Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1185: Cửa sau



Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn đang chuyển hướng đề tài, nhưng sự tình liên quan trọng đại, cô cũng không có thái độ lạc quan như Diệp Thiếu Dương, lập tức bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, nói:

“Vừa rồi gã quỷ ký kia nói không sai, chúng ta chỉ ở dương gian, tuyệt không đi Quỷ Vực, không phải Chung Quỳ hay là Triệu Huyền Đàn, đều không có khả năng đến nhân gian câu hồn. Lui một bước mà nói, cho dù mấy đại lão này muốn sau lưng chơi anh, cũng không làm được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: 

“Chỉ có ngoại trừ một người, Thôi phủ quân! Nếu hắn tùy tiện thêm hai nét ở trên sổ Sinh Tử, anh muốn không chết cũng không được!”

Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh, lẩm bẩm:

“Thôi phủ quân sẽ không làm như vậy chứ?” 

“Hẳn là sẽ không, Thôi phủ quân danh tiếng rất tốt, cũng coi như có chút quan hệ với anh, đại khái sẽ không đâm sau lưng anh...”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm, vì thế kích hoạt hồn ấn của Chanh Tử, đợi một hồi, Chanh Tử phá không mà đến, nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, vô cùng vui vẻ tán gẫu.

Kết quả nghe Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói ra, Chanh Tử nhất thời ngây dại, nghiến răng một cái nói: 

“Lão đại, em bây giờ đem Tiểu Bạch bọn họ gọi hết lên!”

Diệp Thiếu Dương xua tay nói:

“Không cần các em giúp, các em có chức quan trong người, không tiện đắc tội Ngư Huyền Cơ.” 

Chanh Tử vừa nghe, mím môi, tức giận nói:

“Lão đại nói cái gì thế! Bọn em không phải giúp anh, chuyện của anh chính là chuyện của chúng em, tuy em bây giờ đã có phu quân, nhưng anh vĩnh viễn là lão đại của em!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nói: 

“Tốt lắm, chờ thời điểm anh không ứng phó được, khẳng định gọi các em. Bây giờ nếu đem các em gọi tới, giống như bày rõ muốn đánh, đã đuối lý trước.”

Chanh Tử nói:

“Vậy được rồi, em sẽ thỉnh thoảng đi lên thăm anh, anh không gọi em cũng không giấu được!” 

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói:

“Anh lần này tìm em đến, là muốn nhờ em cùng tiểu bạch kiểm cùng nhau, ở chỗ Thôi phủ quân thổi gió bên tai một chút, không cầu hắn giúp anh, ít nhất ở trên chuyện này, đừng chọc gậy bánh xe anh, Ngư Huyền Cơ dù sao cũng là sư muội của hắn.”

Chanh Tử vừa nghe, giật mình nói: 

“Trách không được, Ngư Huyền Cơ kia mấy ngày nay cứ đi Thiên Tử điện mãi, có một lần còn tặng bánh hoa quế, thì ra là tới tặng lễ.”

Sau đó mỉm cười cười:

“Nhưng đại thúc thật ra không thích ăn bánh hoa quế cô ta làm, nói là quá ngọt. Đều thưởng cho bọn em ăn.” 

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói:

“Đại thúc?”

Chanh Tử nói: 

“Đúng vậy, em âm thầm đều gọi hắn đại thúc, Thiên Tử điện chỉ một cô nương là em, hắn rất thích em hầu hạ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô nói:

“Hầu hạ...” 

“Anh nghĩ cái gì thế!” Chanh Tử đánh hắn một phát:

“Anh không biết, Thôi phủ quân đối với Tiêu lang phi thường sủng ái, tựa như cha con, ông ấy cũng đem em coi là con dâu, bảo em gọi ông là đại thúc.

Giao nhân bọn em sở trường nhất ủ rượu, đại thúc thích nhất uống rượu em ủ, còn có điểm tâm em làm, chậc chậc, dù sao hiện tại đại thúc cưng nhất chính là em, ngay cả Tiêu lang cũng phải ra rìa.” 

