Hứa Song Uyển về Thấm Viên đổi xiêm y, chải đầu xong xuôi thì Phúc nương tới báo, nói là đã mời Hứa phu nhân vào ngồi, cũng đã dâng trà lên.
“Trước tiên em dẫn Vọng Khang đi chơi, đợt lát nữa ta sai người tới gọi thì em hẵng dẫn nó đến.” Hứa Song Uyển nói với Thải Hà.
“Vâng.”
Hứa Song Uyển ra ngoài, Vọng Khang đi theo, còn lôi kéo quần của nàng, Hứa Song Uyển cười quay đầu lại: “Nương đi trước, nhìn đường trước giúp Vọng Khang, đợi lát nữa Vọng Khang sẽ đến cùng với Hà di, được không?”
“Được.”
“Để Hà di ôm con nhé?”
Vọng Khang do dự.
Nhưng Thải Hà cười rồi ôm cậu lên thì cậu vẫn ngoan ngoãn gọi: “Hà di.”
Vọng Khang nhìn bóng dáng mẫu thân khuất xa trên đường, chỉ vào cuối đường rồi nói với Thải Hà: “Mẫu thân!”
Muốn nhìn lâu thêm.
Cậu chăm chú dõi theo một lúc, thấy nương không trở lại, Thải Hà lại dỗ cậu vài câu thì cậu mới gật đầu: “Được, đợi trong phòng.”
Hứa Song Uyển đi tới sảnh trước, đi qua một con đường mất hơn nửa nén hương, mãi đến khi trong điện tràn ngập mùi thơm của điểm tâm vừa ra lò thì Hứa Song Uyển mới đi về phía đầu bàn bát tiên dài, đối diện với mẫu thân, nhìn về phía mẫu thân tóc đã bạc trắng.
Trên gương mặt bà đã xuất hiện dấu vết của năm tháng hơn trước.
“Thiếu phu nhân.”
Trong điện có nhiều người hầu đang đứng, âm thanh thỉnh an rất lớn, Hứa Song Uyển gật đầu với bọn họ rồi ngồi xuống ở đầu bàn bát tiên.
Lúc này, Hứa Tằng thị nghiêm mặt, không cười nổi, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Bà chỉ dẫn theo hai người tới đây mà nữ nhi gặp mặt bà, đón tiếp bà ở điện chính, cả điện lớn có hai mươi, ba mươi người đứng.
Hứa Tằng thị càng cảm thấy tức giận và chua xót.
Nữ nhi thứ hai này của bà đang sống nở mày nở mặt như này, nhưng chẳng hề giúp đỡ hay cho nhà mẹ đẻ tý lợi ích nào, ép bọn họ đến bước đường cùng…
“Gần đây có khoẻ không?” Hứa Song Uyển ngồi xuống, nhìn bà, dịu dàng cất tiếng.
“A…” Hứa Tằng thị miễn cưỡng mỉm cười, nói với nàng: “Gần đây cả người không thoải mái, muốn ghé thăm con một lát.”
Bà im lặng, lại cười khổ nói tiếp: “Có lẽ đây là lần cuối cùng trên đời ta muốn gặp con, cũng may con bằng lòng gặp ta.”
Hứa Song Uyển gật đầu.
Không phải sẵn lòng gặp mà là người đã đến cửa thì Hứa Song Uyển cũng muốn gặp một chút, xem mình và mẫu thân cuối cùng sẽ đi đến bước nào mới coi như kết thúc.
Nàng gật đầu rồi thản nhiên bỏ qua chủ đề này; tuy nhiên, Hứa Tằng thị nghẹn lại, nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Ta muốn nói với con ít chuyện, là liên quan đến tiểu nữ nhi của ca ca con. Ca ca con đã có tiểu nữ nhi, dung mạo rất giống con, con đã biết chưa?”
Hứa Song Uyển cười.
Nàng biết.
Sinh ra nữ nhi, sắp tròn một tuổi; chẳng qua chưa chắc giống nàng.
“Liệu có thể để người hầu…” Hứa Tằng thị do dự nói ra.
“Đều là người trong nhà, bình thường đều theo con làm việc.” Hứa Song Uyển cười nói: “Ngài có việc thì cứ nói.”
