Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 977: Một kích chí mạng



Chờ sáu người viết đáp án lên giấy, lúc này Đông Phương Tín mới hạ lệnh sáu người đứng thành hàng, ra lệnh một tiếng, phân phó sáu người để lộ trang giấy đáp án. Dòng người phía dưới hình đài di động, cho dù người không biết chữ, lúc này cũng đang lách về phía trước, dường như trên những tờ giấy kia đều là tiên cảnh tuyệt thế, nhìn một cái là có thể kéo dài tuổi thọ.

Chẳng những dân chúng xem hành hình, lúc này đám quan chức trên hình đài cũng vây tới gần, đều nhìn qua những trang giấy kia. Đông Phương Tín nhìn thấy đáp án sáu người viết ra, sắc mặt quả thực biến đổi.

Lúc này Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đi tới, nhìn thấy đáp án trên sáu trang giấy, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên, dường như thở phào một hơi, chẳng qua hắn thần sắc bình tĩnh, ai cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

- Đông Phương tướng quân, các vị đại nhân, mọi người đều thấy rõ ràng rồi chứ?

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Đáp án của sáu người, gần như giống nhau, thời gian dài nhất, là khoảng tám tháng, thời gian ngắn nhất, là khoảng sáu tháng…

Hắn liếc mọi người chung quanh một cái:

- Nói cách khác, những chứng cứ phạm tội của Công Tôn Sở, thời gian viết ra là giữa sáu tháng và tám tháng… !

Đổng Thế Trân không hề lách tới xem, dường như gã đã sớm biết đáp án, khóe mắt run rẩy, ngồi trên ghế dựa, nhìn Đông Phương Tín, trong miệng lẩm bẩm câu gì. Chẳng qua lúc này gần như sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Sở Hoan, cũng không ai để ý tới nét mặt của Đổng Thế Trân hiện giờ.

Dẫu sao Ngải Tông không phải kẻ vụng về, nếu không cũng không đến phiên gã ngồi lên vị trí Chủ sự Hình Bộ Ti. Vừa rồi bởi vì chuyện liên quan tới bản thân, gã tâm trạng bối rối, rối loạn một chút, lúc này đã hiểu được, dường như hôm nay đã bị Sở Hoan tính kế.

- Ngải đại nhân, chắc hắn ngươi sẽ không hoài nghi đối với kết quả như vậy.

Sở Hoan nhìn Ngải Tông:

- Các vị trưởng lão này, vừa rồi đoán được phong thư vu hãm Ngải đại nhân là giả, như vậy hiện giờ kết luận mấy phong thư của Công Tôn Sở viết trong khoảng thời gian từ sáu tháng tới tám tháng, chắc hẳn cũng không tồn tại bất kỳ nghi vấn nào rồi.

Không chờ Ngải Tông nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Đông Phương Tín nói:

- Đông Phương tướng quân, trong sáu người, có hai người là ngài lựa chọn ra, hiện giờ đáp án đã ra, sáu người đoán được, thời gian phong thư này được viết, lâu nhất không hơn tám tháng, không biết ngài còn nghi vấn không?

Đông Phương Tín nắm chặt tay, gã hiểu được thứ gì, vẫn hỏi:

- Thì tính sao?

- Xem ra Đông Phương tướng quân thật sự hồ đồ rồi.

Sở Hoan thở dài:

- Thành Sóc Tuyền bị người Tây Lương công phá hai năm trước, nếu như đây là chứng cứ phạm tội thật sự, như vậy ít nhất Công Tôn Sở phải có thông đồng với Tiếu Thiên Vấn trước khi thành phá, nhưng hiện giờ những phong thư này chỉ trong khoảng thời gian tám tháng, trước tám tháng, những phong thư này căn bản không tồn tại… Bản Đốc rất kỳ quái, nửa năm trước là lúc binh mã Tây Lương rút quân, những phong thư này xuất hiện vào lúc đó, chẳng lẽ Công Tôn Sở bắt đầu thư từ qua lại khi binh mã Tây Lương rời đi? Ngay cả như vậy, nội dung bên trong lại không đúng, trong phong thư, nói rõ ràng, Công Tôn Sở chuẩn bị dâng thành Sóc Tuyền, cầu xin người Tây Lương cho vinh hoa phú quý… Thế nhưng hai năm trước thành Sóc Tuyền đã bị công phá, tám tháng trước Công Tôn Sở vẫn là tù binh của người Tây Lương, sao lại nói dâng thành?

