Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1135: Trần ai lạc định (1)



“Hả?” Diệp Thiếu Dương phát hiện một tia không thích hợp, lấy ra một tấm linh phù, ba đầu ngón tay nhanh chóng gấp thành một con phù điểu đơn giản, thổi một hơi, hướng giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con quạ đen kia đánh tới.

“Oành” một tiếng, phù điểu va vào hư không, nháy mắt thiêu đốt, hóa thành sương khói màu xám, lất phất rơi xuống.

Ở giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con chim của hắn xuất hiện mấy sợi “dây” vốn không tồn tại. 

Diệp Thiếu Dương nhìn qua giật mình, vốn cho rằng con quạ máu kia là vu thuật biến ảo, hoặc là một loại cổ trùng, không ngờ, cái này thế mà lại là bản thể của Bất Tử Huyết Ô!

Lập tức đánh ra mấy tấm linh phù, dán trên đầu quạ đen, đồng thời không ngừng đem cương khí xuyên vào Thái Ất phất trần, tiếp theo lấy ra tì hưu đại ấn, hướng trên thiên linh cái của quạ đen dùng sức đập một phát.

Yêu khí tán loạn, trong miệng Bất Tử Huyết Ô phun ra một ngụm máu. 

Hắn gập lưng, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng lẩm bẩm, đột nhiên há mồm, phun ra hai cây đinh gỗ, rơi xuống đất, lập tức hóa thành hai cái tay máu thật lớn, bắt lấy chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo xuống, cả người lún xuống thật sâu.

Đây mới là ảo giác trong vu thuật...

Tay trái Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn tác, gắt gao trói chặt con quạ máu không tha, tay phải hướng mấy sợi yêu thi hồn tuyến kia chém tới. 

“Keng!”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hổ khẩu bị chấn động phát tê, nhưng mấy sợi dây hồn kia lại bị mạnh mẽ chặt đứt.

Diệp Thiếu Dương sải bước lui về phía sau, đem một tấm Lục Lôi Phong Yêu phù dán ở trên đầu con quạ máu. 

“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bản bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sính tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”

Thiên lôi, địa lôi, vân lôi, thuỷ lôi, đấu lôi, yêu lôi!

Sáu tia sét không ngừng bổ xuống. 

Quạ máu ở dưới sự khống chế của Bất Tử Huyết Ô, cũng không có tệ như vậy, mà là cấp tốc chấn động.

Diệp Thiếu Dương cảm giác được loại biến hóa lạ này, tựa như như là muốn một phân thành hai, đành phải không ngừng phóng thích cương khí, đem nó gắt gao áp chế.

“Tiểu Thanh, Tiểu Bạch!” 

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nghe được tiếng hô, lập tức lao tới bên cạnh hắn, một trái một phải, ngăn cản đám huyết vu vây công.

Diệp Thiếu Dương nhìn Bất Tử Huyết Ô, không ngừng phóng ra cương khí, áp chế quạ máu cắn trả.

Bất Tử Huyết Ô thì vận dụng lực lượng vu thuật, không ngừng rót vào trong cơ thể quạ máu, tiến hành cắn trả đối với Diệp Thiếu Dương. 

Loại đấu pháp này, tuy thoạt nhìn không lạnh không nóng, tuyệt không kịch liệt, nhưng so đấu lại là pháp lực của hai bên, không có một chút cơ hội mưu lợi.

Vài phút trôi qua, trên trán Diệp Thiếu Dương hiện lên một tầng mồ hôi, nhưng vẻ mặt như thường, thậm chí có chút vân đạm phong khinh nhìn Bất Tử Huyết Ô.

Toàn thân Bất Tử Huyết Ô ướt đẫm mồ hôi, cả người run lên, vẫn đang gắt gao khổ sở chống đỡ... 

Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Thiếu Dương cảm giác được cái gì đó, hướng Bất Tử Huyết Ô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

“Dừng ở đây đi.”

