Tuyên Trọng An ồn ào la đau, lúc bôi thuốc được một nửa thì hắn ngất đi, một chậu đầy máu được bưng từ phòng ngủ ra ngoài. Chờ người được khiêng lên giường thì lão đại phu đã ngồi bệt trên ghế, thở hồng hộc, không còn sức nhấc chân.
“Xương ngực bị thương, khoảng thời gian này tốt nhất nên dưỡng thương, đừng đi đâu cả.” Lão đại phu nghỉ một lát rồi mới nói với Thiếu phu nhân: “Thiếu phu nhân, Hầu phủ đã nhịn đến mức này thì đừng tranh một dài hai ngắn với người ta.”
Hầu phủ sớm muộn cũng thuộc về trưởng công tử, dẫu Hầu vị không có thực quyền nhưng phủ Quy Đức Hầu chung quy vẫn là nhất phẩm hầu. Mặc dù Hầu gia có ân oán với thánh thượng nên không được ưu ái, nhưng nhất phẩm hầu chính là nhất phẩm hầu, có mấy nhà tổ tông cộng lại cũng không lên được vị trí này.
Mắt Hứa Song Uyển đã hồng lên, nàng liếc nhìn người trên giường rồi cúi đầu đáp lại lão nhân gia: “Hầu phủ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chàng ấy không chịu được Hầu phủ bị xem thường, không tranh thì chẳng có gì.”
Còn chẳng bình an được như nhà bình thường.
Nhà bình thường còn có thể tiếp tục sống. Phủ Quy Đức Hầu có thể quy thuận nhà ai, bàn về cấp bậc thì trong kinh chẳng có mấy nhà bằng Hầu phủ. Bọn họ muốn cụp đuôi làm người thì càng bị người ta công khai xem thường, còn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh nhàn nhã thì chỉ có sau khi hắn nắm được quyền lực, mà trước đây thì sao? Chính là Hầu phủ muốn tới làm khách ở nhà khác thì đều bị từ chối ngoài cửa.
Phủ Quy Đức Hầu, nhà vương công quý tộc chân chính, đã sa sút đến tình cảnh như vậy.
Công công cũng bị bứt rứt cả ngày đêm không yên ổn. Hiện nay, ông có thể kìm nén cơn giận, nghe phu quân như thiên lôi sai đâu đánh đó. Mặc dù ông có thể cho nàng sắc mặt tốt, nhưng là nghĩ tới những việc tốt nàng làm, còn chẳng phải bởi vì phu quân vực lại Hầu phủ khá hơn một chút?
Nếu như phu quân không tranh, không phải là trưởng công tử của Hầu phủ đi tranh thì cái nhà này nhỏ càng nhỏ; nhưng vừa bị đánh về nguyên hình thì sẽ tan nát nhanh hơn, gặp phải số phận bất hạnh nhất mà thôi.
Nào có ai buông tha nếu hắn không tranh chứ.
Lão đại phu nghe vậy thì cười khổ, tự giễu nói: “Lão hủ ấy, cũng già rồi, rất sợ chết, đúng là không bằng trước đây.”
Lão cúi đầu, chắp tay nhìn nàng: “Xin Thiếu phu nhân lượng thứ.”
Hứa Song Uyển chán nản lắc đầu, khẽ nói: “Trước kia tổ tiên Hầu phủ giương cao ngã xuống, phu quân muốn xây tầng tầng lớp lớp giương cao như thế. Xin tổ tiên trên trời có linh thiêng, không phải thiếp thân không muốn ngăn chàng, thật sự là…”
Thật sự là không ngăn được.
Hắn dựa vào sức lực này đi dò xét, đánh cược để sống sót. Nàng không ngăn được, cũng không đành lòng.
“Thôi, thôi!” Lão đại phu, người cũ của lão Hầu gia nghe vậy thì thở dài, vịn tay lên bàn đứng lên, khom lưng với Thiếu phu nhân: “Ngài sắp xếp cho lão hủ cái nơi ở, hai ngày này lão hủ sẽ ở bên này.”
Thôi, bộ xương già của lão cũng chẳng sống thêm được mấy năm, sao không thừa dịp đi trước giúp đỡ lão Hầu gia chăm sóc trưởng tôn công tử thêm hai năm. Mai sau xuống dưới đất thì cũng có chuyện nói với lão Hầu gia, cũng xem là có cái ăn nói với ngài ấy.