Giọng Sở Hoan dần trở nên lạnh nhạt. Đông Phương Tín há to miệng, gã vốn không giỏi ăn nói, lúc này cũng biết lời Sở Hoan như đao, sự thực đều có, căn bản không cách nào cãi lại.

Lúc này Ngải Tông cũng đổ mồ hôi đầy đầu, lúc này gã rốt cuộc hiểu được, mục đích thật sự của Sở Hoan hôm nay, cũng không phải hạ thủ với những quan viên Đổng Thế Trân, hắn công bố đêm qua tìm được một số mật thư, ngay từ đầu là khiến cho người khác hiểu lầm muốn dùng những phong thư này đối phó những người liên quan với Đổng Thế Trân, nhưng mục đích cuối cùng lại là thông qua phong thư giả tạo, để chứng minh chứng cứ phạm tội của Công Tôn Sở cũng là giả dối.

Lúc này Đông Phương Tín không biết giải thích thế nào, hiện giờ lại nhớ tới, bên cạnh mình còn có Đổng Thế Trân giỏi tài ăn nói, gã vội vàng nhìn qua Đổng Thế Trân, liền thấy Đổng Thế Trân ngồi trên ghế dựa, nhưng quay mặt đi, dường như không thèm để ý hết thảy xảy ra ở bên này.

Sở Hoan lại cười nói:

- Đổng Tri Châu!

Thân thể Đổng Thế Trân chấn động, trong nháy mắt đứng dậy, vội vàng đi tới chắp tay cười nói:

- Tổng đốc đại nhân có gì phân phó?

- Những phong thư vừa mới nghiệm chứng, là Ngải Chủ sự tự mình đi lấy từ Hình Bộ Ti, cũng không tồn tại vấn đề gì.

Sở Hoan lại cười nói:

- Hiện giờ kiểm tra ra, những phong thư này viết trong khoảng thời gian sáu tới tám tháng trước, như vậy xem ra, chứng cứ phạm tội của đám người Công Tôn Sở đều không thành lập… Thường nói rất hay, muốn định tội người, cần nhân chứng vật chứng, hiện giờ vật chứng đã không thành lập, lại không biết Đổng đại nhân cảm thấy nên xử lý việc này thế nào?

Đổng Thế Trân miễn cưỡng cười nói:

- Nếu thật sự như vậy, những chứng cứ phạm tội này đương nhiên là giả dối.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Xem ra người Tây Lương quả thực rất âm hiểm. Đổng đại nhân, đám người Công Tôn Sở bị vào nhà lao khi nào?

- Nửa năm trước binh mã Tây Lương rút khỏi Tây Quan, Chu Tổng đốc dẫn bộ hạ thu thành Sóc Tuyền.

Đổng Thế Trân đành giải thích:

- Binh mã tìm được không ít quan viên lúc trước bị người Tây Lương bắt làm tù binh bên ngoài thành Sóc Tuyền, những người Công Tôn Sở này cũng ở trong đó… Lúc ấy Công Tôn Sở này ở tại phủ Tri Châu, bộ hạ của Chu Tổng đốc tìm được những phong thư này tại phủ Tổng đốc, liền phái người giam đám người Công Tôn Sở vào ngục, lúc ấy vụ án này liền giao cho Hình Bộ Ti xử lý… !

Sở Hoan thở dài:

- Nói cách khác, trước khi Chu Tổng đốc phái người điều tra phủ Tổng đốc, người Tây Lương vừa mới ngụy tạo những phong thư này, giống như chuyện bản Đốc gặp phải lần này, những phong thư bản Đốc tìm được trong phủ Tổng đốc, chỉ sợ cũng là mật thám Tây Lương vừa mới ngụy tạo ra, giấu trong phủ Tổng đốc, cho nên mới bị bản Đốc đoạt được… Truy cứu nguyên nhân, chúng muốn chia cắt nội bộ chúng ta, đối địch với nhau… !

Đổng Thế Trân chắp tay nói:

- Đại nhân anh minh.