“Phốc!” 

Bất Tử Huyết Ô điên cuồng phun ra một ngụm máu, thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo không cam lòng và khuất nhục, nhìn bản thể của mình, con quạ máu kia, ở dưới Diệp Thiếu Dương áp chế từng chút một vỡ vụn ra, hóa thành sương khói tiêu tán.

Mình... Thế mà thật sự không phải đối thủ?

“Kết thúc rồi.” 

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nghiến răng phun ra ba chữ này, Thất Tinh Long Tuyền kiếm trong tay hóa thành một luồng khí tím, từ trên đầu Bất Tử Huyết Ô bổ xuống.

Bất Tử Huyết Ô thở dài một hơi, bị chém thành hai nửa. Một luồng yêu khí phun ra, thân thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành một bãi máu thịt hôi thối không nói nổi.

Hắn vốn là yêu thi, dựa vào một luồng yêu khí khống chế xác chết, nay yêu khí tan đi, thân thể tự nhiên cũng khôi phục đến trạng thái nên có. 

Động tác của toàn bộ huyết vu đều ngừng một chút, hướng Diệp Thiếu Dương bên này nhìn tới, vẻ mặt ai cũng chấn động, thậm chí có chút ngây dại, bọn họ không dám tin tưởng, thủ lĩnh được xưng bất tử của mình, thế mà lại chết ở trên tay Diệp Thiếu Dương...

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch còn có Chanh Tử cũng đều dừng công kích, đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, chờ mệnh lệnh của hắn.

Diệp Thiếu Dương xoay người, nói một chữ: 

“Giết!”

Nói xong xoay người đi trở về.

Về tới bên người Đàm Tiểu Tuệ, một tay kéo cô, một tay khác chộp lấy Mộ Thanh Vũ, cúi đầu nhìn về phía Mộ Thanh Vũ toàn bộ lưng đã nát hết, không đành lòng nhìn vào, khẳng định không sống nổi. 

Vỗ nhẹ một phát lên đầu Mộ Thanh Vũ nói:

“Ra đi!”

Một luồng hư ảnh rời khỏi thi thể Mộ Thanh Vũ, hạ xuống bên cạnh, là hồn phách của cô, nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to hai mắt nói: 

“Thiếu Dương ca, anh không sao chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.

Mộ Thanh Vũ vừa quay mặt nhìn thấy Ôn Hoa Kiều, cúi đầu khóc, nhớ tới cái gì, nói: 

“Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ khóc cái gì?”

Ôn Hoa Kiều khóc càng dữ hơn.

Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, vươn một ngón tay, ở chỗ mi tâm Mộ Thanh Vũ điểm một phát, một đạo cương khí khuếch tán ra, giúp cô mở thiên tri. 

Mộ Thanh Vũ lập tức cái gì cũng biết, cúi đầu, nhìn thấy thi thể của mình, nước mắt yên lặng chảy ra.

“Đứa nhỏ số khổ của ta!”

Ôn Hoa Kiều tiến lên ôm lấy cô, thất thanh khóc rống. 

Hiện tại hai người đều là quỷ, ngược lại có thể chạm được vào nhau.

Đúng lúc này, từ phía trên huyệt động truyền đến tiếng nước lũ rít gào, càng lúc càng gần, ngay cả đá núi dưới chân cũng bị chấn động.

Những huyết vu kia lập tức cảm thấy nguy cơ, dừng đánh lộn, nhìn nhau, bắt đầu nhìn quét xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì. 

Tiểu Bạch, Tiểu Thanh và Chanh Tử lập tức trở lại bên người Diệp Thiếu Dương, ba người cùng nhau đem hắn và Đàm Tiểu Tuệ vây ở giữa.

Mỹ Hoa tới, lâm thời bám vào trên người Đàm Tiểu Tuệ.

“Hô hấp không có vấn đề chứ?” Diệp Thiếu Dương lấy ra Xích Luyện Đan, ngậm trong miệng, vẫn có chút lo lắng. 