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lẫn nhau, đều là vẻ mặt chấn động.

Ở lúc ban đầu Chanh Tử vào Thiên Tử điện, Diệp Thiếu Dương đã từng dặn cô, tận lực dụ dỗ Thôi phủ quân, nhưng không ngờ cô lại làm thành công như vậy, nghiễm nhiên thành con dâu người ta...

Lập tức vỗ đùi nói: 

“Vậy thì tốt, ta không tin sư muội thân nữa, còn có thể thân hơn con dâu!”

Chanh Tử nói:

“Đúng đó, lại nói cô ta cũng không thể mỗi ngày đi Thiên Tử điện, em thì lại thường trú ở đó, hầu hạ đại thúc ăn ở. Ông ấy nếu dám giúp Ngư Huyền Cơ kia, em sẽ không ủ rượu pha trà cho ông ấy nữa!” 

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng thêm yên tâm, bảo cô trở về sớm một chút, Chanh Tử rất là bất mãn, tỏ vẻ thật không dễ gì đi lên một chuyến, muốn nán lại thêm một lúc.

Vì thế Nhuế Lãnh Ngọc kéo cô đến phòng ngủ cách vách, nói chuyện riêng.

Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc, Tiểu Ngư cùng nhau ra ngoài, đi du ngoạn Nga Mi sơn. 

Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên đến, một đường lên núi, du ngoạn một lần, cảm giác chỉ luận phong cảnh mà nói, Nga Mi sơn phong cảnh bình thường, không sai biệt lắm với Mao Sơn.

Những danh sơn Đạo giáo cùng Phật giáo này, như Ngũ Đài sơn, Cửu Hoa sơn, Thanh Thành sơn, Lao sơn, phong cảnh cũng không tính tuyệt hảo, chỉ là vì tôn giáo mà ra danh, lên núi du khách phần nhiều là tới bái phật dâng hương.

Ngồi xe cáp, lên Nga Mi kim đỉnh, một đường du ngoạn, cuối cùng đứng ở dưới chân bức tượng phật vàng nổi tiếng nhất kia. 

Nga Mi kim phật, chính là kim thân Phổ Hiền Bồ Tát, bốn phương tám hướng, giống như phù đồ, bảo tướng trang nghiêm hiền lành, sống động như thật, lại cho người ta một loại cảm giác thương trời xót người.

Vô số người quỳ gối ở dưới tượng phật, thắp hương dập đầu, miệng niệm A Di Đà Phật.

Tiểu Ngư tuy có lão cha là đạo sĩ, nhưng bản thân không phải, thấy người khác đều dâng hương, sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương đồng ý, nhịn không được cũng bỏ một trăm tệ mua một thẻ nhang đi thắp. 

Nhuế Lãnh Ngọc thiếu chút nữa thành ni cô, vốn đã có phật duyên, thấy phật tự nhiên không có đạo lý không bái. Chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, ở trong đại điện đi bộ, loanh quanh ngắm mỹ nữ, nhất là thời điểm có mỹ nữ cúi người dâng hương...

Đột nhiên cánh tay bị người ta kéo một phát, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đang trừng mắt nhìn mình:

“Anh thật ra rất giỏi nha, ở phật môn thánh địa cũng dám nhìn trộm coi gái, không coi ai ra gì.” 

“Hắc hắc, anh đây chẳng phải nhàn rỗi sao, tùy tiện nhìn một chút, sao có thể là rình coi được.”

Chờ Tiểu Ngư dâng hương xong, ba người cùng nhau xuống núi.

Ngoài cửa đại điện, có hòa thượng giải thẻ tính mệnh, Tiểu Ngư cũng đi rút một thẻ, sau đó hỏi nhân duyên, viết xuống tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ của hai người. 

Hòa thượng suy tính một phen, nói cho Tiểu Ngư, hai người có duyên, nhưng phải trải qua một ít nhấp nhô, chỉ cần có thể tín nhiệm lẫn nhau, nhất định có thể tu thành chính quả...