“Vâng, đã sắp xếp xong xuôi.” Hứa Song Uyển kêu nha hoàn đi vào, sai người ta đưa lão đi nghỉ ngơi.
Chờ người đi rồi, nàng ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất trong phòng bèn ngẩng đầu, yên lặng rơi nước mắt.
Nàng muốn ngăn chứ, cũng muốn để hắn thoải mái một chút. Ai cũng có thể cản hắn, khuyên hắn đừng liều mạng, chỉ có nàng là không thể. Hắn chỉ có nàng là tri âm, hắn coi cô nương mới mười bảy tuổi như nhánh cỏ cứu mạng, liên miên cằn nhắt không dứt, sẽ kêu đau với nàng. Cái nhà này chỉ có nàng ở bên và đau lòng cho hắn, biết hắn khó xử cũng sẽ không làm khó hắn, vào thời khắc hắn khó khăn nhất lựa chọn đứng ở bên hắn…
Hắn đã chịu đựng một mình rất lâu, vết thương nhiều vô số, nàng không có cách nào phụ lòng hắn.
**
Đến tối muộn, Tuyên Hoành Đạo về nhà, trông trưởng tử đến nửa đêm mới rời đi.
Ngày mai Tuyên Trọng An tỉnh lại, lúc Thiếu phu nhân hầu hạ hắn súc miệng thì hắn lên tiếng: “Giống Vọng Khang à?”
Hứa Song Uyển nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, nhìn mặt hắn một lát, từ trên khuôn mặt tìm ra hai mắt hắn, gật đầu rồi nói: “Còn phải mập hơn một tý, hai mắt còn chẳng to bằng Vọng Khang.”
Tuyên trưởng công tử vừa nghe bèn đưa tay sờ hai mắt, nhưng tay từ từ duỗi ra, nhìn nắm tay còn có thể to hơn mặt thì bỏ qua, hỏi Thiếu phu nhân: “Bên ngoài có ai truyền lời không?”
“Có, người của Quách Thị Lang đại nhân đến hỏi, xem lúc nào chàng đi được, nói có việc muốn tìm chàng.”
“Nàng để A Mạc đi truyền lời, nói chuyện của người chết thì sai người đưa tới phủ, còn không có người chết thì bọn họ cứ nhìn mà làm.” Chuyện của Hình bộ dễ nói, hiện nay Hình bộ bị hắn giết tới phục rồi, dẫu bên trong đông đảo yêu ma quỷ quái thì hắn vẫn là người to nhất trong đấy.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Còn có người của Thị Lang đại nhân tới xin chỉ thị, nói Lang Trung ở Hộ bộ có việc muốn thương lượng với chàng. Nhiều người tới lắm, ngay cả mấy lão Lang Trung đã về hưu cũng đến rồi, nói muốn gặp chàng, xin chàng mau chóng về toạ trấn công đường của Hộ bộ.”
“Ừ.” Tuyên Trọng An khó khăn uống miếng nước, nói: “Đợi lát nữa nàng dặn luôn cả A Mạc, gọi A Kiều tới Hộ bộ một chuyến, hỏi xem là Lang Trung đại nhân nào không thể chờ nữa muốn nói chuyện với ta.”
A Kiều là người chấp hành hình phạt lâu năm của Hình bộ, một đao phủ già, thuộc hạ dưới tay chém đầu hơn nghìn người; nhưng cũng có hai, ba trăm người trốn thoát. Hứa Song Uyển đã biết danh tiếng của người này, nghe xong cũng cảm thấy nên phái người này đi mới được. Nếu như sau này không thể buông tha, đụng vào miếng ăn của nhau mà đối phương còn có thể xem là người quen thì đến lúc chém ngang đầu còn có thể có cái để hỏi. Hứa Song Uyển gật đầu: “Rất tốt.”
Rất tốt? Tuyên Trọng An không kìm lòng quan sát thê tử thêm một lát.
“Há miệng.” Hứa Song Uyển lại đút cho hắn một thìa cháo.
Tuyên Trọng An không nghĩ nhiều, khó khăn nuốt thìa cháo, lại hỏi: “Còn có người nào tìm không?”