- Đã là chứng cứ phạm tội của Công Tôn Sở đều là giả dối, nói cách khác, kết luận Công Tôn Sở theo địch phản quốc cũng không thành lập.

Sở Hoan thở dài:

- Là người Tây Lương cố ý giả tạo những phong thư này, hoàn toàn chứng minh sự trong sạch của đám người Công Tôn Sở. Nếu như đám người Công Tôn Sở thật sự nương nhờ Tây Lương, Tiếu Thiên Vấn sẽ nghĩ mọi biện pháp bảo vệ họ, dùng họ làm nội ứng Tây Lương chẳng phải tốt hơn sao? Đã là người Tây Lương hi vọng chúng ta xử tội Công Tôn Sở, hơn nữa còn muốn dùng những chứng cứ phạm tội giả tạo này, điều này nói lên trong tay người Tây Lương cũng không có chứng cứ Công Tôn Sở thông đồng với địch… Ài, xem ra đám người Công Tôn Sở bị oan khuất!

Đôi mắt Đông Phương Tín trợn lên, còn muốn tranh luận, lần này Đổng Thế Trân không đợi Đông Phương Tín mở miệng, đã nói:

- Đại nhân anh minh, như vậy xem ra, đám người Công Tôn Sở quả thực bị oan uổng… !

- Nếu bị oan uổng, hình pháp hôm nay đương nhiên không thể thi hành.

Sở Hoan lại cười nói:

- Đổng đại nhân, ngươi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên xử lý thế nào?

- Hết thảy đều do đại nhân làm chủ.

Đổng Thế Trân cung kính nói, nhưng vẫn đưa ra đề nghị:

- Chẳng qua hạ quan cho rằng, nếu triều đình đã phê văn kiện hành hình với vụ án này, như vậy ngọn nguồn câu chuyện vẫn phải xin chỉ thị của triều đình một phen…, đám người Công Tôn Sở, trước tiên giải về nhà tù, đại nhân cùng hạ quan dâng tấu lên triều đình, tấu rõ việc này, chờ văn kiện phê duyệt của Hình Bộ đưa xuống, lại tiến hành xử lý đám người Công Tôn Sở, không biết ý đại nhân thế nào?

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Đổng đại nhân nói không sai, việc này đương nhiên vẫn phải báo cáo triều đình, nếu là Hình Bộ sai sót, chuyện này đương nhiên cần Hình Bộ giải quyết.

Hắn nhẹ nhàng lắc dầu thở dài:

- Nếu Cừu Thượng thư Hình Bộ biết làm ra sai lầm thế này, mặt mũi quả thực không còn… !

Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, chắp hai tay sau lưng, giọng nói lạnh lẽo:

- Ngải Tông, ngươi có biết tội của ngươi không?

Thân thể Ngải Tông cứng đờ, giọng Sở Hoan như băng, thân thể Ngải Tông còn lạnh hơn, nhưng vẫn run giọng nói:

- Đại nhân…, tiểu nhân không biết mình phạm tội gì?

- Ngươi không biết mình phạm tội gì?

Sở Hoan cười rộ lên:

- Ngải Tông, vụ án Công Tôn Sở, là ngươi thẩm tra xử lý?

- Điều này… !

Ngải Tông không cách nào phủ nhân, đành nhắm mắt nói:

- Vâng… là hạ quan thụ lý!

- Kết quả thẩm tra ra, đương nhiên cũng là do ngươi viết kết luận vụ án, nộp lên Hình Bộ?

Sở Hoan liếc nhìn Ngải Tông.

Thân thể Ngải Tông lạnh lẽo:

- Là… là hạ quan viết.

- Bản Đốc biết rõ, Ngải Tông ngươi nhậm chức chưa lâu.

Sở Hoan bình thản nói:

- Tất cả Châu Phủ Huyện Tây Quan Đạo, bị Tây Lương ảnh hưởng, tất cả nha môn đều xuất hiện rất nhiều ghế trống, trước khi bản Đốc chưa nhậm chức, quân sự chính vụ Tây Quan Đạo đều do Chu Tổng đốc quản lý, Chu Tổng đốc bận rộn nhiều việc, phải quản lý bốn Châu Tây Quan, đương nhiên cần phải bổ sung quan chức thiếu của tất cả Châu Phủ Huyện, lúc đặc biệt, làm việc đặc biệt, cũng không cho phép Chu Tổng đốc lựa chọn kỹ càng, cho nên trong số quan viên tất cả Châu Phủ Huyện, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn… !

