Nguyên Khôi đã vô ý ngẩn người trong chốc lát, trong một sát na đó Thiên Ân đã nắm chắc một tia cơ hội nhỏ nhoi ấy.
Ánh mắt y đỏ lên sáng rực như ngày "trăng máu", hiện rõ sự cuồn bạo và thèm khát chưa từng có trước đây. Răng nanh của Thiên Ân sắc bén như lưỡi dao khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy lạnh cả người, như là chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng máu chảy thành sông.
Cả người Thiên Ân như sinh ra một loại sức mạnh phi lý, y hung hăng hất tung Nguyên Khôi vốn vẫn đang khống chế y ra xa mấy mét. Chưa dừng lại ở đó, ngay khi Nguyên Khôi những tưởng y sẽ nhân cơ hội đó mà chạy mất thì Thiên Ân đã không biết từ đâu xuất hiện sau lưng hắn.
Nguyên Khôi có cảm tưởng rằng mình đang bị một con trăng khổng lồ quấn lấy thật chặc không thể cục cựa hay phản kháng. Cả người hắn đều sởn da gà hết cả lên như đang cảnh báo, cơ thể ngay tức khắc tiến vào trạng thái phòng ngự cấp độ cao nhất.
Thiên Ân điên cuồng cuống lấy hắn từ phía sau, cả tay lẫn chân đều bám trên người Nguyên Khôi cứng ngắt như một con bạch tuộc to xác, Nguyên khôi có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được y. Miệng Thiên Ân há ra để lộ đầu lưỡi đo đỏ, răng nanh nhanh chóng hạ xuống trên vai Nguyên Khôi.
"Phập!"
"A!"
"..."
Nguyên Khôi nhìn kẻ mới một giây trước vẫn còn giương nanh múa vuốt với mình mà giờ lại ôm răng với vẻ mặt đau khổ không gì tả được, y ngồi chồm hổm trên tuyết, hắn thật sự cảm thấy thật cạn lời... cũng có chút đáng thương. Thời đại công nghệ mới mà, áo của hắn đang mặc đâu chỉ là để cho đẹp với ấm đâu.
[Công ty TNHH nhiều thành viên đại gia đình họ Hoàng xin tài trợ chương trình này:
Áo quần của đoàn đội Nguyên Khôi đang mặc trên người không chỉ đơn giản là áo quần. Mà chúng còn là áo giữ ấm siêu hạng được kết hợp bởi nhiều kỹ thuật dệt may tiên tiến nhất hiện thời nên "đông ấm, hạ mát" vô cùng tiện lợi.
Ngoài ra bộ đồ còn là một loại áo giáp cực kỳ nổi trội, được mệnh danh là áo giám còn cứng hơn cả kim cương. Từng sợi tơ đều được dệt từ tơ của dị thú với một hợp chất kim loại cực bền.
Cho nên thật đáng thương cho hàm răng của quỷ hút máu Thiên Ân, y chắn chắn sẽ nhớ khoảnh khắc này đến hết đời. Và rút ra được một kinh nghiệm xương máu là đường bao giờ cắn bừa, sẽ gãy răng!]
Tuy đáng thương thì đáng thương đấy. Nhưng, có tội là phải xử!
Khi Thiên Ân vẫn đang mãi mê với những cái răng đâu buốt của mình thì Nguyên Khôi cũng là từng bước áp sát tới. Ha, hắn có áo giáp hậu thuẩn, còn sợ không thể trừng trị tên nhóc ranh ma này sao. Hay cho tên nhóc thúi giây trước vừa giả bộ đáng thương giây sau đã muốn cắn hắn, nhất định phải dạy dỗ một phen, cho dù là chủng loài gì cũng phải dạy dỗ một phen.
Đột nhiên y cảm nhận được một luồng khí lạnh hơn cả gió Bắc Cực ập tới từ phía sau, cơ thể vô thức mà run lên một cái. Đầu từng chút một cứng đờ ngoái lại nhìn. Đập vào mắt y là một khuôn mặt âm trầm trên môi lại nở một nụ cười nhẹ mà trông còn rợn người hơn lúc hắn không cười nữa. Y nhanh chóng đứng lên và bày ra tư thế phòng ngự, nhưng y đã đánh giá bản thân cao quá rồi.
Trong một tích tắc đột nhiên Thiên Ân mất đi toàn bộ sức lực, y lảo đảo ngã khụy xuống mặt tuyết, đây đã là cực hạn mà Thiên Ân có thể chịu đựng. Tuy y sẽ không chết cũng như không thể chìm vào "giấc ngủ vĩnh hằng" được. Nhưng cảm giác mất đi toàn bộ sức mạnh, không thể nhìn thấy gì mà ý thức vẫn còn nguyên vẹn lại mặt người sâu xé còn kinh khủng hơn cả cái chết. Thiên Ân cứ thế không cam lòng mà nặng nề nhắm mắt lại chiềm vào bóng tối và nỗi sợ vô tận với nững ký ức sâu thẩm không ngừng ùa về trong tâm trí. Giống một con cá nằm trên thớt chờ người xử quyết.
Nguyên Khôi vẫn đang muốn tiến lên giáo huấn thấy vậy thì lại không biết phải làm sao. Hắn cảm thấy tên nhóc này chắn chắn là trò đùa lớn nhất mà thần linh giửi đến để chơi hắn. Cục tức cứ vậy mắc nghẹn trong cổ họng Nguyên Khôi, nuốt không xong nhả ra cũng không được. Tức chết hắn rồi!
Bất đắt dĩ tiến lên kiểm tra thì lại thấy y không có mạch đập, giống như một người đã chết vậy. Thế nhưng rút kinh nghiệm từ lúc sáng hắn lấy ra một sợi dây trói Thiên Ân lại rồi đem vào lều của mình.
Tiếp đó Nguyên Khôi lại sắp xếp cho từng người đồng đội của mình. Làm xong mọi việc hắn đi ra bên ngoài canh gác cả một đêm không chợp mắt.
***
Sáng sớm ai nấy đều hoảng hốt tỉnh lại, họ dựa trên kinh nghiệm và trực giác của mình bao năm chinh chiến mà có thể đoán được đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra. Cả mười người đều cấp tốc xông ra khỏi lều trại, trong lòng họ chỉ cầu mong sao cho đừng có chuyện gì lớn xảy ra. Thế nhưng vừa ra đến nơi thì họ đã nhìn thấy đội trưởng nhà mình như một con gấu lớn ngồi đó nướng thịt, rất nhàng nhã. Dường như đội trưởng đang dùng hành động nói với họ rằng "trực giác và kinh nghiệm của các người chỉ là ảo giác mà thôi".
Đội viên:...
"Sau khi kết thúc nhiệm vụ tất cả huấn luyện gấp mười lần cho tôi."
Đội viên:... Ha, điều này chứng minh trực giác không phải ảo giác. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra! Tốt lắm bây giờ thì hay rồi, lại tăng thêm huấn luyện. Chúng tôi muốn nói là: Anh hai à! Huấn luyện tăng nữa chúng em sẽ đứt bóng mất!