“Khương gia đưa tin, nói tổ tiên không có gì đáng ngại, chỉ là mất ít máu, tĩnh dưỡng mấy ngày là khoẻ.”
Tuyên Trọng An im lặng.
Chờ hết một bát cháo, Thiếu phu nhân bưng một bát thuốc đến thì hắn mới vực lại tinh thần, nói: “Đút cho ta.”
Hứa Song Uyển gật đầu. Trước nay hắn uống thuốc đều là uống ực một cái nên nàng đưa bát tới bên miệng hắn, nhìn hắn uống cạn.
Thuốc này đắng hơn bình thường, cũng không biết đã cho bao nhiêu hoàng liên. Dựa theo kinh nghiệm trưởng công tử nhiều năm uống thuốc cảm, hoàng liên trong này hoàn toàn là bỏ thêm vào.
Hắn cố gắng nuốt xuống, vị đắng làm tê đầu lưỡi; rồi há miệng chờ Uyển Cơ đút mứt hoa quả mình.
Hứa Song Uyển không đút cho hắn, đưa bát đặt vào mâm mà nha hoàn đang bưng rồi từ từ xoay đầu lại. Nàng cầm khăn lau mũi, vỗ chăn, xem bên trên có bị nước thuốc dính vào hay không rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn.
“A?” Trưởng công tử vẫn đang há miệng.
Hứa Song Uyển nhìn mặt mũi hắn sưng vù, đột nhiên nàng cảm thấy trước kia ấn tượng về hắn cao cao tại thượng không thể với là giả.
Quý công tử nhà ai có dáng dấp như này?
“Đau không?” Nàng đã mở miệng.
“Hả?”
“Đau không?” Giọng Hứa Song Uyển nhẹ nhàng, từ từ nói lại một câu.
Tính tình này của nàng không phải là mới có, từ nhỏ nàng đã như vậy. Lúc nói chuyện thì thích từ từ nói, ăn cơm cũng thích chậm rãi nhai. Sau này nàng phát hiện có lúc làm người làm việc chậm rãi, phát hiện khác nhiều người, biết được khác nhiều người thì nàng càng không sửa lại.
Nàng cảm thấy nửa đời người chưa bị người khác thúc dục. Dẫu thời gian phải gả cho hắn, làm trò hề trong nhà thì nàng cũng không bị ép tới hoảng hốt, trái lại còn có thể tỉnh táo nghĩ tới tất cả hậu quả xấu, cũng cố gắng chú ý toàn cục, có tính nhẫn nại để chuẩn bị cho lâu dài.
Nhưng lúc này nàng cảm thấy bản thân bị ép tới hơi quá mức. Đầu tiên trượng phu ép nàng thật lòng, hiện nay lại để lòng nàng như trên chảo dầu nóng. Nàng không trách hắn, là nàng tình nguyện giao ra; nhưng trong lòng Hứa Song Uyển không thoải mái, cũng không định tự mình chịu đựng.
Lúc hắn kêu đau gọi nàng thì lúc nàng kêu đau, cũng chỉ có hắn.
“A?” Tuyên Trọng An cảm thấy khó hiểu, dò xét khay mà Thải Hà đang bưng có đặt một đĩa mứt hoa quả, xem ra định đút cho hắn, chỉ là: “Đau? Ừ, đau chứ.”
“Như vậy thì sao?” Hứa Song Uyển bóp mũi hắn.
“A!” Giọng Tuyên Trọng An như bị dao mổ lợn chọc vào bụng: “Đau đau đau!”
“Vậy lần sau đừng bóp mũi Vọng Khang.” Hứa Song Uyển báo được thù nên buông lỏng tay, lạnh nhạt nói.
“A a a…” Đó là nhi tử của hắn, sao hắn không thể bóp?
“Phải nhớ lâu đấy.” Nàng lại nói.
Tuyên Trọng An thở hổn hển, vừa mới hô hấp thuận thì trên đầu đã chảy đầy mồ hôi. Hắn thở hồng hộc nhìn thê tử của mình: “Thiếu phu nhân, ta đắc tội với nàng à?”
“Chàng nói xem?” Thiếu phu nhân lạnh nhạt nhìn rồi lau mồ hôi cho hắn.