Tiểu Thanh lắc đầu:

“Có thể kiên trì được.”

Vừa mới dứt lời, chỉ nghe “oành” một tiếng, một cơn sóng lớn từ cửa động trút vào, nước lũ ngập trời, đem một đám người đều bị hất ngã, đám huyết vu kia, ngay cả kêu cũng không kêu lên được, đã bị nước lũ bao phủ. 

Mà còn là ở trong hang đá, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Chanh Tử cùng nhau làm phép, dùng yêu lực hình thành một phong ấn phạm vi nhỏ, ngăn cản thế dòng lũ, xách theo Diệp Thiếu Dương, bắt đầu bơi trong nước.

Đàm Tiểu Tuệ bị Mỹ Hoa nhập vào, cũng thoải mái bơi lội ở trong nước. 

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Chanh Tử, Mỹ Hoa, bốn vị này không phải thủy quỷ thì là thủy yêu, cho dù là ở trong nước lũ vẫn thoải mái tự nhiên, kiên trì một hồi, chờ dòng nước rót đầy huyệt động, sau khi thế nước hơi yếu đi, lập tức bơi hướng lên trên, một hơi bơi tới mặt đất, rời khỏi huyệt động.

Diệp Thiếu Dương sau khi trồi lên mặt nước, phóng mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong toàn bộ khe núi tất cả đều là nước, thành đại dương mênh mông.

Ba người xách Diệp Thiếu Dương bơi ngược dòng, leo lên bờ, vừa lên bờ, Lâm Tam Sinh, mẹ con Ôn Hoa Kiều cũng đều lên. Bọn họ là quỷ, không sợ nước ngập. Từng người nhìn nước lũ mà ngây ra. 

“Sao có thể đột nhiên xảy ra lũ?” Lâm Tam Sinh lúc trước chưa tham dự kế hoạch cuối cùng, không biết tình huống đối với chuyện đã xảy ra.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.” “Hả?” Diệp Thiếu Dương phát hiện một tia không thích hợp, lấy ra một tấm linh phù, ba đầu ngón tay nhanh chóng gấp thành một con phù điểu đơn giản, thổi một hơi, hướng giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con quạ đen kia đánh tới.

“Oành” một tiếng, phù điểu va vào hư không, nháy mắt thiêu đốt, hóa thành sương khói màu xám, lất phất rơi xuống.

Ở giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con chim của hắn xuất hiện mấy sợi “dây” vốn không tồn tại. 

Diệp Thiếu Dương nhìn qua giật mình, vốn cho rằng con quạ máu kia là vu thuật biến ảo, hoặc là một loại cổ trùng, không ngờ, cái này thế mà lại là bản thể của Bất Tử Huyết Ô!

Lập tức đánh ra mấy tấm linh phù, dán trên đầu quạ đen, đồng thời không ngừng đem cương khí xuyên vào Thái Ất phất trần, tiếp theo lấy ra tì hưu đại ấn, hướng trên thiên linh cái của quạ đen dùng sức đập một phát.

Yêu khí tán loạn, trong miệng Bất Tử Huyết Ô phun ra một ngụm máu. 

Hắn gập lưng, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng lẩm bẩm, đột nhiên há mồm, phun ra hai cây đinh gỗ, rơi xuống đất, lập tức hóa thành hai cái tay máu thật lớn, bắt lấy chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo xuống, cả người lún xuống thật sâu.

Đây mới là ảo giác trong vu thuật...

Tay trái Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn tác, gắt gao trói chặt con quạ máu không tha, tay phải hướng mấy sợi yêu thi hồn tuyến kia chém tới. 

“Keng!”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hổ khẩu bị chấn động phát tê, nhưng mấy sợi dây hồn kia lại bị mạnh mẽ chặt đứt.

Diệp Thiếu Dương sải bước lui về phía sau, đem một tấm Lục Lôi Phong Yêu phù dán ở trên đầu con quạ máu. 

