Lâm Tam Sinh sửng sốt, một lúc sau thì hiểu ý hắn. Ánh mắt ảm đạm, Lâm Tam Sinh lẩm bẩm:
“Tình cảm mấy trăm năm, đâu phải nói buông là buông được.”
Diệp Thiếu Dương vừa lòng gật đầu. Nếu Lâm Tam Sinh nói đã buông tay, hắn sẽ không tin.
“Ta mãi mãi không thể quên cô ấy nhưng cũng không nhất thiết phải sống mãi trong đau khổ.”
Lâm Tam Sinh nói tiếp:
“Gần đây ta tu đạo cùng sư phụ, đã thông suốt rất nhiều chuyện, không còn tự giam mình trong ngõ cụt nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói:
“Tu đạo liên quan gì đến tình yêu?”
Lâm Tam Sinh cười, nói:
“Đại đạo vô thường, đại đạo vô tình, bao dung vạn vật. Mọi chuyện đều tùy tâm, vô tình là đạo, có tình cũng là đạo. Đại đạo ba ngàn, ta chỉ chọn một.
Trước đây, ta luôn muốn quên cô ấy nhưng giờ ta mới hiểu, càng muốn quên thì lại càng không thể quên. Cách đơn giản nhất là lấy tình nhập đạo, thản nhiên trải qua tình kiếp.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn, nói:
“Ngươi nói vậy... là sao? Lấy tình nhập đạo là sao?”
“Chờ đến lúc ngươi thất tình, ta sẽ nói cho ngươi biết sau. Bây giờ có nói ngươi cũng không hiểu.”
“Vậy thì thôi, ta thà không hiểu còn hơn.”
Diệp Thiếu Dương đang ngồi trên giường thì bỗng nhiên thấy vai trái trầm xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy một bàn tay vươn lên. Hắn vội vàng xoay người, tay trái tạp pháp quyết đánh về phía thứ kia.
Một luồng sáng đỏ bay tới, va vào linh lực.
“A!”
Một bóng người bị đánh bay về phía giường.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đau. Hắn nhìn người bị mình đánh bay. Là một cô gái, ăn mặc theo lối cổ trang. Cô ta người tựa vào giường, cau mày, nhìn hắn bằng khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu.
Xung quanh người cô ta là yêu khí hai màu xanh, đỏ giao nhau. Là một Quỷ Thủ!
Nữ quỷ kia nhanh chóng trốn sau lưng Lâm Tam Sinh rồi trừng mắt với Diệp Thiếu Dương.
Người một nhà... Diệp Thiếu Dương nhìn cả buổi trời vẫn không thấy quen. Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó. Hắn cúi đầu nhìn bức tranh Sơn Hà Xã Tắc trên giường, nói:
“Cô từ trong tranh ra?”
“Đúng vậy, cô ấy là người trong tranh.”
“Người trong tranh...”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy ngẫm ý nghĩa của cụm này.
“Thế giới Hồng Hoang cũng có con người, tự do sinh sôi phát triển, bởi vì những sinh linh này đều đến từ thế giới thật, đi vào tranh từ thời cổ. Trải qua nhiều thế hệ, đến hiện tại thì bọn họ có cùng dáng vẻ và ngôn ngữ giống chúng ta.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô gái kia mà trong đầu lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Những người tu đạo thời cổ và những người tiến vào trong bức Sơn Hà Xã Tắc, bọn họ làm sao để có được thế hệ sau?
Chẳng lẽ cũng dựa vào XXOO như người nơi này?
Nhưng dù tò mò, Diệp Thiếu Dương cũng không thể hỏi trực tiếp con gái nhà người ta thế được.
Lâm Tam Sinh bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
Diệp Thiếu Dương biết được cô gái này tên là Lý Lâm Lâm, sinh ra trong thế giới của tranh Sơn Hà Xã Tắc, bị bà ngoại giết chết, sau đó hóa thành quỷ, còn bị bà ta hủy linh trí và biến thành thị nữ.
Trong một lần gặp gỡ ở chân núi, Lâm Tam Sinh đã cứu cô, lại giúp cô khôi phục linh trí. Từ đó về sau, Lý Lâm Lâm liền đi theo hắn.
“Ta ra đây cùng đầu gỗ. Luôn nghe nói ngươi có pháp lực thâm hậu nên muốn thử ngươi một chút. Ai biết ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy...”
Lý Lâm Lâm oán trách:
“Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
“Các ngươi cũng có cụm “thương hoa tiếc ngọc”?”