“Sao lại trách ta, ta cũng không muốn bị thương mà, là bọn họ đánh ta!”
“Ta cũng không có cách nào đánh bọn họ, muốn đánh cũng không lại…” Hứa Song Uyển cầm thuốc trị thương mà Thải Hà mang tới, dịu dàng xoa lên mặt hắn, tỉ mỉ nhìn vết thương của hắn, nói: “Nếu có thể nhìn thấy người, dù đánh không lại thì thiếp cũng đồng ý làm một người đàn bà chanh chua, đi tới cào mặt bọn họ.”
Tuyên Trọng An nghe vậy thì sững sờ. Hắn không kìm được bèn cười lớn tiếng, cười đến mức cả ngực đau nhức, ho khù khụ.
Hứa Song Uyển bất đắc dĩ, không thể làm gì khác liền buông thuốc trị thương xuống, lại vỗ ngực hắn cho xuôi.
Chờ hắn hết ho thì nàng xuôi theo ngực hắn, nhìn mắt hắn rồi lên tiếng: “Thân thể của ngài vốn dĩ không tốt, không được tự chà đạp bản thân. Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy thì phải nghĩ thêm, thiếp không ngại gây chuyện, dẫu chọc trời thủng thì ngài muốn làm là được, thiếp sẽ theo ngài. Chỉ là thiếp hy vọng mai sau ngài làm những chuyện này thì nghĩ đối sách trước, ngày ấy nếu ngài ngã xuống, thiếp cũng mong ngài tìm chỗ tốt để ẩn núp giấu mình, đánh chết người khác chứ không phải bản thân ngài, ngài hiểu chứ?”
“Ta biết rồi, nghe lời ngài.” Tuyên Trọng An cũng một câu “ngài”, chỉ là bàn tay bị bọc không thấy được ngón tay; hắn dùng bàn tay được bọc trong khăn vải rồi nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói: “Lần này đúng là vi phu thất sách, ta xin thề với nàng, lần sau tuyệt đối không có chuyện như vậy nữa.”
Hứa Song Uyển gật đầu, quay mặt sang cầm thuốc trị thương rồi bôi thuốc cho hắn.
Xem ra nàng vẫn không vui lắm, nhưng Tuyên Trọng An không trêu đùa nàng nói chuyện mà lẳng lặng nhìn nàng, thầm nghĩ hắn nắm được trái tim nàng, đúng là chuyện tốt nhất mà hắn làm được trong đời.
Hắn yêu thích một cô nương, nàng vì hắn mà từ từ mở ra cánh chim, lấy ra móng vuốt. Nàng tình nguyện làm mọi thứ vì hắn, thế gian này sẽ không có chuyện nào tốt đẹp hơn.
**
Liên tiếp mấy ngày Tuyên Trọng An không vào triều, ở trong phủ dưỡng thương. Càng có nhiều người chạy tới phủ Quy Đức Hầu hơn, có người tới nghe chỉ thị, cũng có người tới thăm Tuyên Thượng Thư.
Quy Đức Hầu hưu mộc ở nhà nên một nửa đám người này do ông đón tiếp. Có khách nữ đến, chờ con dâu truyền tin đang chăm sóc ma bệnh, không tiện tiếp khách thì ông sẽ khéo léo từ chối thay nàng những vị khách này.
Nhưng Hứa Song Uyển không phải ai cũng không gặp. Người Hoắc gia đến thì nàng không gặp, những người đối nghịch với trượng phu của nàng trong Hình bộ và Hộ bộ thì nàng cũng không gặp. Nếu trưởng công tử đánh tiếng với nàng thì còn có khả năng nàng sẽ gặp.
Nhưng cũng không có mấy nhà như thế nên nàng cũng không phải quá bận rộn. Nàng mang theo Vọng Khang chăm sóc hắn, thỉnh thoảng đọc công báo cho hắn, một ngày cứ trôi qua nhanh như vậy.
