Điện thoại của Vương Kỳ Nam bất ngờ rung lên, báo hiệu một tin nhắn mới. Anh mở lên, ánh mắt lập tức dừng lại khi thấy tên người gửi: Phạm Thiên Di.
Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng như một nhát dao lạnh lẽo cắm thẳng vào tim anh:
[Em đã suy nghĩ kỹ. Chúng ta không phù hợp để ở bên nhau. Thật lòng mà nói, em đến với anh lúc đầu cũng chỉ vì lợi ích. Bây giờ, em xin được phép rời đi. Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em trong thời gian qua.]
Câu chữ gọn gàng, không thừa thãi, nhưng từng từ như đề nặng lên lòng ngực anh. Vương Kỳ Nam cầm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt tối lại, ánh nhìn sắc lạnh xen lần đau đớn.
Anh không thể tin nổi. Là Thiên Di viết sao? Là cô đang nói những lời này sao?
Một cơn giận dữ pha lẫn tuyệt vọng dâng trào trong lòng. Không phải vì cô muốn rời xa anh, mà vì lý do cô đưa ra lợi ích. Làm sao cô có thể nói như thế? Những khoảnh khắc bên nhau, những điều cô từng làm, chẳng lẽ đều là giả tạo?
Vương Kỳ Nam hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng bàn tay đang nắm chiếc điện thoại lại run lên không ngừng.
Vương Kỳ Nam cố gắng trấn tĩnh, nhưng trước khi anh kịp phản ứng, chiếc điện thoại trong tay đột nhiên tự động mở hộp thư thoại. Một đoạn ghi âm phát lên, âm thanh vang vọng trong không khí yên tĩnh của căn phòng, thu hút ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Giọng nói của Trần Quang Minh cất lên, rõ ràng và dứt khoát:
[ Vương tổng, tôi là Trần Quang Minh đây. Tôi không thể không báo chuyện này cho anh. Buổi chiều nay, tôi thấy
Thiên Di bị một kẻ lạ mặt bắt đi ngay tại xưởng thiết kế. Tôi đã cố gắng đuổi theo, nhưng không kịp. Hiện tại tôi vẫn chưa biết cô ấy đang ở đâu, nhưng tình hình không ổn chút nào. Anh cần phải làm gì đó ngay lập tức! Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh cũng đến đi..."
Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vương Kỳ Nam, người vẫn đứng như hóa đá.
Bàn tay anh nắm chặt chiếc điện thoại, ngón tay trắng bệch vì lực siết.
Nét mặt Ngô Hạ Vân lập tức sa sầm, sự bình tĩnh giả tạo biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận không giấu được.
Rõ ràng, kế hoạch hoàn hảo mà cô ta đã sắp đặt đang có nguy cơ sụp đổ.
Cô ta vốn dĩ muốn mọi chuyện diễn ra theo cách khiến ai cũng tin rằng Phạm Thiên Di bỏ trốn theo người tình cũ, để Vương Kỳ Nam hoàn toàn thất vọng, từ bỏ cô ta mà quay sang chọn mình. Nhưng cái tên Lâm Thiên Vũ ngu ngốc lại hành động thiếu cẩn trọng. Việc bắt cóc Thiên Di đã bị Trần Quang Minh phát hiện và báo lại khiến cho ai nấy đều nghi ngờ việc này có vấn đề
Vương Kiến Phong tức tối lên tiếng, giọng nói của ông vang lên uy nghiêm: " Rốt cuộc chuyện này là sao ? Kỳ Nam, con nói đi. "
Vương Kiến Phong đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt đầy uy nghiêm quét qua từng người trong phòng. Giọng nói của ông vang lên rõ ràng, mang theo sự tức giận:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Kỳ Nam, con nói rõ cho ta nghe!"
Vương Kỳ Nam đứng bật dậy, ánh mắt kiên định nhưng cũng mang theo sự lo lắng tột cùng. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi cất tiếng:
"Chắc chắn là Thiên Di đã bị hãm hại. Cô ấy sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy. Con tin tưởng cô ấy."
Câu nói của anh dứt khoát, không chút do dự, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng. Anh không đợi bất cứ ai phản ứng, ngay lập tức quay người rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng bầu không khí ngột ngạt và ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
Ngô Hạ Vân thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi hơn. Cô ta siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.
Trọng Khang đứng bật dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh liếc qua những người trong phòng, rồi nói nhanh, giọng trầm nhưng dứt khoát:
"Bọn con cũng sẽ giúp Kỳ Nam tìm Thiên Di."
Không chờ phản ứng, Trọng Khang nhìn Gia Khiêm, ra hiệu cho anh cùng mình rời đi. Hai người không nói thêm gì, chỉ vội vàng bước ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi căn phòng tĩnh lặng.
Vương Kiến Phong nhìn theo bóng lưng của hai người, sắc mặt vẫn đanh lại, trầm mặc. Cả gia đình đang bị cuốn vào một cuộc khủng hoảng mà họ không thể kiểm soát.
Dương Niệm Thu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mọi người. Bà lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng kiên quyết: "Dù có chuyện gì đi nữa, Thiên Di cũng là con dâu của nhà họ Vương. Chúng ta không thể để cô ấy gặp nguy hiểm, phải tìm con bé trước đã."
Vương Kiến Phong nghe vậy, nét mặt hơi dịu lại, ông gật đầu đồng tình, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm: "Đúng vậy, trước mắt mọi thứ đều phải đặt Thiên Di lên hàng đầu. Chúng ta không thể để con bé rơi vào tay kẻ xấu."
Dương Niệm Thu và Vương Kiến Phong rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Ngô Hạ Vân vẫn ngồi đó, đôi mắt cô ta sáng lên một cách lạnh lùng, như thể đã có một kế hoạch rõ ràng trong đầu.
Cô ta lấy điện thoại ra, tay bấm nhanh trên màn hình, gõ từng chữ mà không một chút do dự. Sau khi tin nhắn được gửi đi, Ngô Hạ Vân hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng, ánh mắt của cô ta giờ chỉ còn lại sự kiên định và quyết đoán.
( Cho người báo chuyện cậu của Phạm Thiên Di cho cảnh sát, tôi muốn cô ta không còn đường lui. ]
Ngô Hạ Vân đặt điện thoại xuống, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng. Cô ta không thể để chuyện này tiếp tục kéo dài, và lần này, cô ta sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích của mình.