Vận Nhi đang vô cùng tập trung vào công việc của mình, từ lúc cô trở thành luật sư cố vấn cho Tinh Châu phần lớn công việc đều được Bùi Mặc tìm về thêm một trợ lý giúp cô giải quyết nên Vận Nhi đỡ phần nào áp lực nhưng khi cô đã làm việc thì cũng vô cùng tập trung, làm đến quên ăn quên ngủ đây cũng là một vấn đề Bùi Mặc cứ hay lo nghĩ ngợi đến, người phụ nữ của hắn quá tham công tiếc việc, so với những người khác khi đi làm thì rất mong chờ cho hết tuần đối với họ ngày thứ bảy là ngày hạnh phúc nhất vì mai chủ nhật là ngày được nghỉ, vậy nên thường cứ đến gần chiều thứ bảy phần lớn nhân viên sẽ bắt đầu lười biếng chỉ ngồi một chỗ nhìn thời gian trôi qua mong đến giờ về còn Vận Nhi thì lại mong thời gian thật chậm trôi qua để cô có thêm thời gian giải quyết được nhiều công việc hơn, không dám lãng phí dù chỉ là một giây.
Hôm nay chính là thứ bảy, bây giờ còn chưa đến một giờ chiều mà tất cả nhân viên đã bắt đầu nu công việc, cứ làm qua loa rồi lại nhìn đồng hồ, than lên thở xuống vì thời gian trôi qua quá lâu, còn có người chọn cách tìm một nơi riêng tư để ngủ một giấc, đây chính là một cách giết thời gian nhanh nhất, vì không thể trong giờ làm tự tiện rời khỏi công ty nên bọn họ cứ tụ lại với nhau ở một góc nào đó cùng đặt trà sữa về uống rồi cùng nói chuyện phiếm. Rất nhiều lần bị Bùi Mặc phát hiện và phạt nhưng vẫn không khiến bọn họ thấy sợ mà từ bỏ, đến cả hắn cũng bó tay với nhân viên của mình nhưng cũng chỉ đối với ngày thứ bảy mới như vậy nếu là ngày thường thì lại giống như những người nghiện công việc, còn tự nguyện tăng ca nếu chưa giải quyết xong việc của mình, cày việc còn hơn cả trâu, đây gọi là chơi ra chơi, làm ra làm,...đây là điều khó có tập đoàn nào được như Tinh Châu, nhân viên nơi này phải được Bùi Mặc kỹ lưỡng chọn lấy, điều là những người xuất sắc còn có phần lớn là thạc sĩ, tiến sĩ, tự nguyện đến đây làm việc, Tinh Châu là một tập đoàn hàng đầu nhà nước dù là ai chỉ cần có niềm đam mê với trang sức đều sẽ muốn một lần được làm ở đây.
Bùi Mặc bình thường hắn nghiêm khắc lạnh lùng những đối với nhân viên rất tốt luôn tạo cơ hội cho bọn họ nhiều đãi ngộ mà những công ty khác chưa chắc có được, đối với hắn nhân viên rất quan trọng vì bọn họ chính là góp phần lớn trong việc đưa Tinh Châu phát triển được như bây giờ, về mặt này hắn đúng là một vị sếp giỏi, có tâm có tâm.
Cũng là một người vô cùng khắc khe, chỉ cần một lỗi nhỏ cũng khiến hắn không chút do dự mà đuổi việc ngay.
...
Trong văn phòng vốn rất yên tình, tiếng chuông điện thoại của Vận Nhi bắt ngờ vang lên, khiến cô vì đang quá tập trung mà giật bắn mình.
Nhìn lướt qua màn hình, người gọi là Bùi Mặc liền vội nhấc máy nghe ngay: “ Alo,Mặc...anh có chuyện gì sao? “, đầu giây bên kia tiếng người đàn ông rất trầm mặc, không rõ là cảm xúc gì: “ Qua phòng làm việc của anh ngay “.
“ Em qua ngay ạ “, Vận Nhi tạm thời gập lại chiếc láp tóp, sắp xếp lại đống giấy tờ rồi nhanh chóng đi ngay.
Vừa bước ra ngoài đã thấy không khí nhộn nhịp lạ thường, ai nấy đang hớn hở chuẩn bị ra về, bây giờ Vận Nhi nhìn qua đồng hồ trên tay mình vậy mà đã năm giờ rồi, cô bất giác thở dài vẫn còn một tập tài liệu chưa soạn xong.
Đúng là nghiện công việc.