Những người ở đây, có đại tiểu nương tử quản gia thay nàng, còn có nha hoàn đắc lực, thêm mấy người mà trưởng công tử nhà nàng đặc biệt đưa cho nàng để phòng thân. Ngoại trừ Hứa Song Uyển tiến cung không thể dẫn theo các nàng ấy, còn bình thường dù gặp bất kỳ ai thì nàng đều muốn dẫn theo bọn họ.
Lần này trong điện có thêm người, gần một nửa người hầu trong phủ đều có mặt, chắc là ý của đại quản gia Đồ quản gia và nữ quản gia Phúc nương. Nàng đang có thai, trượng phu cũng đánh tiếng với người trong phủ, đương nhiên bọn họ phải cẩn thận hơn.
Dù Hứa Song Uyển quản lý việc lớn nhỏ trong phủ nhưng cũng mạnh tay để nhiều chuyện cho lại đám đại quản gia. Bọn họ làm việc như nào thì do bọn họ tự chủ trương, nàng là chủ nhân, thưởng phạt phân minh trong, đa số tình huống là được.
“Chuyện này…”
Hứa Tằng thị do dự, nhưng trong điện không có ai tiếp lời, cả điện lập tức rơi vào im lặng.
Hứa Song Uyển chưa nói, chỉ dịu dàng nhìn mẫu thân.
Lòng Hứa Tằng thị lập tức chìm xuống đáy.
Nhiều người như vậy, bà lại ngồi ở xa thì sao có thể làm nó bị thương?
Hứa Tằng thị nhìn nhị nữ nhi ngồi ở đầu bàn, bà phát hiện dù mình có vồ tới cũng không nhào được đến trước mặt. Bà vội vàng cười nói: “Ta quên mất không ôm tiểu Uyển nhi đến cho con xem. Nó tên là Ngân Uyển, đại ca con nói con là người có phúc nên để cháu gái nhiễm ít phúc của con, dùng một chữ trong tên con gọi tên nó.”
Hứa Tằng thị nói đến đây thì sắc mặt lộ ra vẻ đau buồn: “Đã sinh được một năm, nó chưa từng gặp con, nói thật là một hài tử không có phúc. Đúng rồi, Vọng Khang đâu? Song Uyển, nương muốn gặp Vọng Khang, cháu có khoẻ không?”
Hứa Tằng thị nói xong liền che mặt khóc nức nở.
Trước khi tới, Hứa Song Uyển từng nghĩ lúc tiễn bà đi thì sẽ ôm Vọng Khang đến, để con hành lễ với ngoại tổ mẫu…
Nhưng không phải lúc này.
Nàng nhìn về phía Phúc nương.
Phúc nương bưng dược liệu từ trong tay nha hoàn đến, đưa tới trước mặt Hứa Tằng thị.
“Đây là rễ của nhân sâm lâu năm, còn có ít bổ thần hoàn có thể điều trị cơ thể. Ngài cầm lấy dùng đi, chắc có ích đấy.”
“Ta…” Hứa Tằng thị ngẩng đầu, mấp máy môi: “Không phải ta đến để xin đồ, ta đến là để gặp các con…”
“Ngài cứ cầm đồ đi, đa tạ ngài.”
“Song Uyển, ta là nương con! Ta, ta…” Hứa Tằng thị nói xong lập tức quay mặt ra sau lưng.
Vú già đến cùng với bà vội lên tiếng: “Bẩm nhị cô nương, phu nhân chuẩn bị cho ngài ít xiêm y cho tiểu công tử mặc, phu nhân tận tay luồn kim se chỉ…”
Vú già cao giọng nói chuyện liền bị người hầu của phủ Quy Đức Hầu cau mày liếc mắt nhìn im bặt. Người hầu của phủ Quy Đức Hầu nhận túi quần áo, Hứa Tằng thị thấy thế muốn đi lấy thì lại bị người của Hầu phủ cầm túi quần áo sang một bên.
“Hoá ra là lòng tốt của Hứa phu nhân, Thiếu phu nhân, để nô tỳ nhìn xem…” Phúc nương cười nói, mở túi quần áo ra.
Quả thật trong túi quần áo có vài món xiêm y, Phúc nương nhìn kỹ một chút rồi mới đưa đến tay Hứa Song Uyển một lớp áo, cười nói với Thiếu phu nhân: “Vải tốt, Hứa phu nhân có lòng.”
