Từ ngày Vận Nhi trốn khỏi, Châu Tuấn như người mất hồn, không buồn ăn uống gì, nhìn bộ dạng cậu cả Châu gia cũng đứng ngồi lo lắng không yên.
Bà Lý hết lần này đến lần khác khuyên nhủ nhưng chẳng có ích gì, nhìn cậu một lúc một gầy đi bà đau lòng hơn bất cứ ai.
Ngay cả Châu Khởi Đồng cũng không khuyên được, ông ta cho vài cảnh sát nhỏ truy tìm tung tích Vận Nhi nhưng cũng không có chút tung tích gì, cứ như hoàn toàn biến mất rồi, một dấu vết cũng không sót lại.
Cả ngày Châu Tuấn chỉ nhốt mình trong phòng, miệng lẩm bẩm Vận Nhi, Vận Nhi như một kẻ điên, tự mình nói chuyện xong lại chuyển qua khóc rồi lại vô thần như người mất hồn.
cốc...cốc...cốc...
Châu Khởi Đồng bưng mâm cơm vào phòng, nhìn Châu Tuấn đau buồn ngồi co mình trên giường mà nhói lòng, ông đi đến đặt mâm cơm lên bàn nhỏ, vừa soạn món ăn ra vừa cất giọng lạnh: “ Mau đến ăn một chút đi, bố không muốn nói nhiều đâu “.
“ Con không muốn ăn ạ “Châu Tuấn cất giọng nhỏ như bị hụt hơi.
Châu Khởi Đồng thở dài, ngay cả ông cũng rất lo cho Vận Nhi nên mới cho người tìm tung tích nhưng thật sự không giúp được gì cũng có thể cô đã tìm về lại chỗ Bùi Mặc nên mới khó có thể tra ra thông tin nhưng lại nhận được tin là mấy hôm nay Bùi Mặc không có ở Châu Thành, thật sự không biết cô đã đi đâu có gặp chuyện gì bất trắc ngoài kia không.
Châu Khởi Đồng lấy bát cơm gắp thêm ít thức ăn vào trong mang đến chỗ cậu con trai, vài phút sau Châu Tuấn mới chịu ăn lấy, tuy ăn không ngon miệng nhưng thấy cậu ăn ông ta cũng mừng thầm trong lòng.
Ngay cả ông còn không nghĩ lại có người có thể khiến con trai mất ăn mất ngủ đến mức này, cậu còn chưa bao giờ lo cho ông ta đến mức như vậy.
Đúng là không thể xem thường vị trí của Vận Nhi trong lòng cậu con trai này.
Cô đối với Châu Tuấn cũng quan trọng không kém gì đối với Bùi Mặc, có khi còn quan trọng hơn.
Nhưng Châu Tuấn không nghĩ đến chuyện người mình thích trong lòng đã có người khác còn là người mà cậu không ngờ đến, tình cảm anh em của Bùi Mặc và Vận Nhi chỉ là lớp vỏ che mắt người ngoài.
Cũng giống như thân phận của Bùi Mặc.
... . truyện teen hay
Ở Châu Thành người ta thường thích mùa thu và múa xuân nhất, một mùa bắt đầu mầm lộc còn một mùa thay lá thay hoa, khí hậu của hai mùa này phải nói là rất dễ chịu cũng rất thích hợp cho những chuyến du lịch, nghỉ dưỡng, so với một mùa hè nóng như lửa đốt và một mùa đông rét đậm rét hại, thì hai mùa này chiếm phần lớn lượng khách du lịch đến đây, Châu Thành vào hai mùa này cứ như cá gặp nước dù là trong phương diện nào cũng rất thuận lợi.
Những tia nắng vàng của tiết trời thu mỗi ngày chiếu rọi ấm áp chứ không mang cảm giác nóng như mùa hè, nó êm dịu và mềm mại vô cùng, vào mùa này người ta cũng rất thích chụp ảnh, nhất là chụp với lá vàng hay với nắng.
Nếu nói mùa hè là mùa của những cuộc chia tay, mùa kết thúc những mối quan hệ thì mùa thu chính là mùa bắt đầu những mối quan hệ mới.