“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bản bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sính tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”

Thiên lôi, địa lôi, vân lôi, thuỷ lôi, đấu lôi, yêu lôi!

Sáu tia sét không ngừng bổ xuống. 

Quạ máu ở dưới sự khống chế của Bất Tử Huyết Ô, cũng không có tệ như vậy, mà là cấp tốc chấn động.

Diệp Thiếu Dương cảm giác được loại biến hóa lạ này, tựa như như là muốn một phân thành hai, đành phải không ngừng phóng thích cương khí, đem nó gắt gao áp chế.

“Tiểu Thanh, Tiểu Bạch!” 

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nghe được tiếng hô, lập tức lao tới bên cạnh hắn, một trái một phải, ngăn cản đám huyết vu vây công.

Diệp Thiếu Dương nhìn Bất Tử Huyết Ô, không ngừng phóng ra cương khí, áp chế quạ máu cắn trả.

Bất Tử Huyết Ô thì vận dụng lực lượng vu thuật, không ngừng rót vào trong cơ thể quạ máu, tiến hành cắn trả đối với Diệp Thiếu Dương. 

Loại đấu pháp này, tuy thoạt nhìn không lạnh không nóng, tuyệt không kịch liệt, nhưng so đấu lại là pháp lực của hai bên, không có một chút cơ hội mưu lợi.

Vài phút trôi qua, trên trán Diệp Thiếu Dương hiện lên một tầng mồ hôi, nhưng vẻ mặt như thường, thậm chí có chút vân đạm phong khinh nhìn Bất Tử Huyết Ô.

Toàn thân Bất Tử Huyết Ô ướt đẫm mồ hôi, cả người run lên, vẫn đang gắt gao khổ sở chống đỡ... 

Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Thiếu Dương cảm giác được cái gì đó, hướng Bất Tử Huyết Ô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

“Dừng ở đây đi.”

“Phốc!” 

Bất Tử Huyết Ô điên cuồng phun ra một ngụm máu, thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo không cam lòng và khuất nhục, nhìn bản thể của mình, con quạ máu kia, ở dưới Diệp Thiếu Dương áp chế từng chút một vỡ vụn ra, hóa thành sương khói tiêu tán.

Mình... Thế mà thật sự không phải đối thủ?

“Kết thúc rồi.” 

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nghiến răng phun ra ba chữ này, Thất Tinh Long Tuyền kiếm trong tay hóa thành một luồng khí tím, từ trên đầu Bất Tử Huyết Ô bổ xuống.

Bất Tử Huyết Ô thở dài một hơi, bị chém thành hai nửa. Một luồng yêu khí phun ra, thân thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành một bãi máu thịt hôi thối không nói nổi.

Hắn vốn là yêu thi, dựa vào một luồng yêu khí khống chế xác chết, nay yêu khí tan đi, thân thể tự nhiên cũng khôi phục đến trạng thái nên có. 

Động tác của toàn bộ huyết vu đều ngừng một chút, hướng Diệp Thiếu Dương bên này nhìn tới, vẻ mặt ai cũng chấn động, thậm chí có chút ngây dại, bọn họ không dám tin tưởng, thủ lĩnh được xưng bất tử của mình, thế mà lại chết ở trên tay Diệp Thiếu Dương...

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch còn có Chanh Tử cũng đều dừng công kích, đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, chờ mệnh lệnh của hắn.

Diệp Thiếu Dương xoay người, nói một chữ: 

“Giết!”

Nói xong xoay người đi trở về.

Về tới bên người Đàm Tiểu Tuệ, một tay kéo cô, một tay khác chộp lấy Mộ Thanh Vũ, cúi đầu nhìn về phía Mộ Thanh Vũ toàn bộ lưng đã nát hết, không đành lòng nhìn vào, khẳng định không sống nổi. 