Lúc này chung quanh đều yên tĩnh, mặc dù giọng Sở Hoan không lớn, nhưng rất vang, đám người phía trước đến gần hình đài đều có thể nghe được rõ ràng lời Sở Hoan nói.

- Hiện giờ bản Đốc nhậm chức, chính vụ mà Chu Tổng đốc không thể hoàn thành, bản Đốc đương nhiên phải tiếp tục hoàn thành.

Sở Hoan quay đầu nhìn Ngải Tông:

- Trùng kiến Tây Quan, cần quan dân đồng tâm hiệp lực, thời điểm này, Tây Quan càng phải cần năng thần cán lại năng lực xuất chúng, cho nên bản Đốc quyết không cho phép xuất hiện tình trạng tốt xấu không hoàn thiện, có khả năng bản Đốc sẽ trọng dụng, không có khả năng, sớm thu dọn hành lý cho bản Đốc… Ngải Tông, ngươi thân là Chủ sự Hình Bộ Ti, nắm giữ hình ngục Tây Quan Đạo, Tây Quan chiến loạn, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều vụ án, nếu như không thể làm được công bằng công chính, sẽ chỉ khiến cục diện loạn hơn, thế nhưng ngươi đã làm cái gì?

Ngải Tông mơ hồ cảm thấy Sở Hoan đã giơ đao lên, cây đao này muốn chém xuống đỉnh đầu mình, muốn tranh luận lại, Sở Hoan đã nói:

- Công Tôn Sở chính là Tri Châu Việt Châu tiền nhiệm, trọng thần triều đình, đã từng huyết chiến Sóc Tuyền, lập được chiến công. Nếu như hắn thông đồng với địch, người người phải diệt, nếu như hắn trong sạch, ai cũng không thể làm bẩn danh dự của năng thần này… Thánh thượng đã từng hạ chỉ, vụ án liên quan tới quan viên Tây Quan, nhất định phải cẩn thận, kiểm tra cẩn thận, không thể oan uổng người tốt… !

Hắn chỉ vào phong thư trong tay mấy người đọc sách, cười lạnh nói:

- Những phong thư giả tạo này, rất dễ nhận ra, bản Đốc rất kỳ quái, chẳng lẽ Hình Bộ Ti ngươi đều là một đám giá áo túi cơm, những chứng cớ phạm tội giả tạo này, lại bị các ngươi coi như bằng chứng. Ngải Tông, ngươi nói, là ngươi cố ý hãm hại Công Tôn Sở, hay là ngươi ù tai hoa mắt vô năng, ngay cả chứng cứ giả tạo như vậy cũng có thể đơn giản lừa gạt được ngươi?

Ngải Tông cảm thấy thân thể mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa. Gã cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn. Hai mắt Sở Hoan lạnh như băng, nhìn chằm chằm đôi mắt gã.

Ngải Tông hô hấp dồn dập, miễn cưỡng nói:

- Chuyện này… đây đều là hạ quan sơ sẩy… !

- Sơ sẩy?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Công Tôn Sở là Tri Châu Việt Châu, chẳng lẽ vụ án của hắn cũng không thể khiến ngươi cẩn thận, vụ án lớn như vậy, còn có thể khiến bộ hạ sơ sẩy? Bản Đốc rất hoài nghi, vụ án lớn như vậy ngươi cũng có thể sơ sẩy, vậy những vụ án khác ngươi sẽ làm thế nào? Hình Bộ Ti chính là trọng ti hình ngục, liên quan đến mạng người, ngươi sơ sẩy, chính là mạng người… !

Hắn chỉ lên hình đài:

- Ngươi nhìn xem bên kia, mười bốn quan viên triều đình, đã từng tận trung vì nước, cũng chỉ vì ngươi sơ sẩy, bị cho là quân bán nước theo địch phản quốc, phải giải quyết ngay tại nơi này. Ngải Tông, chẳng lẽ ngươi còn không biết tội?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.