Châu Thành đã bắt đầu bước sang những ngày đầu thu, khí trời cũng trở nên mát mẻ hơn, hiếm lắm mới có một cơn mưa rào nhẹ, tiết trời mua thu vô cùng trong lành cũng là lúc bắt đầu một năm học mới.
Châu Tuấn đã thành công đỗ vào học viện cảnh sát nhân dân, bây giờ là thời gian vô cùng bận rộn để chuẩn bị mọi thứ, vì học viện cũng ở ngay trong thành phố nên đỡ phần nào vấn đề phải xa nhà hay ở ký túc xá, Châu Khởi Đồng còn thuê hắn một tài xế mới sau khi mua chiếc xe mới chỉ dành riêng cho việc đi lại của cậu con trai mình.
Để trở thành một cảnh sát là phải trải qua vô vàn áp lực cùng sự mài dũa sắc bén, vừa nhập học vài ngày Châu Tuấn đã cảm nhận rõ ràng hai thứ này nhưng cậu đối với nghề cảnh sát còn quan trong hơn cả mạng sống, cậu không chỉ đam mê, yêu thích mà còn muốn giành trọn cuộc đời vào công việc này, luôn xem bố mình là điểm tựa để cố gắng từng ngày, Châu Khởi Đồng chính là một hình tượng cảnh sát mà cậu muốn trở thành và chắc chắn sẽ trở thành một cảnh sát có tầm như bố của mình vậy, mỗi ngày đều nhìn thấy ông ấy mặc trên mình bộ cảnh phục hiên ngang, mạnh mẽ, Châu Tuấn lại như được tiếp thêm động lực.
Còn về phần Uyển Như cô đã thành công theo đuổi ước mơ trở thành một nhà thiết kế, vài ngày trước đã rời Châu Thành sang Pháp để bắt đầu việc học, vì được sinh ra trong một gia đình giàu có và có nhiều mối quan hệ ở đó nên việc qua đó trong một hai ngày là vô cùng dễ dàng.
Pháp là một thiên đường cho những ai đam mê với thiết kế thời trang, đa số những thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới đều bắt nguồn từ nơi này, ví dụ như Dior, Louis Vuttion hay Chanel,...đều là những thương hiệu thời trang xa xỉ của ngành thời trang nước Pháp.
Là nơi mà mọi nhà thiết kế đại tài đều muốn một lần đặt chân đến, Uyển Như cũng vậy.
Từ lúc nhỏ cô đã vô cùng thích thiết kế thời trang những lúc rãnh rỗi thì sẽ giành thời gian đó để sáng tạo ra nhiều mẫu thiết kế xinh đẹp sau đó sẽ mang ra hỏi ý kiến của gia đình hay bạn bè, lúc nào cũng được mọi người xung quanh khen ngợi là vẽ đẹp và rất hợp với thiết kế thời trang khiến cô càng lúc càng yêu thích và muốn theo đuổi hơn.
Mẹ của Uyển Như khi còn sông chính là một nhà thiết kế thời trang bà còn sở hữu cả công ty riêng nhưng sau khi bà mất sự nghiệp cũng sụp đổ nếu không bây giờ người thừa hưởng sẽ là Uyển Như, cô vẫn luôn nuối tiếc thay cho mẹ mình nên quyết định sẽ kế thừa bà tiếp tục đi theo con đường này, bố cô khi biết điều này cũng vô cùng hạnh phúc và hết lòng ủng hộ.
Uyển Như vẫn mối quan hệ tốt với bạn trai mình là Bạch Viêm, trước ngày cô rời đi hai người đã có một buổi hẹn hò lãng mạn trên du thuyền riêng, Bạch Viêm còn đặc biệt gác lại công việc quan trong để đến sân bay tạm biệt cô, đến lúc máy bay cất cánh anh mới chịu quay về.
Bạch Viêm sau đó cuộc sống vẫn như cũ, ngày ngày đến sở cảnh sát làm việc tối đến sẽ gọi điện cho bạn gái nói chuyện phiếm trừ phi những ngày anh có nhiệm vụ quan trong bọn họ mới không nói chuyện với nhau.
Chỉ tiếc cho mỗi Vận Nhi cô đã bỏ lỡ ước mơ trở thành nữ luật sư của mình.