muốn làm gì?
Chờ những người này ngồi xong, từ trong cửa nhỏ ở một bên hai cô nương trẻ tuổi đi ra, dáng người đều rất bốc lửa, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một em gái trong đó, chính là ngày đó theo Dương Bân cùng nhau từ tiểu lễ đường đi ra, chẳng qua hôm nay mặc một thân quần áo nịt màu da, trên quần áo trang trí rất nhiều mảnh vỡ long lanh, ở dưới ánh đèn lập lòe sáng lên.
Hai mỹ nữ đều tự bưng một cái khay, bên trong là một đống viên thuốc màu đỏ rất giống kẹo chocolate.
Từ trong đám người chậm rãi đi qua, tất cả mọi người đều đưa tay cầm một viên, nhét vào trong mồm.
Diệp Thiếu Dương cũng cầm một viên, lặng lẽ hỏi Hà Dương: “Đây là cái gì?”
“Thông linh dược, sau khi ăn, có thể thông linh với vũ trụ vạn vật.”
Thông linh với vũ trụ vạn vật?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, nhưng thấy người khác đều ăn, khẳng định là không có độc, bản thân cũng nuốt xuống.
Lúc này, một nữ tử từ hậu trường bên kịch trường đi ra, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn tới, thấy là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, tóc từ giữa tách ra, buông trên hai bên bả vai, trang điểm rất thanh lịch, mi tâm chấm một chu sa ấn, trên người khoác một thứ thật dài giống như khăn lụa.
Nhìn qua có chút giống đạo cô.
Trên cổ nữ tử mang theo microphone không dây, chậm rãi đi đến giữa vũ đài, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mỹ nữ lúc trước lập tức ôm một đống nến đi ra, ở bên người nữ tử bày thành hình dạng ngôi sao năm cánh, vừa lúc đem cô ta vây ở trong.
Sau khi nến được thắp sáng, đèn trên nóc tắt đi, trong rạp hát to như vậy chỉ có ánh nến phát ra chiếu sáng.
Trong kịch trường tối hết đi.
Ánh nến chỉ có thể chiếu sáng lên trên đài, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng lẳng lặng ngồi ở trên đài.
“Này, anh thầm yêu cô ấy?” Hà Dương ở bên tai Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới.
“Tôi nghe nói, cô ấy là tân nhậm trợ lý của Dương Bân, thật sự là vưu vật nha, nam nhân đều sẽ thích. Nhưng dế nhũi giống anh là không có cơ hội, người ta khẳng định thích Dương Bân phú nhị đại như vậy.”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Nhìn người đừng võ đoán như vậy.”
Hà Dương cười cười: “Cũng không phải bạn gái anh, anh kích động cái gì, hay là anh thực sự thích cô ấy?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng.
“Mời mọi người tắt di động, lớp phụ đạo tâm lý sắp bắt đầu.”
Một người trong hai thị nữ nói.
Rất nhiều người di động đã tắt đi, ngẫu nhiên có mấy người quên tắt, cũng lục tục tắt đi di động.
Hai thị nữ rời khỏi, một trái một phải, thủ hộ ở một bên.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, thấy tham gia lớp phụ đạo ít nhất có mấy trăm người, về sau mới biết được, công nhân phù hợp điều kiện cần lên lớp từng nhóm, bằng không tiểu lễ đường không chứa nổi.
Sau khi toàn bộ mọi người đều tắt đi di động, một thị nữ hướng microphone nói: “Mời đạo sư của chúng ta... Linh mẫu chỉ đạo cho chúng ta!”
Linh mẫu? Cái quỷ gì?
Diệp Thiếu Dương đang buồn bực, “Linh mẫu” kia mở miệng, thanh âm thong thả, như là đọc chậm thơ ca, làm người ta như tắm gió xuân.
“Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta đến từ ngũ hồ tứ hải, vì lý tưởng chung, hội tụ ở nơi này, ở nhà xưởng này... Nhà xưởng tuy nhỏ, lại là một cái cảng che chở chúng ta, mặc kệ chúng ta sẽ cắm rễ sinh tồn ở đây, hay coi đây là điểm khởi đầu, chúng ta đều nên cảm tạ nhà xưởng...”