Tiểu Ngư nghe xong cực kỳ cao hứng, cho thêm hai mươi tệ.

Diệp Thiếu Dương có chút đau lòng, đi lên đòi hòa thượng trả lại tiền, hòa thượng mặc kệ, hai người thiếu chút nữa đánh nhau, cuối cùng không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương đành phải cũng để hắn bói một quẻ, lúc này mới cảm giác không bị thiệt. 

Trở lại bên người Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

“Anh biết rõ hắn là lừa đảo, tính ra lại vô dụng, cần gì còn lãng phí thời gian!”

“Anh là lãng phí thời gian của hắn, quản hắn nói là thật hay giả, dù sao tiền của anh không thể phí phạm, hắn tính cho anh, thì phải lãng phí thêm một chút nước bọt và thời gian, bớt tính được cho một người...” 

Logic như thần... Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy tương đối cạn lời.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Ngư một cái, nói:

“Bỏ tám mươi tệ tìm một tên lừa đảo tính mệnh, con cũng thật có tiền, con cho ta năm mươi tệ, ta tính cho con!” 

Tiểu Ngư thè lưỡi, không để ý tới hắn.

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói:

“Người ta tính là nhân duyên, để anh tính, chẳng khác nào nói cho anh bạn nhỏ kia là ai!” 

Diệp Thiếu Dương nghe, giờ mới hiểu được, truy hỏi Tiểu Ngư:

“Không đúng nha, lúc trước con không phải nói con chưa có bạn trai sao?”

Tiểu Ngư đỏ mặt trả lời: 

“Không phải bạn trai.”

“Đối tượng thầm mến?”

Mặt Tiểu Ngư càng đỏ hơn, lườm hắn một cái nói: 

“Sư thúc là một đại nam nhân, lắm chuyện như vậy làm gì, huống chi sư thúc còn là trưởng bối của con, xấu hổ lắm.” Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn đang chuyển hướng đề tài, nhưng sự tình liên quan trọng đại, cô cũng không có thái độ lạc quan như Diệp Thiếu Dương, lập tức bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, nói:

“Vừa rồi gã quỷ ký kia nói không sai, chúng ta chỉ ở dương gian, tuyệt không đi Quỷ Vực, không phải Chung Quỳ hay là Triệu Huyền Đàn, đều không có khả năng đến nhân gian câu hồn. Lui một bước mà nói, cho dù mấy đại lão này muốn sau lưng chơi anh, cũng không làm được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: 

“Chỉ có ngoại trừ một người, Thôi phủ quân! Nếu hắn tùy tiện thêm hai nét ở trên sổ Sinh Tử, anh muốn không chết cũng không được!”

Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh, lẩm bẩm:

“Thôi phủ quân sẽ không làm như vậy chứ?” 

“Hẳn là sẽ không, Thôi phủ quân danh tiếng rất tốt, cũng coi như có chút quan hệ với anh, đại khái sẽ không đâm sau lưng anh...”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm, vì thế kích hoạt hồn ấn của Chanh Tử, đợi một hồi, Chanh Tử phá không mà đến, nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, vô cùng vui vẻ tán gẫu.

Kết quả nghe Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói ra, Chanh Tử nhất thời ngây dại, nghiến răng một cái nói: 

“Lão đại, em bây giờ đem Tiểu Bạch bọn họ gọi hết lên!”

Diệp Thiếu Dương xua tay nói:

“Không cần các em giúp, các em có chức quan trong người, không tiện đắc tội Ngư Huyền Cơ.” 

Chanh Tử vừa nghe, mím môi, tức giận nói:

“Lão đại nói cái gì thế! Bọn em không phải giúp anh, chuyện của anh chính là chuyện của chúng em, tuy em bây giờ đã có phu quân, nhưng anh vĩnh viễn là lão đại của em!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nói: 

“Tốt lắm, chờ thời điểm anh không ứng phó được, khẳng định gọi các em. Bây giờ nếu đem các em gọi tới, giống như bày rõ muốn đánh, đã đuối lý trước.”