“Đa tạ ngài, đồ thì ngài nên cầm đi, Ngu nương…” Hứa Song Uyển ra hiệu tay.
“Dạ.”
“Ngươi đến bố phòng cắt vài tấm vải tốt đến đây.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển mỉm cười nhìn mẫu thân, thấy môi Hứa Tằng thị mím thật chặt, ý cười bên mép miệng nàng dần dần nhạt đi.
“Quả thật con đã cứng cáp rồi.” Hứa Tằng thị lại mở miệng, giọng điệu tràn ngập cảm thán: “Lòng cũng cứng rồi, nghĩ lại, cũng là do ta sai.”
Bà nhìn nhị nữ nhi: “Lần này ta đến đúng là có việc cầu xin con. Ta không gạt con, ta sớm đi thôi, việc duy nhất không yên tâm không phải huynh trưởng của con mà là Ngân Uyển, đó là trưởng tôn nữ ruột thịt của ta. Ta muốn xin con một việc, hy vọng sau khi ta đi rồi, nể tình ta, con có thể chăm sóc nó một vài năm…”
Hứa Tằng thị nói xong bèn vịn bàn đứng lên.
Bà hơi động đậy, mấy người hầu trong phủ Quy Đức Hầu cũng động đậy theo.
Ai ngờ, Hứa Tằng thị lại vịn bàn rồi khom người trước Hứa Song Uyển: “Coi như lão thân xin con, van xin con.”
Hứa Song Uyển không đáp.
Nước mắt Hứa Tằng thị rơi xuống: “Song Uyển, xem như…”
“Ngài vẫn nên ngồi đi.” Phúc nương đi tới, đỡ bà ngồi xuống rồi động viên: “Có chuyện thì cứ ngồi từ từ nói.”
Hứa Tằng thị đành ngồi xuống, vừa tiến một bước về phía trước lại bị người đỡ về.
“Ngài quá lời.” Hứa Song Uyển vẫn nhìn sắc mặt của bà, ánh mắt của bà, động tác của bà, nàng càng nhìn thì lòng càng nguội lạnh, lúc này giọng điệu cũng lạnh nhạt dần, không còn dịu dàng như trước: “Nó tự có phụ mẫu chăm sóc, nào đến người ngoài như con…”
“Con chính là không muốn quản!” Trong lòng Hứa Tằng thị giấu một ngọn lửa, mềm không được cứng không xong, nhị nữ nhi đúng là khó chơi, đúng là, đúng là…
Đúng là làm bà tức giận mà, bà thật sự hận không thể quất chết nó ngay lúc này!
Đúng như huynh tẩu nó từng nói, nó chẳng ra gì!
“Chúng ta quả thật có lỗi với con.” Hứa Tằng thị nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lại ngẩng đầu nhìn nữ nhi, khuôn mặt của lão phu nhân cũng lạnh lẽo và cứng ngắc lên: “Con đừng quên là con nhờ vào phúc của chúng ta mới gả được vào phủ Quy Đức Hầu, là chúng ta tìm cho con cọc hôn nhân này thì con mới có phúc hưởng như bây giờ. Suy cho cùng, chúng ta cũng là phụ mẫu người thân của con, con lại hận chúng ta, hiện tại Hứa gia đã xuống dốc còn chưa đủ ư? Rốt cuộc, rốt cuộc …”
Hứa Tằng thị rơi nước mắt đầy mặt: “Rốt cuộc con muốn nhà mẹ đẻ rơi xuống mức này thì con mới thoả mãn, lòng con mới mềm? Song Uyển, Song Uyển, ta là mẫu thân ruột của con, con từng nói, phải bảo vệ nương cả đời mà…”
“Ngài đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Trong tiếng khóc của bà, Hứa Song Uyển thở dài: “Nói thẳng đi.”
“Ta nói rồi, là, khụ khụ khụ…” Hứa Tằng thị vừa nói vừa bắt đầu ho khan, khù khụ đến mức thở không ra hơi, thêm vào nước mắt rơi trên mặt khiến bà càng lộ ra vẻ chật vật: “Là vì tiểu…”
“Không, ngài không phải.” Hứa Song Uyển lắc đầu.