Vừa sang buổi trưa, bằng hữu cũ ngày xưa về kinh gửi thiếp mời qua cho nàng. Hứa Song Uyển suy nghĩ một lát rồi nói với trưởng công tử: “Thiếp có một bằng hữu kết nghĩ kim lan ngày xưa, phụ thân của nàng ấy được triệu hồi từ châu Hải Đông về kinh đảm nhiệm chức Thị Lang Lại bộ Cung Bắc Long Cung Thượng Thư. Ba năm trước, ông ấy đột nhập vào nhà của Đổng quốc cữu gia thời đó nên bị biếm xuống mấy cấp rồi được điều ra ngoài đảm nhiệm chức trị huyện của châu Trường Túc, không biết chàng có biết người này không?”
“Chính là Cung Bắc Long, người được gọi về làm Thị Lang của Lại bộ một lần nữa à?” Tuyên Trọng An gật đầu: “Có người nhắc với ta về người này rồi.”
Hứa Song Uyển gật đầu: “Tiểu nữ nhi của ông ấy là bằng hữu tốt của thiếp.”
“Hả?”
Hứa Song Uyển suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Muội ấy sinh ra ở châu Hải Đông, từ nhỏ lớn lên ở biển, tính tình cũng có mấy phần mạnh mẽ…”
“Nàng rất thích muội ấy hả?”
“Muội ấy là người ngay thẳng.” Hứa Song Uyển khẽ cười. Nàng sẽ không chủ động nói thích hay ghét ai, bởi thế mà Cung tiểu muội nhỏ hơn nàng một tuổi nhiều lần càm ràm.
Cung tiểu muội là người có chuyện sẽ lập tức lên tiếng. Nàng ấy không phải ngu ngốc, càng không phải người không nhìn ra người khác muốn gì, chỉ là xem thường bày mưu kế với người khác, sống ngay thẳng, đường hoàng chính trực. Còn nàng thì xưa nay không nói thẳng bất cứ chuyện gì, chưa từng bộc trực. Nàng có tâm cơ, sâu là đằng khác; nhưng trước giờ không tuỳ tiện lạm dụng, đa số là sống chết mặc bay, nhìn như dịu dàng chu đáo, thực ra là duy trì ba phần khoảng cách với mọi người.
Bề ngoài nàng là người dịu dàng, không gây khó dễ cho người khác, cũng bởi vì tính tình nàng là trời phú như vậy, sẽ không đặc biệt quan tâm đến ai, không để ý hay bận tâm đến người khác. Cung tiểu muội nói tính tình này của nàng rất dễ chịu thiệt, chán ghét ai cũng không nói ra khiến người ta xem nàng là kẻ ngu si, còn tưởng rằng dễ lừa gạt nàng.
Bởi vậy mà có cô nương chơi cùng nhau chiếm lợi ích của nàng, mượn cớ nàng làm việc như sư tử há to miệng, xem như chuyện đương nhiên. Cung tiểu muội sốt ruột lên tiếng giúp nàng mà bị nhiều người mắng nàng là chó săn của Hứa Nhị cô nương.
Chó săn bị tức đã từng khóc một lần, lau nước mắt nói chó săn thì là chó đi; ngược lại nàng không nhìn được, muốn lên tiếng…
Hứa Song Uyển thật lòng thích muội ấy.
Đáng tiếc Cung Thị Lang đại nhân mới đảm nhiệm chức Thị Lang chưa được một năm thì đã bị biếm tới làm tri huyện ở huyện Sơn Lang của châu Trường Túc, một huyện của châu hoang vu cằn cỗi.
“Vậy là thích.” Hiện nay, Tuyên Trọng An đã có thể nghe ra ý tứ thật lòng từ trong giọng nói của thê từ.
“Hiện tại nhà bọn họ đã yên ổn ở lại, nói ngày mai muốn qua thăm thiếp.” Hứa Song Uyển nói.
“Nàng muốn gặp thì gặp, không cần hỏi ta.” Chỉ cần gặp khách nữ thì hắn mặc kệ nàng.
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu: “Thiếp muốn nói với chàng, nếu như nhà bọn họ có ý thì thiếp cũng muốn qua lại lâu dài với nhà họ…”
“Ồ?” Tuyên Trọng An nhíu mày, vậy thì thú vị.
“Xấu.” Hứa Song Uyển xoa lông mày đang nhíu của hắn, sợ hắn làm vết thương trên trán bị toác ra.
Xấu? Ngọc diện Diêm La, xưa nay Tuyên trưởng công tử trưởng thành toàn được người ta khen là ngày càng tuấn tú khôi ngô nghe vậy thì lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày về chung một chỗ.