Chanh Tử nói:

“Vậy được rồi, em sẽ thỉnh thoảng đi lên thăm anh, anh không gọi em cũng không giấu được!” 

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói:

“Anh lần này tìm em đến, là muốn nhờ em cùng tiểu bạch kiểm cùng nhau, ở chỗ Thôi phủ quân thổi gió bên tai một chút, không cầu hắn giúp anh, ít nhất ở trên chuyện này, đừng chọc gậy bánh xe anh, Ngư Huyền Cơ dù sao cũng là sư muội của hắn.”

Chanh Tử vừa nghe, giật mình nói: 

“Trách không được, Ngư Huyền Cơ kia mấy ngày nay cứ đi Thiên Tử điện mãi, có một lần còn tặng bánh hoa quế, thì ra là tới tặng lễ.”

Sau đó mỉm cười cười:

“Nhưng đại thúc thật ra không thích ăn bánh hoa quế cô ta làm, nói là quá ngọt. Đều thưởng cho bọn em ăn.” 

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói:

“Đại thúc?”

Chanh Tử nói: 

“Đúng vậy, em âm thầm đều gọi hắn đại thúc, Thiên Tử điện chỉ một cô nương là em, hắn rất thích em hầu hạ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô nói:

“Hầu hạ...” 

“Anh nghĩ cái gì thế!” Chanh Tử đánh hắn một phát:

“Anh không biết, Thôi phủ quân đối với Tiêu lang phi thường sủng ái, tựa như cha con, ông ấy cũng đem em coi là con dâu, bảo em gọi ông là đại thúc.

Giao nhân bọn em sở trường nhất ủ rượu, đại thúc thích nhất uống rượu em ủ, còn có điểm tâm em làm, chậc chậc, dù sao hiện tại đại thúc cưng nhất chính là em, ngay cả Tiêu lang cũng phải ra rìa.” 

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lẫn nhau, đều là vẻ mặt chấn động.

Ở lúc ban đầu Chanh Tử vào Thiên Tử điện, Diệp Thiếu Dương đã từng dặn cô, tận lực dụ dỗ Thôi phủ quân, nhưng không ngờ cô lại làm thành công như vậy, nghiễm nhiên thành con dâu người ta...

Lập tức vỗ đùi nói: 

“Vậy thì tốt, ta không tin sư muội thân nữa, còn có thể thân hơn con dâu!”

Chanh Tử nói:

“Đúng đó, lại nói cô ta cũng không thể mỗi ngày đi Thiên Tử điện, em thì lại thường trú ở đó, hầu hạ đại thúc ăn ở. Ông ấy nếu dám giúp Ngư Huyền Cơ kia, em sẽ không ủ rượu pha trà cho ông ấy nữa!” 

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng thêm yên tâm, bảo cô trở về sớm một chút, Chanh Tử rất là bất mãn, tỏ vẻ thật không dễ gì đi lên một chuyến, muốn nán lại thêm một lúc.

Vì thế Nhuế Lãnh Ngọc kéo cô đến phòng ngủ cách vách, nói chuyện riêng.

Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc, Tiểu Ngư cùng nhau ra ngoài, đi du ngoạn Nga Mi sơn. 

Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên đến, một đường lên núi, du ngoạn một lần, cảm giác chỉ luận phong cảnh mà nói, Nga Mi sơn phong cảnh bình thường, không sai biệt lắm với Mao Sơn.

Những danh sơn Đạo giáo cùng Phật giáo này, như Ngũ Đài sơn, Cửu Hoa sơn, Thanh Thành sơn, Lao sơn, phong cảnh cũng không tính tuyệt hảo, chỉ là vì tôn giáo mà ra danh, lên núi du khách phần nhiều là tới bái phật dâng hương.