Vỗ nhẹ một phát lên đầu Mộ Thanh Vũ nói:

“Ra đi!”

Một luồng hư ảnh rời khỏi thi thể Mộ Thanh Vũ, hạ xuống bên cạnh, là hồn phách của cô, nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to hai mắt nói: 

“Thiếu Dương ca, anh không sao chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.

Mộ Thanh Vũ vừa quay mặt nhìn thấy Ôn Hoa Kiều, cúi đầu khóc, nhớ tới cái gì, nói: 

“Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ khóc cái gì?”

Ôn Hoa Kiều khóc càng dữ hơn.

Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, vươn một ngón tay, ở chỗ mi tâm Mộ Thanh Vũ điểm một phát, một đạo cương khí khuếch tán ra, giúp cô mở thiên tri. 

Mộ Thanh Vũ lập tức cái gì cũng biết, cúi đầu, nhìn thấy thi thể của mình, nước mắt yên lặng chảy ra.

“Đứa nhỏ số khổ của ta!”

Ôn Hoa Kiều tiến lên ôm lấy cô, thất thanh khóc rống. 

Hiện tại hai người đều là quỷ, ngược lại có thể chạm được vào nhau.

Đúng lúc này, từ phía trên huyệt động truyền đến tiếng nước lũ rít gào, càng lúc càng gần, ngay cả đá núi dưới chân cũng bị chấn động.

Những huyết vu kia lập tức cảm thấy nguy cơ, dừng đánh lộn, nhìn nhau, bắt đầu nhìn quét xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì. 

Tiểu Bạch, Tiểu Thanh và Chanh Tử lập tức trở lại bên người Diệp Thiếu Dương, ba người cùng nhau đem hắn và Đàm Tiểu Tuệ vây ở giữa.

Mỹ Hoa tới, lâm thời bám vào trên người Đàm Tiểu Tuệ.

“Hô hấp không có vấn đề chứ?” Diệp Thiếu Dương lấy ra Xích Luyện Đan, ngậm trong miệng, vẫn có chút lo lắng. 

Tiểu Thanh lắc đầu:

“Có thể kiên trì được.”

Vừa mới dứt lời, chỉ nghe “oành” một tiếng, một cơn sóng lớn từ cửa động trút vào, nước lũ ngập trời, đem một đám người đều bị hất ngã, đám huyết vu kia, ngay cả kêu cũng không kêu lên được, đã bị nước lũ bao phủ. 

Mà còn là ở trong hang đá, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Chanh Tử cùng nhau làm phép, dùng yêu lực hình thành một phong ấn phạm vi nhỏ, ngăn cản thế dòng lũ, xách theo Diệp Thiếu Dương, bắt đầu bơi trong nước.

Đàm Tiểu Tuệ bị Mỹ Hoa nhập vào, cũng thoải mái bơi lội ở trong nước. 

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Chanh Tử, Mỹ Hoa, bốn vị này không phải thủy quỷ thì là thủy yêu, cho dù là ở trong nước lũ vẫn thoải mái tự nhiên, kiên trì một hồi, chờ dòng nước rót đầy huyệt động, sau khi thế nước hơi yếu đi, lập tức bơi hướng lên trên, một hơi bơi tới mặt đất, rời khỏi huyệt động.

Diệp Thiếu Dương sau khi trồi lên mặt nước, phóng mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong toàn bộ khe núi tất cả đều là nước, thành đại dương mênh mông.

Ba người xách Diệp Thiếu Dương bơi ngược dòng, leo lên bờ, vừa lên bờ, Lâm Tam Sinh, mẹ con Ôn Hoa Kiều cũng đều lên. Bọn họ là quỷ, không sợ nước ngập. Từng người nhìn nước lũ mà ngây ra. 

“Sao có thể đột nhiên xảy ra lũ?” Lâm Tam Sinh lúc trước chưa tham dự kế hoạch cuối cùng, không biết tình huống đối với chuyện đã xảy ra.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.