Diệp Thiếu Dương mở to mắt, ngạc nhiên vô cùng.
“Cho xin đi, thế giới trong tranh là thế giới phản chiếu lại thế giới thực, có rất nhiều thứ giống bên này, chỉ là không tiên tiến như các ngươi thôi.”
Lâm Tam Sinh bất đắc dĩ nói:
“Đây chỉ là điều ngươi nghĩ thôi. Người ngươi tiếp xúc chỉ có một cổ nhân là ta, thế giới thực có rất nhiều thứ ngươi chưa biết đâu.”
Lý Lâm Lâm ôm tay hắn, cười nói:
“Có Lâm lang ngươi là đủ rồi.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hai người: “Hai người các ngươi...”
Lâm Tam Sinh giãy giụa gỡ tay Lý Lâm Lâm ra, mặt nghiêm túc nói với Diệp Thiếu Dương:
“Không phải, ta với cô ấy... chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Lý Lâm Lâm hừ một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích.
Diệp Thiếu Dương nhìn vậy liền hiểu: Cô gái này thích Lâm Tam Sinh, đang cưa anh chàng này.
Diệp Thiếu Dương làm mặt quỷ với Lâm Tam Sinh, trêu:
“Ta nói này, tiểu tử ngươi khá đấy. Vào bức Sơn Hà Xã Tắc một chuyến liền vớ ngay vận đào hoa.”
Lâm Tam Sinh mặt đau khổ, muốn nói gì đó nhưng khi liếc mắt nhìn Lý Lâm Lâm một cái thì lại thôi, chỉ thở dài.
Lúc này, chuông di động của Diệp Thiếu Dương vang lên. Chuông reo hai tiếng rồi dừng. Diệp Thiếu Dương cầm lên xem, là Tôn Quang Lâm gọi đến. Vừa rồi là ám hiệu mà bọn họ đã định trước với nhau. Đây là ám hiệu biểu thị Tôn Quang Lâm đã đến sòng bài, báo rằng Diệp Thiếu Dương có thể qua.
“Sắp hành động rồi!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương nhìn qua nhìn lại hai người kia, cuối cùng nhìn Lâm Tam Sinh, nói:
“Đã là người một nhà thì ta không khách sáo nữa. Đêm nay hai người giúp ta nhé. Nhưng phải nghe chỉ huy, bảo gì thì phải làm nấy.”
Hai người gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lý Lâm Lâm tràn đầy hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương bảo hai người trốn vào ba lô rồi mặc đồ, lấy các pháp khí cần thiết. Sau đó hắn lặng lẽ ra ngoài, đi đến địa chỉ Tôn Quang Lâm đã cho.
Ngoài trại Thập Bát, trên một mảnh đất hoang vu.
Có vài người không ngại trời mưa, đứng trên điểm cao nhất trong khu rừng quan sát ánh đèn trên trại.
Trong đám người đó có một ông lão cầm Quỷ Đầu thiền trượng, một mỹ nữ và một người mặc đồ đạo sĩ.
Cách ăn mặc của những người này thoạt nhìn có cảm giác rất giống các vở võ hiệp cổ trang.
Mặt bọn họ rất nghiêm trọng, tựa như lâm đại địch.
Dưới chân núi xuất hiện một bóng người chạy vội lại. Cả người người đó phát ra tiếng lạch cạch. Người đó chạy một hơi lên đây, giữa đường còn ngã mấy lần. Hình ảnh này... có chút phá hỏng bầu không khí.
Cũng may, hình tượng tên này đã đủ kinh khủng. Hắn là một bộ xương trắng, trên đầu còn xót lại một vài chỗ thịt vẫn chưa kịp phân hủy, nhìn gần càng thấy ghê tởm. Hai hốc mắt phát ra ánh sáng xanh âm u.
Hắn chạy đến chân núi rồi ngã gục trên mặt đất, nhìn thanh niên kia, xương hàm dưới của hắn mở ra đóng lại, một giọng nói chói tai như tiếng chuột kêu vang lên:
“Diệp Thiếu Dương đã xuất phát, nhóm huyết vu cũng đã chuẩn bị xong. Đêm nay có khả năng sẽ là một trận lớn.”
“Tốt lắm, tiếp tục canh chừng.”
Chàng thanh niên vẫy tay, bộ xương khô lại chạy đi với tiếng lạch cạch. “Bây giờ không tiện. Sao ngươi không nhìn lại xem đây là đâu?”