Ngồi xe cáp, lên Nga Mi kim đỉnh, một đường du ngoạn, cuối cùng đứng ở dưới chân bức tượng phật vàng nổi tiếng nhất kia. 

Nga Mi kim phật, chính là kim thân Phổ Hiền Bồ Tát, bốn phương tám hướng, giống như phù đồ, bảo tướng trang nghiêm hiền lành, sống động như thật, lại cho người ta một loại cảm giác thương trời xót người.

Vô số người quỳ gối ở dưới tượng phật, thắp hương dập đầu, miệng niệm A Di Đà Phật.

Tiểu Ngư tuy có lão cha là đạo sĩ, nhưng bản thân không phải, thấy người khác đều dâng hương, sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương đồng ý, nhịn không được cũng bỏ một trăm tệ mua một thẻ nhang đi thắp. 

Nhuế Lãnh Ngọc thiếu chút nữa thành ni cô, vốn đã có phật duyên, thấy phật tự nhiên không có đạo lý không bái. Chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, ở trong đại điện đi bộ, loanh quanh ngắm mỹ nữ, nhất là thời điểm có mỹ nữ cúi người dâng hương...

Đột nhiên cánh tay bị người ta kéo một phát, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đang trừng mắt nhìn mình:

“Anh thật ra rất giỏi nha, ở phật môn thánh địa cũng dám nhìn trộm coi gái, không coi ai ra gì.” 

“Hắc hắc, anh đây chẳng phải nhàn rỗi sao, tùy tiện nhìn một chút, sao có thể là rình coi được.”

Chờ Tiểu Ngư dâng hương xong, ba người cùng nhau xuống núi.

Ngoài cửa đại điện, có hòa thượng giải thẻ tính mệnh, Tiểu Ngư cũng đi rút một thẻ, sau đó hỏi nhân duyên, viết xuống tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ của hai người. 

Hòa thượng suy tính một phen, nói cho Tiểu Ngư, hai người có duyên, nhưng phải trải qua một ít nhấp nhô, chỉ cần có thể tín nhiệm lẫn nhau, nhất định có thể tu thành chính quả...

Tiểu Ngư nghe xong cực kỳ cao hứng, cho thêm hai mươi tệ.

Diệp Thiếu Dương có chút đau lòng, đi lên đòi hòa thượng trả lại tiền, hòa thượng mặc kệ, hai người thiếu chút nữa đánh nhau, cuối cùng không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương đành phải cũng để hắn bói một quẻ, lúc này mới cảm giác không bị thiệt. 

Trở lại bên người Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

“Anh biết rõ hắn là lừa đảo, tính ra lại vô dụng, cần gì còn lãng phí thời gian!”

“Anh là lãng phí thời gian của hắn, quản hắn nói là thật hay giả, dù sao tiền của anh không thể phí phạm, hắn tính cho anh, thì phải lãng phí thêm một chút nước bọt và thời gian, bớt tính được cho một người...” 

Logic như thần... Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy tương đối cạn lời.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Ngư một cái, nói:

“Bỏ tám mươi tệ tìm một tên lừa đảo tính mệnh, con cũng thật có tiền, con cho ta năm mươi tệ, ta tính cho con!” 

Tiểu Ngư thè lưỡi, không để ý tới hắn.

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói:

“Người ta tính là nhân duyên, để anh tính, chẳng khác nào nói cho anh bạn nhỏ kia là ai!” 

Diệp Thiếu Dương nghe, giờ mới hiểu được, truy hỏi Tiểu Ngư:

“Không đúng nha, lúc trước con không phải nói con chưa có bạn trai sao?”

Tiểu Ngư đỏ mặt trả lời: 

“Không phải bạn trai.”

“Đối tượng thầm mến?”

Mặt Tiểu Ngư càng đỏ hơn, lườm hắn một cái nói: 

“Sư thúc là một đại nam nhân, lắm chuyện như vậy làm gì, huống chi sư thúc còn là trưởng bối của con, xấu hổ lắm.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.