“Ngài nói chậm một chút.” Người hầu của phủ Quy Đức Hầu vỗ về sau lưng Hứa Tằng thị.
“Đây là con muốn ép chết nương ư, muốn ép chết ta ngay trước mặt con, chết ở Hầu phủ của con ư…” Hứa Tằng thị bị người hầu của phủ Quy Đức Hầu giữ ở trên ghế, không thể động đậy, lần này cả cổ và mặt mày đều đỏ, bà trợn mắt nhìn nhị nữ nhi: “Ngay cả một câu nói mà con cũng không cho ư?”
Hứa Song Uyển nhìn bà, từ từ lắc đầu: “Ngài, không phải có ý này…”
Hứa Song Uyển muốn tin mẫu thân nàng là một tổ mẫu tốt ra mặt vì cháu gái, nếu như vậy thì nàng cảm thấy ông trời đang mở mắt.
Nhưng không phải.
Sau khi huynh trưởng nàng vào kinh, trưởng công tử phái người theo dõi bọn họ ngày đêm. Người trông coi thường nghe thấy nửa đêm hài tử khóc nỉ non không có ai dỗ, cũng nghe nói mẫu thân nàng vốn dĩ chẳng bế cháu gái bao giờ. Bà dẫn theo con dâu và cháu gái về kinh là bởi vì nhi tử ngoan của bà nạp hai thiếp thất xinh đẹp ở phương nam; sau khi vào kinh thì hắn dẫn theo hai tiểu thiếp trở về, mấy ngày nay huynh tẩu cãi nhau cả ngày lẫn đêm, mà mẫu thân của nàng thì lại nói ai sinh tôn tử cho bà thì bà sẽ giúp người đấy.
Mẫu thân nàng coi trọng chuyện của cháu gái như bà lôi ra nhắc tới.
“Rốt cuộc phải như nào mới tin ta?” Hứa Tằng thị cùng đường, bóp lấy cổ họng của mình: “Có phải để ta thật sự chết trước mặt con thì con mới đồng ý giúp ta…”
“Bọn hắn cho mấy người lợi ích gì?” Hứa Song Uyển cắt đứt lời nói của bà.
Phúc nương và Ngu nương đã tỉ mỉ xem xét Hứa Tằng thị, lúc này các nàng đã đi tới sau lưng Hứa Tằng thị, lúc Thiếu phu nhân nói chuyện, các nàng đã nhanh chóng cầm tay…
Lúc này, phía sau các nàng có đại nha hoàn chuẩn bị đã lâu vội vàng ra tay, nhổ mấy cái trâm trên đầu Hứa Tằng thị.
“Giết người!” Hứa Tằng thị hoảng sợ hét lên.
Đại nha hoàn rút ra cây trâm dài nhất cẩn thận đặt lên khay bạc, đưa đến chỗ Thiếu phu nhân.
Hứa Song Uyển liếc mắt thì nhìn thấy cái trâm kia nhọn đến mức có thể đâm thủng ngực, còn hơn cả đao nhọn, nàng cười giễu, đứng lên.
Nàng còn chưa đi tới cửa thì nghe người phía sau hét to: “Nữ nhi, đây là con ép ta chết…”
Hứa Song Uyển quay đầu lại nhìn mẫu thân, bước từng bước về phía bà.
Nàng đứng trước mặt Hứa Tằng thị.
Hứa Tằng thị nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy tang thương mệt mỏi, đôi mắt khảm trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng, bỗng khiến đầu óc bà trống rỗng, trong lòng đột nhiên lộ ra thê lương vô tận.
Hứa Tằng thị không muốn chịu thua, bà liên tục lắc đầu nhìn nữ nhi…
Không, không, nữ nhi đau lòng thì sao? Vô dụng, nữ nhi không giúp được bà nên đi chết đi, sinh mạng đều là bà cho, dựa vào đâu mà nó không nghe bà?
“Mẫu thân.” Hứa Song Uyển nhìn bà, khẽ gọi, bất đắc dĩ nói: “Chấm dứt ở đây đi.”
Hứa Song Uyển mỉm cười, kìm nén nước mắt, nàng giơ tay muốn sờ vào khuôn mặt của mẫu thân; cuối cùng, nàng vẫn thả tay xuống.