Lâm Tam Sinh nhìn quanh một vòng, nói: “Ta nhớ rõ là ngươi mua nhà mới. Đây là nhà mới?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời. Hắn đành tóm tắt mọi chuyện lại cho Lâm Tam Sinh. Lâm Tam Sinh nghe xong liền kinh hãi.
Lâm Tam Sinh sửng sốt, một lúc sau thì hiểu ý hắn. Ánh mắt ảm đạm, Lâm Tam Sinh lẩm bẩm:
“Tình cảm mấy trăm năm, đâu phải nói buông là buông được.”
Diệp Thiếu Dương vừa lòng gật đầu. Nếu Lâm Tam Sinh nói đã buông tay, hắn sẽ không tin.
“Ta mãi mãi không thể quên cô ấy nhưng cũng không nhất thiết phải sống mãi trong đau khổ.”
Lâm Tam Sinh nói tiếp:
“Gần đây ta tu đạo cùng sư phụ, đã thông suốt rất nhiều chuyện, không còn tự giam mình trong ngõ cụt nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói:
“Tu đạo liên quan gì đến tình yêu?”
Lâm Tam Sinh cười, nói:
“Đại đạo vô thường, đại đạo vô tình, bao dung vạn vật. Mọi chuyện đều tùy tâm, vô tình là đạo, có tình cũng là đạo. Đại đạo ba ngàn, ta chỉ chọn một.
Trước đây, ta luôn muốn quên cô ấy nhưng giờ ta mới hiểu, càng muốn quên thì lại càng không thể quên. Cách đơn giản nhất là lấy tình nhập đạo, thản nhiên trải qua tình kiếp.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn, nói:
“Ngươi nói vậy... là sao? Lấy tình nhập đạo là sao?”
“Chờ đến lúc ngươi thất tình, ta sẽ nói cho ngươi biết sau. Bây giờ có nói ngươi cũng không hiểu.”
“Vậy thì thôi, ta thà không hiểu còn hơn.”
Diệp Thiếu Dương đang ngồi trên giường thì bỗng nhiên thấy vai trái trầm xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy một bàn tay vươn lên. Hắn vội vàng xoay người, tay trái tạp pháp quyết đánh về phía thứ kia.
Một luồng sáng đỏ bay tới, va vào linh lực.
“A!”
Một bóng người bị đánh bay về phía giường.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đau. Hắn nhìn người bị mình đánh bay. Là một cô gái, ăn mặc theo lối cổ trang. Cô ta người tựa vào giường, cau mày, nhìn hắn bằng khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu.
Xung quanh người cô ta là yêu khí hai màu xanh, đỏ giao nhau. Là một Quỷ Thủ!
Nữ quỷ kia nhanh chóng trốn sau lưng Lâm Tam Sinh rồi trừng mắt với Diệp Thiếu Dương.
Người một nhà... Diệp Thiếu Dương nhìn cả buổi trời vẫn không thấy quen. Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó. Hắn cúi đầu nhìn bức tranh Sơn Hà Xã Tắc trên giường, nói:
“Cô từ trong tranh ra?”
“Đúng vậy, cô ấy là người trong tranh.”
“Người trong tranh...”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy ngẫm ý nghĩa của cụm này.
“Thế giới Hồng Hoang cũng có con người, tự do sinh sôi phát triển, bởi vì những sinh linh này đều đến từ thế giới thật, đi vào tranh từ thời cổ. Trải qua nhiều thế hệ, đến hiện tại thì bọn họ có cùng dáng vẻ và ngôn ngữ giống chúng ta.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô gái kia mà trong đầu lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Những người tu đạo thời cổ và những người tiến vào trong bức Sơn Hà Xã Tắc, bọn họ làm sao để có được thế hệ sau?
Chẳng lẽ cũng dựa vào XXOO như người nơi này?
Nhưng dù tò mò, Diệp Thiếu Dương cũng không thể hỏi trực tiếp con gái nhà người ta thế được.
Lâm Tam Sinh bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
Diệp Thiếu Dương biết được cô gái này tên là Lý Lâm Lâm, sinh ra trong thế giới của tranh Sơn Hà Xã Tắc, bị bà ngoại giết chết, sau đó hóa thành quỷ, còn bị bà ta hủy linh trí và biến thành thị nữ.
Trong một lần gặp gỡ ở chân núi, Lâm Tam Sinh đã cứu cô, lại giúp cô khôi phục linh trí. Từ đó về sau, Lý Lâm Lâm liền đi theo hắn.
“Ta ra đây cùng đầu gỗ. Luôn nghe nói ngươi có pháp lực thâm hậu nên muốn thử ngươi một chút. Ai biết ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy...”