Hứa Song Uyển lại ấn vào mi tâm của hắn, để nó mở ra: “Trước đây thiếp đến làm khách ở Cung gia, còn gặp thương nhân của châu Hải Đông vào kinh đưa tiểu lễ cho phủ bọn họ, đều là mấy đồ vật nhỏ cá nhỏ phơi nắng và rong biển của bách tính bên kia tự làm đưa tới, là dân bản xứ nhờ mấy thương nhân vào kinh đưa cho Cung đại nhân.”
Tuyên Trọng An cắn lòng bàn tay của nàng, trêu đùa nghe nàng nói chuyện.
“Nhà bọn họ còn đưa nhà chúng ta một ít, mấy con cá nhỏ kia chiên lên ăn rất thơm.”
“Mấy con cá nhỏ này đông nam tây bắc đều có, nàng muốn ăn thì ta sẽ sai người hầu đi mua là được.” Tuyên Trọng An cắn tới đầu ngón tay của nàng, hơi mất tập trung đáp lại.
Đầu ngón tay Hứa Song Uyển bị hắn cắn đến mức hơi ngứa. Nàng khẽ cười rồi nói tiếp: “Khi đó Cung đại nhân rời Hải Đông đã được một năm, hiện tại đã qua mấy năm, cũng không biết dân chúng bên ấy còn nhớ tới ông ấy hay không.”
Tuyên Trọng An cắn tay nàng tới mức tạo ra vết tích đỏ hồng. Hắn hài lòng liếm rồi mới bỏ qua cho tay nàng, nói: “Nếu như thăm dò ông ấy là vẫn là quan tốt thì được, chắc là không nghĩ nhiều, nếu như gặp phải một người kém ông ấy, vậy thì phải suy nghĩ ngày đêm rồi.”
Hứa Song Uyển mỉm cười, nói: “Thiếp thân cũng nghĩ vậy.”
Tuyên Trọng An vồ tới, cắn mũi nàng một cái rồi mới ậm ờ nói: “Ta hiểu ý của nàng, trước đây ta không quen biết người này, để ta xem trước.”
Tối nay, Hứa Song Uyển sai Thải Hà lấy ra đồ vậy cũ mà Cung tiểu muội để ở chỗ nàng, đồ vật bên trong nói không quan trọng, nhưng nếu như với Cung tiểu muội thì là bảo vật vô giá của cuộc đời này.
Đó là di vật của trưởng huynh muội ấy. Trưởng huynh của muội ấy lúc mười mấy tuổi vì cứu người mà chết, để lại cho muội ấy rất nhiều món đồ chơi mà huynh ấy tự làm, còn mua cho muội ấy rất nhiều đồ trang sức nhỏ và sách vở; thu dọn lại tới cả một rương lớn. Muội ấy mang từ Hải Đông tới kinh thành, nhưng bởi vì đường tới huyện Sơn Lang của châu Trường Túc quá nhiều sơn tặc, toàn bộ Cung gia đều mang quần áo nhẹ rời đi, không mang bất cứ một món đồ nào đi nên muội ấy không thể mang rương đi, đành giao lại cho Hứa Song Uyển.
Còn có một đồ vật Cung gia cho Cung tiểu muội, cũng được đặt trong rương nhỏ bên phía Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển bỏ một gói thuốc phòng côn trùng bên trong, tình cờ thu dọn đồ dùng thì cũng mở ra xem, cẩn thận kiểm tra.
Cái rương được giữ gìn rất tốt.
Ngày hôm ấy, Cung tiểu muội tới Hầu phủ thì nhìn thấy Hứa Song Uyển. Thiếu nữ với tư thế oai hùng có vóc dáng cao hơn nàng một cái đầu nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp khẽ cười đón người, mỹ nhân dịu dàng như tạc chưa khóc thì khoé mắt muội ấy đã ửng đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống…
Còn chưa nói một câu thì người đã bật khóc.
Hứa Song Uyển mỉm cười đi tới, nhìn thấy Cung gia muội muội mới qua ba năm không thấy mà trưởng thành còn cao hơn mình thì nàng cười hỏi: “Mới mấy năm không gặp, người trưởng thành rồi, cũng học được cách khóc à?”