Bỏ xuống đi, chấm dứt ở đây.
“Nhưng, đây là con đang ép ta chết, ta trở về cũng sẽ chết.” Đến lúc này, Hứa Tằng thị biết những thứ đoạn kia đã không thể đánh động nhị nữ nhi. Bà nhìn gương mặt của con, muốn tìm ra sự mềm lòng trên mặt con, dù cho là một chút thương hại cũng được: “Bọn hắn ép ta, nếu như ta không chiếm được thứ bọn hắn muốn ở chỗ con thì bọn hắn muốn mạng của ta, muốn mạng của huynh trưởng con…”
Hứa Tằng thị xin nàng: “Song Uyển, giúp chúng ta đi, van con. Con đi chết đi, con đi chết đi có được không, con chết rồi thì nương có thể sống, huynh trưởng con cũng có thể sống, con còn tiểu chất có thể kế thừa hương hoả thay Hứa gia chúng ta, sau này bọn họ sẽ nhớ kỹ con, Song Uyển…”
Bà nhìn gương mặt chẳng vương chút nước mắt nào của con, Hứa Tằng thị cười: “Con xem con đi, vẫn đau lòng cho chúng ta. Dù nương cố tình nhưng chỉ muốn để con biết rõ, con là cốt nhục của ta, là miếng thịt rơi xuống từ trên người nương…”
Hứa Tằng thị đưa tay muốn sờ mặt nữ nhi nhưng hai tay của bà đã bị người hầu của Hầu phủ giữ lại, không thể động đậy.
“Đưa Hứa phu nhân ra ngoài.” Hứa Song Uyển cười lắc đầu, quay người rời đi.
Lần này, nàng không quay đầu lại, dù vị Hứa phu nhân kia hét to sau lưng: “Hứa Song Uyển, ngươi quên tổ tông, là đồ lòng lang dạ sói, ngươi sẽ không chết tử tế đâu.”
Hứa Song Uyển nghe, thầm nghĩ, nàng còn chưa chết mà đã không chết tử tế được.
Một người bị mẫu thân của chính mình hận như vậy, hận không thể để nàng đi chết, đây là chẳng thể chết tử tế.
Sao nàng có thể thoải mái.
Hứa Song Uyển về Thấm Viên, Vọng Khang thấy nàng thì liên tục nhìn ra sau, cậu không thấy người cậu muốn nhìn bèn hỏi mẫu thân: “Ngoại tổ mẫu đâu ạ?”
“Không có ngoại tổ mẫu.” Hứa Song Uyển ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con, hỏi: “Vọng Khang có buồn không?”
Vọng Khang duỗi bàn tay nhỏ sờ mặt của mẫu thân, sốt ruột: “Sao? Sao lại khóc.”
Hứa Song Uyển để mặc con sờ mặt mình, nàng cười nói với con: “Nương không có mẫu thân.”
Vọng Khang đau lòng ôm đầu nàng, nói: “Đừng khóc, con không cần ngoại tổ mẫu, nương, đừng khóc, đừng khóc…”
Cậu dỗ mẫu thân không khóc nhưng bản thân lại đau lòng khóc nức nở.
Không có mẫu thân thật đáng sợ.
**
Đến đêm, Hứa Song Uyển mơ thấy mình trở về hồi bảy, tám tuổi, mẫu thân đang gào khóc trong phòng, còn nàng đẩy cửa đi ra gọi nương, muốn an ủi bà, nhưng mẫu thân lại đuổi nàng: Ngươi đi đi, ta không cần ngươi nữa.
Hứa Song Uyển khóc tỉnh lại.
Tuyên Trọng An ôm nàng, vỗ về đầu nàng, Hứa Song Uyển khóc một lúc lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tuyên Trọng An cả đêm không ngủ, ngày mai ở trong phủ với thê tử cả ngày, ngày ấy Vọng Khang đặc biệt ngoan ngoãn, bưng trà rót nước cho mẫu thân.
Tuyên Trọng An ở nhà với thê tử một ngày. Ngày mai lên triều, hắn dẫn theo một đám người đến điện Thái Cực, đợi đến lúc buổi trưa hai huynh đệ dùng bữa, Tuyên Trọng An mới nói với Bảo Lạc: “Để ta ra tay với Đào Tĩnh.”