Lý Lâm Lâm oán trách:
“Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
“Các ngươi cũng có cụm “thương hoa tiếc ngọc”?”
Diệp Thiếu Dương mở to mắt, ngạc nhiên vô cùng.
“Cho xin đi, thế giới trong tranh là thế giới phản chiếu lại thế giới thực, có rất nhiều thứ giống bên này, chỉ là không tiên tiến như các ngươi thôi.”
Lâm Tam Sinh bất đắc dĩ nói:
“Đây chỉ là điều ngươi nghĩ thôi. Người ngươi tiếp xúc chỉ có một cổ nhân là ta, thế giới thực có rất nhiều thứ ngươi chưa biết đâu.”
Lý Lâm Lâm ôm tay hắn, cười nói:
“Có Lâm lang ngươi là đủ rồi.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hai người: “Hai người các ngươi...”
Lâm Tam Sinh giãy giụa gỡ tay Lý Lâm Lâm ra, mặt nghiêm túc nói với Diệp Thiếu Dương:
“Không phải, ta với cô ấy... chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Lý Lâm Lâm hừ một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích.
Diệp Thiếu Dương nhìn vậy liền hiểu: Cô gái này thích Lâm Tam Sinh, đang cưa anh chàng này.
Diệp Thiếu Dương làm mặt quỷ với Lâm Tam Sinh, trêu:
“Ta nói này, tiểu tử ngươi khá đấy. Vào bức Sơn Hà Xã Tắc một chuyến liền vớ ngay vận đào hoa.”
Lâm Tam Sinh mặt đau khổ, muốn nói gì đó nhưng khi liếc mắt nhìn Lý Lâm Lâm một cái thì lại thôi, chỉ thở dài.
Lúc này, chuông di động của Diệp Thiếu Dương vang lên. Chuông reo hai tiếng rồi dừng. Diệp Thiếu Dương cầm lên xem, là Tôn Quang Lâm gọi đến. Vừa rồi là ám hiệu mà bọn họ đã định trước với nhau. Đây là ám hiệu biểu thị Tôn Quang Lâm đã đến sòng bài, báo rằng Diệp Thiếu Dương có thể qua.
“Sắp hành động rồi!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương nhìn qua nhìn lại hai người kia, cuối cùng nhìn Lâm Tam Sinh, nói:
“Đã là người một nhà thì ta không khách sáo nữa. Đêm nay hai người giúp ta nhé. Nhưng phải nghe chỉ huy, bảo gì thì phải làm nấy.”
Hai người gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lý Lâm Lâm tràn đầy hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương bảo hai người trốn vào ba lô rồi mặc đồ, lấy các pháp khí cần thiết. Sau đó hắn lặng lẽ ra ngoài, đi đến địa chỉ Tôn Quang Lâm đã cho.
Ngoài trại Thập Bát, trên một mảnh đất hoang vu.
Có vài người không ngại trời mưa, đứng trên điểm cao nhất trong khu rừng quan sát ánh đèn trên trại.
Trong đám người đó có một ông lão cầm Quỷ Đầu thiền trượng, một mỹ nữ và một người mặc đồ đạo sĩ.
Cách ăn mặc của những người này thoạt nhìn có cảm giác rất giống các vở võ hiệp cổ trang.
Mặt bọn họ rất nghiêm trọng, tựa như lâm đại địch.
Dưới chân núi xuất hiện một bóng người chạy vội lại. Cả người người đó phát ra tiếng lạch cạch. Người đó chạy một hơi lên đây, giữa đường còn ngã mấy lần. Hình ảnh này... có chút phá hỏng bầu không khí.
Cũng may, hình tượng tên này đã đủ kinh khủng. Hắn là một bộ xương trắng, trên đầu còn xót lại một vài chỗ thịt vẫn chưa kịp phân hủy, nhìn gần càng thấy ghê tởm. Hai hốc mắt phát ra ánh sáng xanh âm u.
Hắn chạy đến chân núi rồi ngã gục trên mặt đất, nhìn thanh niên kia, xương hàm dưới của hắn mở ra đóng lại, một giọng nói chói tai như tiếng chuột kêu vang lên:
“Diệp Thiếu Dương đã xuất phát, nhóm huyết vu cũng đã chuẩn bị xong. Đêm nay có khả năng sẽ là một trận lớn.”
“Tốt lắm, tiếp tục canh chừng.”
Chàng thanh niên vẫy tay, bộ xương khô lại chạy đi với tiếng lạch cạch.