Nhìn qua một người phụ nữ cô lên tiếng xác nhận: “ Bây giờ mọi người về sao “
“ Phải, sao cô vẫn chưa về “, người phụ nữ cuối đầu, hấp ta hấp tấp cất giấy tờ trên bàn, vừa nói.
“ Tôi còn chút việc “
Bước vào phòng, Bùi Mặc vẫn đang chăm chú xem gì đó trên tay, dáng vẻ tập trung của người đàn ông thật là quá có sức hút rồi, khiến Vận Nhi như bị dính chặt chân dưới sàn mà nhìn ngắm, còn khẽ cười.
“ Tính đứng đó nhìn anh đến khi nào,...còn không mau qua đây “
Bùi Mặc bất ngờ ngẩng đầu làm Vận Nhi ngơ ra, gương mặt ờ ừm vội đi đến đứng ngày bên cạnh cái ghế của hắn, Bùi Mặc liền bỏ đống giẩy tờ trên tay kéo cô ngồi lê đùi mình, Vận Nhi cũng thuận theo mà choàng tay qua cổ hắn, trách móc: “ Có người vào thì làm sao? “
“ Giờ này bọn họ đều về hết rồi “ hắn vừa nói vừa vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt nuông chiều.
Bùi Mặc đột nhiên đứng phấc dậy để cô ngồi xuống cái ghế của mình, đi lại tủ lạnh mini lấy ra một chai nước trái cây, còn âm thầm dang tay khóa trái cửa văn phòng, Vận Nhi chỉ chăm chú vào màn hình trước mắt mà không hay biết gì.
“ Em cảm ơn,...á “
Hắn đi đến đặt chai nước trái cây lên bàn Vận Nhi cứ nghĩ nhận lấy rồi uống một ngụm nhưng vừa mở miệng nói cảm ơn tay còn chưa chạm vào chia nước đã bị hắn bế thốc lên đặt cô ngồi lên bàn, còn mình thì ép sát đến ngực cô, bây giờ cả hai đã ngang bằng nhau, Bùi Mặc dễ dàng hôn lấy đôi môi cô, tay thì đang lần mò ra khóa kéo đằng sau cái váy từ từ kéo xuống, Vận Nhi biết tên đàn ông này lại nổi thú tính cô chợp chợp mắt rồi đẩy hắn nhẹ ra khỏi người: “ Đừng làm bậy, đây là công ty đó, có người thấy thì sao “.
Cô dứt lời thì khóa kéo đắng sau cũng hoàn toàn bị kéo xuống rồi, vì cái váy này có miếng mút ngực sẵn nên bên trong cô không mặc áo lớp, bàn tay to lớn của tên đàn ông đang vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Bùi Mặc bất ngờ xoay người cô lại từ ngồi thành đứng, hắn áp sát vào tai vừa nói tay vừa kéo vạt áo xuống: “ Ngoan,...không ai vào đây được đâu “
Vận Nhi chưa kịp mở miệng cái váy của cô đã tụt xuống đến mắt cá chân, trước mắt người đàn ông hiện ra một thứ đẹp đẽ mê người, Vận Nhi bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn ở thân dưới, cô há hốc miệng.
Người đàn ông này cũng quá bạo gan rồi, tuy đây là công ty của hắn, đây là văn phòng của hắn, bây giờ cũng đã là giờ tan ca nhưng đâu thể chắc chắn được sẽ không có người tìm đến chứ.
“ Mặc,...em sợ “, Vận Nhi quay đầu về phía hắn, chu môi nói.
“ Không phải lo, anh khóa cửa rồi, nếu có người tìm đến anh cũng không tiếp “, bàn tay hắn đưa đến phía trước bắt đầu xoa nắn bầu ngực cô.
“ Vậy,...anh nhanh lên nhé,...em cũng muốn về nhà sớm “, âm thanh bay bổng, có chút run vì thở gấp.
Bùi Mặc xoay cô về phía mình, ánh mắt đen còn thâm sâu vô cùng đảo một vòng trên cơ thể cô, sự khao khát mãnh liệt còn vô cùng nóng bỏng đó khiến Vận Nhi như thể đang bị thiêu cháy, tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài, hơi thở cũng trở nên nặng nề, khó kiểm soát.
...----------------...
Hôm nay, đột nhiên vui nên tặng thêm cho mọi người thêm hai chap siêu mlem đây ạ.
Mọi người hãy bình luận và vote sau mỗi chương để Ly có thêm động lực sáng tạo nhé.
Nếu truyện còn vấn đề nào cần khắc phục mọi người hãy cho Ly ý kiến nhé, Ly rất trân trọng điều đó ạ.