Bảo Lạc sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Bọn hắn có môn khách đông đảo, trong đó không thiếu người ngu trung thành, nếu huynh ra tay thì bất lợi cho huynh đấy.”
Đến lúc ấy hắn sẽ đắc tội với nhiều người hơn.
“Cục diện này từng có lợi cho ta à?” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói tiếp: “Vi huynh còn chưa phải đã trải qua à?”
“Vì sao?” Trước không phải đã thương lượng xong xuôi là hắn sẽ ra tay với Đào Tĩnh à?
“Đào Tĩnh thao túng Hứa gia đụng đến ta.” Tuyên Trọng An nhếch môi: “Nếu như ta không đáp lễ thì các thủ lão nhân gia sẽ coi ta là kẻ nhu nhược mất.”
“Chuyện gì?” Nói đến chính sự, Bảo Lạc có vẻ tưởng thật.
“Ngày hôm qua, mẹ đẻ của tẩu tử đệ đến phủ muốn giết tẩu tử đệ…”
“Hả?”
“Tẩu tử đệ cẩn thận, không có chuyện gì.” Tuyên Trọng An nhìn Bảo Lạc: “Nhưng đây là Đào Tĩnh công khai khiêu khích ta.”
“Hứa gia ngu xuẩn đến vậy?”
“Ồ.” Tuyên Trọng An mỉm cười nhưng trong mắt không có ý cười: “Chẳng qua, ta muốn thương lượng với đệ chuyện này sẽ do ta ra tay, kế hoạch trước đây phải thay đổi rồi.”
“Huynh nói đi.”
Tuyên Trọng An lại nhếch môi: “Vi huynh đưa tịch biên Đào phủ sung vào Hộ bộ kim khố cho đệ thì như nào?”
Bảo Lạc lập tức gật đầu: “Được.”
Như vậy rất tốt.
Trước kia, hắn cảm thấy Tuyên tướng đại nhân hơi không nóng không lạnh với sự dụ dỗ của Nội các.
Lúc này, Tuyên Trọng An vừa ôm việc vào người thì Đào Tĩnh gửi thiệp cho Tuyên Trọng An, hẹn Tuyên tả tướng đại nhân đến nhà uống rượu.
Từ khi làm quan, Tuyên Trọng An rất ít khi đồng ý lời mời của đồng liêu, thường ngày hắn đều xoay quanh ba nơi là triều đình và công bộ nha môn với trong phủ. Lần này, Đào các thủ mời hắn thì hắn cũng chẳng hoàn toàn từ chối, không đồng ý đến Đào gia nhưng mời Đào Tĩnh đến làm khách ở phủ Quy Đức Hầu.
Đào Tĩnh không ngờ mời không được lại được mời, sững sờ một lát rồi đồng ý.
Ông ta cũng muốn dẫn mấy đại tiểu đệ tử ngưỡng mộ Tuyên tướng đại nhân đến cửa thăm hỏi hắn, Tuyên Trọng An cũng cười gật đầu.
Hai người trò chuyện một lát, rất nhanh lan ra bốn phía, ngay cả Bảo Lạc cũng biết tin, vừa thấy Tuyên Trọng An lập tức sốt ruột hỏi: “Sao huynh đem lão hồ ly mời đến nhà thế?”
“Để tẩu tử đệ nhìn lão.”
“Là như nào?”
“Mấy việc sau khi đệ lên ngôi đều có bàn tay của hắn, tẩu tử đệ còn chưa gặp người này, ta dẫn nàng ấy nhìn xem.”
“Huynh còn để tẩu tử gặp lão?” Bảo Lạc cảm thấy kỳ lạ: “Vậy mắt của tẩu tư sao có thể rửa sạch được?”
Đào các thủ thực ra có dáng vẻ khí thế, mặc dù đã đến tuổi ngũ tuần nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, tráng kiện, râu trắng tóc bạc có mấy phần tiên khí, rất được tôn sùng ở dân gian.
Đụng đến lão cũng không dễ, đây là lý do Tuyên Trọng An muốn từ từ bày mưu tính toán, để lão từ từ biến mất trong triều chứ không phải làm to chuyện, khiến thiên hạ bất ổn thêm phiền.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện xưa nay không phải một người muốn là được.