Diệp Thiếu Dương nghe mà da gà cũng sắp nổi lên.
Linh mẫu gì đó, trút cho mọi người một hũ canh gà trước, rốt cuộc đem đề tài dẫn tới trên linh tu.
“Chúng ta đều là một hạt cát trần thế gian, nhưng xin đừng tự coi nhẹ bản thân, lực lượng của chúng ta nếu hội tụ cùng một chỗ, có thể khiến thế giới thay đổi, đây là tinh thần lực của chúng ta.
Tinh thần lực của mỗi người, đều có thể đủ hình thành một cái từ trường nho nhỏ, nếu toàn bộ mọi người đều tập trung tinh thần, đi cảm ngộ thế giới này, tựa như vô số máy truyền phát đều truyền phát cùng thanh âm, chúng ta đã có thể thay đổi tất cả bên người...
Nam nhân là dương, nữ nhân là âm, một nam một nữ, chỉ cần tâm linh tương thông, tinh thần lực liền có thể sinh thành một cái từ trường song hướng, âm dương điều hòa...”
Yêu ngôn hoặc chúng!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ khinh thường, nhưng linh mẫu này giọng và tiết tấu nói chuyện có chứa một loại ma tính thôi miên.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy toàn bộ nam nữ bên người đều nhắm mắt, nâng tay, hai tay dán nhau, dính cùng một chỗ.
Tư thế này... Diệp Thiếu Dương nhất thời nhớ tới nam nữ song tu trong phim võ hiệp.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc ở dưới Dương Bân chỉ đạo, cũng làm động tác tương tự, hai người hai tay tương đối, nhắm hai mắt lại.
Ở thời điểm toàn bộ mọi người bên cạnh đều bị thôi miên, Diệp Thiếu Dương lại cảm giác huyết mạch sôi sục, gần như không thể nhịn xuống, lúc này Hà Dương bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, hai tay hai người dán cùng một chỗ.
Như vậy một lát sau, trong đầu óc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác choáng váng, do nhắm mắt, cảm giác giống như cưỡi mây đạp gió, lơ lửng trong không khí, linh mẫu kia nói cái gì đã không nghe thấy nữa, giống như biến thành một loại ký hiệu, chui vào trong đầu.
Thần thức của mình, theo tiết tấu thanh âm này, ở không trung chợt cao chợt thấp...
“Này, anh tỉnh đi!”
Thanh âm Hà Dương đem Diệp Thiếu Dương từ trong một mảng hỗn độn túm về, muốn mở mắt, Hà Dương tiếp tục ở thần thức của hắn thảo luận: “Đừng mở mắt, sẽ bị bọn họ nghe được chúng ta nói chuyện, chỉ có như vậy mới là an toàn nhất.”
Diệp Thiếu Dương giờ mới hiểu, cô ấy là đang dùng thần thức trao đổi với mình!
“Cô...”
“Tôi đã dùng thông linh thuật... thông linh thuật chân chính, không có bất cứ quan hệ gì với lão vu bà này truyền thụ.” Hà Dương tiếp tục ở thần thức thảo luận: “Chúng ta hiện tại bốn tay nối nhau, anh lại trúng yêu pháp của lão vu bà... Tôi lại giở chút kế nhỏ, liền có thể đi vào thần thức của anh...”
Diệp Thiếu Dương càng nghe càng kinh, ở trong thần thức nói: “Tôi đã trúng yêu pháp?”
Vừa cẩn thận nghe, linh mẫu kia còn đang dùng tiếng nói cực có tiết tấu, không ngừng nói không biết là lời gì.
“Lời lão vu bà nói không quan trọng, đây là một loại vu thuật tây phương, giọng nói cùng tiết tấu đặc thù cấu thành một loại chú ngữ, lại thêm hiệu quả thôi miên của Cỏ Đuôi Chuột, rất dễ dàng làm người ta bị kéo vào.”