Tuyên Trọng An mời khiến Đào Tĩnh cảm thấy khá thú vị.
Dù cho tân hoàng và Tuyên Trọng An sẽ lung lạc lòng người mấy hậu sinh tiểu bối, nhưng Đào Tĩnh thực sự không cảm thấy mình tàn binh bại trận. Tuyên Trọng An lôi kéo những quan mới có mấy người là người của lão, có mấy người mà Tuyên Trọng An rất coi trọng đều là lão âm thầm nhét vào. Tuyên tướng cũng chỉ nhìn ngoài sáng mà thôi, sớm muộn cũng một ngày hắn sẽ thua bởi vì tự cho mình thông minh.
Nhưng hiện giờ chưa tới lúc động đến những người kia, mà mấy người ấy căn cơ cũng không ổn, vẫn chưa có thể đụng đến Tuyên tướng. Đào Tĩnh cũng ra tay từ những phương diện khác, dần dần lung lay phủ Quy Đức Hầu.
Trước kia, mấy người Hứa gia vô dụng không lọt vào mắt lão, nhưng bây giờ Tuyên tướng ra tay thì lão cảm thấy liên thủ với Hoắc gia, Hoắc gia tìm cho lão mấy người có thể dùng được ít.
Nếu không để bọn họ chết rồi, phủ Quy Đức Hầu không thèm để ý thì chẳng lung lay được phần nào.
Dù được mấy phần cũng xem như vớt vát. Đào Tĩnh muốn để Hứa Tằng thị chết đi, bà lão này vừa chết thì ít nhất cũng có thể làm Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu ăn chút quả đắng, lão lại thao túng trong đó, nếu có thể để phủ Quy Đức Hầu thay phu nhân chủ nhà thì là tốt nhất.
Vị Thiếu phu nhân kia thật sự không giống người nhà họ Hứa, quản gia kín kẽ không một lỗ hổng, bất kì người khả nghi nào ngày thứ hai đều sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, mà nơi quan trọng của Hầu phủ vốn dĩ chẳng cho người hầu bình thường biết. Đào Tĩnh nhiều lần nhét người vào phủ Quy Đức Hầu, chưa có ai từng được đi vào, vào được sâu nhất cũng chỉ là sau hai ngày lập tức bị đuổi ra ngoài. Nhi tử của Đào Tĩnh quản việc này giận không nhịn được, để Hứa Tằng thị giết nữ nhi chính là do người này ra chủ ý.
Nhưng Hứa Tằng thị ra tay thì bị nhìn thấy, người chưa giết chết, thích khích đi theo bà ta nói bà vừa vào cửa đã bị trông coi, ngay cả cơ hội ra tay cũng chẳng có.
Nàng ta đúng thật đã trợ lực nhiều cho trượng phu.
Tuyên Trọng An lại không phải người tham rượu háo sắc, bên cạnh hắn chỉ mang theo mấy thân tín, đã vậy khiến người ta không có lỗ để chui. Đặc biệt, bây giờ còn có thánh thượng che trên đỉnh đầu của hắn, không xuống tay được từ phía hắn thì Đào Tĩnh nghĩ rằng ra tay từ trong phủ.
Nữ nhân như đồ chơi, Đào Tĩnh đã nếm trải hơn một trăm nữ nhân hiểu rõ hơn bất kì ai. Nếu nữ nhân thông minh cũng chỉ cần làm cho nàng đem lòng yêu mến thì sẽ thành, các nàng rất dễ bị choáng váng đầu óc vì tình yêu nam nữ, thần trí mơ hồ mặc người bài bố.
Nữ nhi của Hoắc gia tự cho mình là thông minh, nói để mẫu thân Tuyên Hứa thị uy hiếp nàng ta, Đào Tĩnh vốn dĩ chẳng tin, chỉ là tạm thời thử một lần, quả thật không có hiệu quả; nghĩ lại, vẫn phải để lão tự mình ra tay.
Đào Tĩnh vừa được mời thì lập tức về nhà hạ lệnh, để toàn bộ mỹ nữ trong phụ tụ hợp lại ở đại sảnh, lão muốn đích thân chọn người đẹp dẫn đến phủ Quy Đức Hầu.